[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân

Chương 133 : Đấu (Phần 1)

Ngày đăng: 20:28 09/03/21

Mười hai ngày sau khi bị tạm giam, Đằng Tuấn Tề được phóng thích. Lương Thần nhìn thấy vẻ mặt dương dương, tự đắc của y thì hận mình không thể đấm cho y một cái. Đại đội phó Khương và trinh sát viên Tiểu Trác nhìn thấy hai tay của Lương Thần nắm chặt thì không hẹn nhau cùng kéo tay hắn lại, nhắc nhở phải duy trì bình tĩnh. Lương Thần thở hắt ra một hơi, chăm chú nhìn theo Đằng Tuấn Tề đang ngồi trên chiếc xe có rèm che, sau đó hắn cũng rời khỏi trại tạm giam luôn. Buổi chiều cùng ngày, người bị hại Hứa Tiểu Lỵ và người nhà cùng đến văn phòng của chi đội hình sự để khóc lóc, kêu đòi công đạo. Lương Thần bắt buộc phải tránh mặt đi. Hắn cảm thấy mình không còn mặt mũi nào đối diện với thân nhân người bị hại. Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy trang phục cảnh sát mặc trên người đã trở nên rất bẩn, thật sự rất bẩn. Lương Thần tự nhốt mình trong phòng. Nhả ra từng ngụm khói, tai hắn dường như vẫn còn nghe thấy tiếng khóc thảm thương của Hứa Tiểu Lỵ. Hắn cảm thấy mình bất lực vô cùng . Lương Thần đã gọi điện thoại cho Chi đội trưởng Thân Lỗi. Thân Lỗi đã nói với hắn cứ theo trình tự bình thường tiến hành thả người. Lương Thần lại gọi điện thoại cho cấp chủ quản hình sự Phó cục trưởng Triệu Thanh Nham. Phó cục trưởng Triệu cũng vẫn trả lời hắn như những người kia. Lương Thần biết mình không có quyền chỉ trích thái độ của hai vị thủ trưởng nhưng trong lòng hắn lại thật sự thất vọng vô cùng. Hắn luôn mong muốn các vị thủ trưởng sẽ là một tấm gương không sợ cường quyền nhưng thực tế lại không như hắn nghĩ. Lương Thần không thể không thừa nhận lần này cường quyền đã thắng. Từ triều đại Trung Quốc cổ xưa, kết bè kết phái và quan lại bao che lẫn nhau đều đã xảy ra. Cùng phái thì che chở, khác phái thì chém giết lẫn nhau. Cho đến nay, hiện tượng này vẫn được duy trì bình thường. Cho dù có khăng khăng giữ vững quyết định nhưng cũng không ai dám mạo hiểm đắc tội với lãnh đạo của mình. Lương Thần rốt cuộc cũng hiểu được, năng lực đặc biệt của hắn không phải là vạn năng. Trên thế giới này còn có năng lực cao hơn năng lực của hắn đó chính là quyền lực. Một vụ án có thể ban đầu rất rõ ràng nhưng khi có quyền lực can thiệp thì sẽ trở nên mờ mịt, thậm chí là hắc bạch điên đảo. Thể chế quyền lực hùng mạnh sẽ làm hại đến người vô tội và người nhà của họ. Thậm chí đến cả hắn cũng thấy mình bé nhỏ vô cùng. Đây là cuộc sống và công việc mà hắn muốn hướng đến sao? Lương Thần nhìn lên quốc huy uy nghiêm, ánh mắt nheo lại, trái tim hắn như đau khổ. Khi còn nhỏ, hắn đã muốn trở thành một người cảnh sát nên khi tốt nghiệp, hắn đã lựa chọn theo con đường này. Mặc dù trong chốn nhân gian tràn ngập thị phi như ngày hôm nay, trong lòng hắn vẫn còn lưu giữ một loại chính nghĩa mà người đời vẫn cho là ảo tưởng. Hắn luôn hy vọng khi mặc vào trang phục cảnh sát kia thì sẽ được mọi người tôn kính, thậm chí là kính sợ, tuyệt đối không hy vọng bị người khác khinh bỉ hay thóa mạ. Khi tan tầm, Lương Thần vẫn ở trong phòng làm việc của mình. Thân thể hắn một chút cũng không muốn động đậy. Thư ký Quả ớt nhỏ và Triệu Muội Muội thấy Lương Thần vẫn còn ở trong phòng thì dự định qua xem một lần nữa nhưng bị Đại đội phó Khương Bằng ngăn cản lại. - Tâm trạng của Đội trưởng không tốt. Đừng có quấy rầy cậu ấy! Khương Bằng trên mặt thần sắc rất phức tạp. Y đã làm cảnh sát hình sự hơn mười năm, việc bất bình gặp qua cũng không ít. Y cũng đã từng có nhiều năm nhiệt huyết sôi trào nhưng theo thời gian và kinh nghiệm gia tăng, y cũng đã biến thành người không phải là việc của mình thì không thèm quan tâm. Y có thể hiểu được tâm trạng của vị Đại đội trưởng trẻ tuổi này. Y cũng hy vọng vụ án sẽ được công chính phán quyết nhưng đây là hiện thực, y và Lương Thần đều không thể thay đổi được điều gì. Quả ớt nhỏ và Triệu Muội Muội cũng biết hai chị em người bị hại buổi chiều đã đến khóc lóc tại chi đội hình sự. Hai người này làm việc chưa lâu, lịch duyệt chưa nhiều cho nên đối với việc này cũng có sự căm phẫn. Nhưng các cô cũng biết năng lực của mình có hạn, căn bản cũng không thể giúp được điều gì. Nhìn cửa phòng đóng chặt, hai người cũng chỉ biết thở dài, cùng với Đại đội phó Khương Bằng ra về. Khi mọi người rời khỏi chưa lâu thì một bóng người xuất hiện tại cửa phòng làm việc của Lương Thần. Người đó không hề gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước vào. Nhìn trong phòng tràn ngập khói thuốc rồi lại nhìn thấy người đàn ông đang ngồi gác hai chân lên bàn làm việc, Thân Lỗi than thầm trong lòng một tiếng rồi đi đến ngồi đối diện trước mặt Lương Thần, sau đó cũng lấy ra một điếu thuốc rồi nói: - Sao rồi? Cảm thấy trong lòng không yên à? - Không phải! Lương Thần lắc đầu, trên mặt lộ ra sự suy tư, giọng nói dường như không cất lên nổi. - Em có thể xua đuổi suy nghĩ này ra khỏi đầu. Em chỉ cảm thấy làm việc tại chi đội hình sự này chẳng có ý nghĩa gì cả. - Vậy thì làm sao mới có ý nghĩa? Thân Lỗi thản nhiên hỏi. - Nếu là chuyện khác thì em không xen vào làm gì nhưng trong quyền hạn và trách nhiệm của mình, em luôn hy vọng mỗi một vụ án đều được công chính quyết định, bắt giữ tội phạm và trừng phạt thích đáng. Lương Thần tiếp tục nhả ra một ngụm khói. - Tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút. Nếu có một ngày, người thân hoặc là người quan trọng nhất của cậu trở thành tội phạm của vụ án mà cậu thì lại có trách nhiệm và quyền hạn đối với vụ án này. Để giải thoát cho họ, cậu sẽ làm như thế nào? Thân Lỗi đột ngột hỏi một câu. - Vấn đề này em đã suy nghĩ qua. Lương Thần ném nửa điếu thuốc lá xuống đất, giẫm chân lên rồi thản nhiên đón nhận ánh mắt của đối phương bình tĩnh đáp: - Em không làm được hành động quân pháp bất vị thân, nhưng loại hành động đảo ngược trắng đen táng tận lương tâm như vậy thì em chắc chắn sẽ không làm. Biết luật nhưng vẫn phạm luật thì thật không đáng để em cứu vớt. - Cho rằng đối với vụ án này cậu có thể làm theo ý mình nhưng sau đó có khả năng sẽ bị cách chức, cậu vẫn muốn làm sao? Thân Lỗi lại hỏi tiếp một câu. - Nếu chỉ cần như thế thì em sẽ bất chấp hậu quả mà làm. Lương Thần nhếch miệng cười khổ nói: - Điều mà em cảm thấy đáng tiếc chính là cho dù em có nguyện ý muốn theo đuổi vụ án này đến cùng thì kết quả vẫn không thay đổi. Chỉ có điều công sức hy sinh của mình trở thành công cốc mà thôi. - Tôi thì cứ nghĩ rằng cậu sẽ vì chính nghĩa và công lý mà chiến đấu hết mình chứ? Thân Lỗi mỉm cười, lời nói mang tính trêu chọc chứ không có ác ý. - Hiện tại vẫn còn người như vậy sao? Lương Thần hỏi ngược lại. - Hy sinh vì nghĩa lớn? Em tự hỏi mình là vẫn chưa đạt được điều đó thì làm sao mà cứu giúp người khác được. Em biết rõ mình cần phải chủ trì công đạo nhưng cũng biết cho dù có mất cả sự nghiệp của mình vào đó cũng chỉ là vô bổ. Chuyện ngu xuẩn này em sẽ không làm. - Rất khó có thể làm được! Thân Lỗi lắc đầu nói. - Tiểu Lương, cậu nên lấy lại tinh thần nào. Chưa đến phút cuối thì đừng nên bỏ cuộc. Xấp tài liệu của cục trưởng Bộ, tôi đã có xem qua. Mặc kệ thế nào thì cậu cũng nên đi xác minh một chút. - Sếp Thân, anh có biện pháp nào à? Nghe cấp trên nói như vậy, trong lòng Lương Thần không khỏi phát sinh một tia hy vọng, vội vàng truy vấn. - Đúng! Đối với vụ án này thì Phó cục trưởng Triệu và Phó cục trưởng Trương cầm chắc là không đồng ý. Thân Lỗi rít một ngụm khói rồi nhả ra từ từ. - Nhưng dựa theo lệ thường, khi đã có chứng cứ mới xuất hiện thì cần phải xác minh. Hơn nữa Đằng Tuấn Tề là học sinh trung học. Về phương diện này thì tìm người bảo lãnh cũng là phù hợp với điều kiện. Lương Thần không nói gì, chỉ tập trung vào câu nói cuối cùng của Thân Lỗi. - Cậu nên điều tra lại vụ án. Khi đã có kết quả chính xác thì mọi chuyện sẽ tự nhiên được xử lý một cách tốt đẹp. Mọi cái đều không hơn được chứng cứ. Chỉ có điều, một khi đã làm như vậy thì cả tôi và cậu đều phải bị tiếng xấu thay cho người khác. Cho nên cần phải chuẩn bị tâm lý. Thân Lỗi nét mặt vẫn mỉm cười. Y đề cập đến tôi và cậu thì có nghĩa là y muốn cùng với Lương Thần chịu trách nhiệm. Trên thực tế, là người phụ trách chi đội hình sự, hành động phá án của Lương Thần cũng trực tiếp có liên quan đến y. Cái này gọi là “trách nhiệm của lãnh đạo”. - Nếu chẳng may không đạt được kết quả gì? Lương Thần cau mày hỏi. - Em đã nói rồi. Em không muốn hy sinh vô ích. Nếu thật sự muốn làm cái chuyện ngu ngốc kia thì em hy vọng là nó sẽ có được kết quả như mong đợi. - Giá trị của cậu chính là cậu có làm tốt nó hay không. Chuyện khác đã có tôi lo liệu. Thân Lỗi dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn rồi đứng lên. Y nhìn Lương Thần thật sâu rồi nói. - Không cần lo lắng vụ án có được giải quyết hay không. Chẳng phải cậu muốn làm việc theo lương tâm của mình sao? Vậy thì cậu cứ làm những gì mà mình nên làm. - Vâng, thưa sếp! Lương Thần đứng lên, nghiêm trang chào Thân Lỗi. Suýt chút nữa là hắn đã lạc vào u mê. Nếu không có những lời nói của Thân Lỗi thì hắn cũng chỉ mãi giấu mình trong phòng mà suy nghĩ về những điều tiêu cực. - Hết giờ rồi, chúng ta về thôi! Thân Lỗi mỉm cười, vỗ vào bả vai đối phương. Y rất thích những người có tâm huyết, có nhiệt tình như vậy, giống như y thời còn trẻ. Công việc của cảnh sát hình sự rất nguy hiểm và gian khổ nhưng điều mà làm cho người ta sợ nhất đó chính là tiêu cực. Có thể ăn cơm của cảnh sát hình sự thì phần lớn là những người có tinh thần trọng nghĩa. Hiện tại trong hệ thống công an lưu truyền một câu: Muốn thăng quan thì gia nhập ban chính trị, ban Thư ký; muốn kiếm tiền thì gia nhập Đội trị an, cảnh sát giao thông; còn muốn thể hiện chủ nghĩa anh hùng cá nhân, thực hiện ước mơ lúc nhỏ thì gia nhập cảnh sát hình sự, trừ gian diệt bạo. Chức nghiệp của cảnh sát hình sự chính là phá án và bắt giam các phần tử tội phạm, khiến bọn chúng phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Một khi ý niệm này không còn tồn tại thì cảnh sát hình sự cũng mất đi ý nghĩa và giá trị của nó. Trong thang máy, Lương Thần và Thân Lỗi nói chuyện với nhau. Sau đó Lương Thần quay trở về tòa nhà mười tầng còn Thân Lỗi thì quay trở về nhà. Sau khi ăn cơm tối xong, định quay trở về phòng thì hắn nhận được điện thoại của Diệp Tử Thanh. Trong điện thoại, giọng điệu của Diệp Tử Thanh khiến cho Lương Thần cảm thấy bất ngờ. - Lương Thần, anh quả thật làm em rất thất vọng. Diệp Tử Thanh chỉ nói đúng một câu duy nhất rồi cúp máy. Lương Thần trong lòng rất tức giận. Tôi làm việc gì mà khiến cho cô thất vọng? Tôi nghĩ như thế nào, tôi muốn làm cái gì, cô quản được sao? Tôi cũng chỉ là người, giúp hay không giúp là quyền của tôi. Bất kể việc này kết quả như thế nào thì không thể oán trách tôi được. Uống một hơi nửa ly nước sôi để nguội, Lương Thần cởi bỏ trang phục cảnh sát rồi đi tắm. Sau khi tắm xong, hắn leo lên nằm trên giường, bắt đầu suy nghĩ về lời nói của Thân Lỗi. Lãnh đạo của chi đội hình sự yêu cầu hắn dựa vào lương tâm của mình để làm việc. Hậu quả sẽ do hai người gánh vác nhưng liệu hắn có gánh vác nổi không?