[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân
Chương 139 : Lời xin lỗi của Diệp Tử Thanh
Ngày đăng: 20:29 09/03/21
Lương Thần nằm trên giường, miệng ngậm điếu thuốc lá, trong đầu suy nghĩ đã tạm thời bị cắt chức lại còn phải viết bản kiểm điểm nữa. Về phần có được phục hồi lại chức vụ hay không thì cũng còn tùy vào thái độ của Cục trưởng Bộ Khắc Kỷ.
Bị tạm thời cách chức nhưng Lương Thần không cảm thấy lo sợ như trước nữa. Hắn nhớ đến Vương Văn Diệc đã từng nói với hắn một câu:
- Trong chốn quan trường luôn luôn thua sự chuẩn bị của con người.
Con đường làm quan của hắn tại Liêu Dương vẫn còn gian nan lắm. Bởi vì nơi này so với Long Nguyên hay Tây Phong thì rắc rối hơn nhiều.
Bộ Khắc Kỷ đã có thành kiến với Lương Thần, xem như là một trở ngại trên con đường làm quan của hắn. Hắn không hối hận với quyết định của mình. Đối với hạng ỷ thế hiếp người này thì thật đáng ghê tởm. Trong nội tâm của hắn sinh ra chán ghét và mâu thuẫn. Thậm chí đã từng có lúc hắn ngây thơ mà ảo tưởng rằng nếu mình trở thành Chủ tịch nước hay Thủ tướng quốc vụ viện… thì sẽ ra tay dẹp tan những hạng người này.
Mẹ kiếp! Lương Thần thầm mắng một tiếng, dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn. Hắn quyết định không ngồi buồn rầu trong phòng nữa. Tạm thời cách chức thì đã sao? Mình cần phải ra ngoài gặp Thanh Oánh thì hay hơn.
Lương Thần đi rửa mặt. Những vết thương trên người vẫn còn đau nhưng nói chung đã không còn nghiêm trọng nữa. Lương Thần mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay với chiếc quần tây màu xám, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Thanh Oánh.
Hiện tại chỉ mới hơn bốn giờ chiều. Hắn dự định cùng Diệp Thanh Oánh đi chơi rồi cùng nhau ăn cơm tối luôn.
Khi vừa chuẩn bị ấn bàn phím thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài. Lương Thần vội đi đến mở cửa thì thấy một bóng dáng thiếu nữ xinh đẹp đứng ngoài cửa, ánh mắt vô cùng quyến rũ nhìn hắn, đôi môi giống hệt như hoa hồng khẽ mở, nhẹ nhàng gọi lên một tiếng.
- Xin chào!
Lương Thần lập tức đóng cửa lại. Ảo giác! Đây nhất định là ảo giác. Lấy hai tay dụi mắt, Lương Thần bình tĩnh trở lại, mở cửa phòng ra nhưng bên ngoài trống trơn, nửa thân người cũng không thấy.
Thật sự là ảo giác? Lương Thần cảm nhận được mùi thơm vẫn còn lưu lại trong không khí liền nghiêm túc nói:
- Anh đếm đến ba. Nếu em còn không xuất hiện thì anh sẽ đóng cửa lại đó. Một…
Vừa mới đếm đến một, một đôi chân trắng muốt mang đôi giày xăng đan chặn cánh cửa lại. Chợt nghe cái rầm, cánh cửa phòng đã được khép lại.
Hai ba bóng người đang thập thò ngoài hành lang theo dõi cảnh tượng vừa diễn ra, trên mặt lộ lên sự ngưỡng mộ.
- Quả nhiên là không nằm ngoài suy đoán của tôi mà. Sếp Lương và cô y tá xinh đẹp đó là có gian tình mà.
Đại đội Phó Khương Bằng đứng thẳng người dậy, vẻ mặt trầm tư nói.
- Sự thật chỉ có một, sếp Lương đang bắt cá hai tay.
Tiểu Trác Tử không cam lòng, trong nháy mắt hóa thân thành thám tử lừng danh Conan.
- Hai người quả thật là nhàm chán mà.
Lý Tử bĩu môi rồi thở dài nói.
- Sếp Lương này đúng là đen bạc đỏ tình mà. Có người đẹp an ủi thì đừng nói là tạm thời bị cách chức, bị mất chức cũng đáng mà.
Trong phòng, Lương Thần bị Diệp Tử Thanh ôm ghì lấy cổ, hôn mãnh liệt lên môi của hắn. Hương thơm tỏa ra từ thân thể của cô gái kích thích mọi thần kinh của hắn. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng mùi thơm trong miệng của cô gái đang lan truyền qua hắn.
Toàn thân Lương Thần nóng lên, máu dường như dồn hết xuống dưới. Hắn biết tiểu yêu tinh muốn dùng phương pháp quyến rũ này để xoa dịu sự bất mãn của hắn. Cố tình mà nói thì phương pháp này đối với tất cả mọi người đàn ông đều vô cùng hữu hiệu. Oán khí nơi hắn bây giờ đã biến thành ngọn lửa dục vọng.
Không ai có thể ngăn cản được sự hấp dẫn của tiểu yêu tinh này. Chỉ cần đôi mắt đẹp kia nhẹ nhàng đảo qua thì thể xác và tinh thần của người đàn ông liền bị tê dại. Lương Thần cắn răng, cưỡng lại sức hấp dẫn mê người, đẩy vội Diệp Tử Thanh ra xa.
- Anh nói với em hãy chấm dứt ngay việc này.
Lời nói của Lương Thần tỏ ra rất kiên cường nhưng hơi thở dồn dập đã phản bội hắn.
- Anh hứa là sẽ không giận em thì em sẽ không cư xử như thế này nữa.
Diệp Tử Thanh đôi mắt quyến rũ nhìn về phía Lương Thần.
- Dừng lại!
Lương Thần dùng tay ngăn cản tấm thân mềm mại kia đang muốn tiến sát lại gần hắn, sau đó nghiêm túc nói.
- Em chỉ có thể lấy được thể xác chứ không thể lấy được tâm hồn. Em có biết cái gì gọi là tôn nghiêm của đàn ông không? Em muốn anh dễ dàng tha thứ cho em à? Vậy thì mặt mũi anh để ở chỗ nào?
- Vậy anh nói em phải làm sao bây giờ? Anh nói đi, em sẽ thực hiện ngay.
Diệp Tử Thanh hờn dỗi, liếc mắt nhìn Lương Thần, chậm rãi ngồi xuống phía đầu giường, cố ý để lộ bắp chân trắng nõn nà dưới tầm mắt của Lương Thần.
Nhìn sợi dây màu bạc đã mua cho Diệp Tử Thanh lần trước, tâm trạng Lương Thần không khỏi chùng xuống. Hắn biết với điều kiện như Diệp Tử Thanh thì có thể mang trên người những thứ quý giá hơn nhưng cô gái ấy vẫn đeo sợi dây màu bạc rẻ tiền của hắn.
- Xin lỗi anh! Ừ, còn phải mời anh ăn cơm.
Lương Thần trở nên mềm lòng. Kỳ thật, nói những lời này chứng tỏ hắn đã tha thứ cho Diệp Tử Thanh.
- Xin lỗi anh, lẽ ra em không nên nói như vậy.
Diệp Tử Thanh đứng lên, chậm rãi bước đến trước mặt Lương Thần, cúi thấp người xuống trịnh trọng xin lỗi.
Hành động của Diệp Tử Thanh khiến cho Lương Thần có chút bối rối. Hắn là một thằng đàn ông nhưng lại không rộng lượng chút nào. Tuy nhiên, hắn vẫn cho rằng Diệp Tử Thanh là tiểu yêu tinh, chỉ cần ba ngày là sẽ lộ nguyên hình cho nên tuyệt đối không thể mềm lòng.
- Được rồi, tối nay mời ăn tối luôn đi. Anh đang muốn gọi cho Diệp Thanh Oánh đây.
Lương Thần phá lên cười.
- Còn có Tiểu Oánh Oánh? Hai người tưởng thế giới này của riêng hai người chắc?
Diệp Tử Thanh ánh mắt u oán nhìn Lương Thần, dường như có chút giận dỗi tính đa tình của đàn ông.
- Nếu không phải để cho em mời anh ăn cơm thì anh sẽ biến thế giới đêm nay thành đêm của anh và Thanh Oánh.
Lương Thần tự nhiên sẽ không bị đối phương lừa bịp nữa, kéo cánh tay Diệp Tử Thanh nói:
- Thuận tiện em hỏi thử cô Vương xem cô ấy có rảnh không đi ăn tối luôn?
- Không phải là anh không thích dì Phỉ Hạm sao?
Diệp Tử Thanh để yên cho Lương Thần kéo tay, trợn to đôi mắt đẹp khó hiểu hỏi.
- Ai vậy?
Lương Thần giả bộ ngu ngơ, kéo Diệp Tử Thanh ra khỏi phòng nói.
- Dù sao đó cũng là mẹ vợ tương lai của anh. Vì tương lai hạnh phúc của anh sau này nên bây giờ anh phải cố tạo mối quan hệ tốt một chút chứ. Sự thật là hai ngày nay anh cũng đã suy nghĩ, cảm thấy cô Vương cũng không phải là người xấu.
Tối hôm qua, khi Vương Phỉ Hạm lấy tay vỗ nhè nhẹ lên khuôn mặt của hắn thì hắn cảm thấy tất cả mọi người phụ nữ đều giống nhau, đều có sự dịu dàng. Tuy rằng tối hôm qua hắn bị thương nhưng đổi lại được thái độ thân ái của Vương Phỉ Hạm thì cũng thấy giá trị, tốt cho mối quan hệ về sau giữa hắn và Diệp Thanh Oánh.
- Có điều gì kì lạ ở đây!
Diệp Tử Thanh cảm thấy có chỗ nào đó không ổn nhưng vẫn không thể tìm ra.
Hai người đi thang máy xuống lầu. Khi thang máy dừng lại tại tầng năm, cửa mở ra thì thấy Cục trưởng Bộ Khắc Kỷ, Chủ nhiệm chính trị La và Bộ Phàm, cháu trai của Bộ Khắc kỷ đang bước tới.
Lương Thần theo bản năng bước lại gần, kéo Diệp Tử Thanh ra đằng sau, sau đó lễ phép chào hỏi một câu.
- Xin chào Cục trưởng Bộ, Chủ nhiệm La.
- Là Tiểu Lương à?
Bộ Khắc Kỷ cảm thấy có chút ngạc nhiên nhưng ông ta vẫn ôn hòa trả lời lại một câu. Chủ nhiệm chính trị La vẫn còn giận nên tỏ ra thái độ lạnh lùng, liếc mắt nhìn Lương Thần nhưng không có trả lời.
Lương Thần cũng không nói gì thêm. Tạm thời cách chức thì cứ tạm thời cách chức đi. Cho là lần này các người đã thắng nhưng muốn dìm chết bố mày thì đợi kiếp sau đi.
Ánh mắt trong lúc vô tình liếc nhìn cô gái phía sau Lương Thần, chân mày của Bộ Khắc Kỷ nhướng lên, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Lần trước là cô gái mặc váy trắng thanh lịch, hôm nay lại là cô gái mặc váy tím quyến rũ. Tiểu tử này đúng là diễm phúc, lúc nào bên người cũng có những trang giai nhân tuyệt sắc.
Bộ Khắc Kỷ là một con cáo già đời, đã gặp qua không biết bao nhiêu trường hợp. Tuy trong lòng có sự kinh ngạc trước cô gái váy tím có sức quyến rũ chết người nhưng sắc mặt cũng chỉ thay đổi thoáng qua, đem tất cả những sự ngạc nhiên giấu tận trong lòng. Chủ nhiệm chính trị La và ông ta phong độ giống nhau nhưng so với Bộ Khắc Kỷ vẫn còn thua kém nhiều mặt lắm. Đôi mắt của gã cứ chăm chăm nhìn vào cô gái. Cái gì mà hộp đêm khách sạn Đế Hào đứng đầu bảng, cái gì gọi là ngôi sao ca nhạc, minh tinh điện ảnh đều chẳng là gì so với cô gái này, nói không chừng còn kém xa. Báu vật! Đúng là trời sinh một báu vật tuyệt sắc mà.
Còn về phần Bộ Phàm đứng một bên thì khỏi phải nói. Ánh mắt của y như ngây như dại nhìn Diệp Tử Thanh không chớp, không khác gì ánh mắt lần trước y nhìn thấy cô gái mặc váy trắng thanh lịch vậy. Mùi thơm quyến rũ của cô gái như tấn công hết mọi thần kinh thị giác của y.
- Tiểu Lương, đây là…?
Chủ nhiệm chính trị La ho nhẹ một tiếng, buông ra một câu hỏi.
- Đây là…!
Lương Thần đang tính mở miệng giới thiệu Diệp Tử Thanh là bạn bè nhưng chưa kịp nói ra thì Diệp Tử Thanh đã nắm lấy một cánh tay của hắn, hướng về Chủ nhiệm La khẽ mỉm cười.
- Em là bạn gái của Lương Thần. Chắc ngài là lãnh đạo của anh ấy?
- Đúng vậy?
Chủ nhiệm La rụt rè đáp, theo bản năng ưỡn ngực lên.
- Quả thật là ngài giống như em đã tưởng tượng. Có khí phái lãnh đạo như vậy thì chắc là cục trưởng phải không? Không ngờ hôm nay lại có dịp gặp mặt
Diệp Tử Thanh nở nụ cười quyến rũ, nháy mắt về phía Lương Thần.
- Tôi không phải là Cục trưởng. Đây mới là Cục trưởng Bộ của chúng tôi.
Chủ nhiệm La có chút xấu hổ nói.
- Thành thật xin lỗi, thành thật xin lỗi.
Diệp Tử Thanh dùng đôi tay nhỏ bé che đôi môi lại, đôi mắt ánh lên sự giảo hoạt, ra vẻ vô cùng xin lỗi Bộ Khắc Kỷ.
- Em không biết ngài mới là Cục trưởng.