[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân

Chương 166 : Tiệc rượu (phần 1)

Ngày đăng: 20:29 09/03/21

- Anh quen với chú Phong? Lương Thần lộ vẻ kinh ngạc suy đoán hỏi. Hắn thấy bóng dáng của chú Phong từ hai vệ sĩ của Lâm Tử Hiên. Cứ như là một cây kiếm thần bí chưa được rút ra khỏi bao, nhưng mà phát ra một sự sắc nhọn không gì địch nổi làm người khác phải khiếp sợ. - Cậu quay về nói với anh ấy là Lan Kiếm và Hà Binh thì anh ấy sẽ biết! Người đàn ông mặc đồ vest rút lại nụ cười, nhưng cách nói chuyện đã ôn hòa hơn rất nhiều. Lương Thần biết chú Phong đã từng đi lính trong bộ đội. Võ cũng rất lợi hại, biết đâu chừng xuất thân từ bộ đội đặc chủng (đặc công) nào đó, người đàn ông trước mặt nhất định cũng vậy. Không cần biết nhiều, dò hỏi thử xem sao, thế là hắn giả vờ vui vẻ nói: - Anh nhất định là chiến hữu của chú Phong rồi? Tôi cũng coi như một nửa đệ tử của chú Phong. Đều là người quen, có thể thương lượng được chứ? Tiệc rượu này tôi sẽ không đi đâu! - Một nửa đệ tử? Lan Kiếm có vẻ hơi giễu cợt, thản nhiên nói: - Cậu có bản lĩnh một phần mười của Nghiêm Phong thì đêm đó đã không chiến thắng cực khổ như thế! Ngưng một chút, lại nói: - Chủ tịch không hề có ác ý với cậu, cậu không cần lo lắng quá! Xem ra thì không đi không được rồi! Lương Thần cẩn thận suy nghĩ. Tên này nếu như quen biết với chú Phong, chắc là sẽ không gạt hắn, mà hắn đánh thì đánh không lại. Nếu như phải để người ta khiêng đi thì thôi bản thân biết điều một chút, sau đó không còn cách nào khác gật đầu nói: - Được rồi, tôi đi với các anh! - Mấy người là lưu manh sao? Lan Nguyệt từ phía sau ló đầu ra, làm mặt quỷ với Lan Kiếm. Bĩu môi nói: - Bản cô nương từng gặp qua những kẻ vô lại, nhưng chưa từng gặp qua kẻ ngang ngược như các anh! Không muốn đi mà ép phải đi theo, mấy người như vậy không phải gọi là mời khách, mà là cướp người! Nghe sự phản đối của cô bé xinh đẹp, trong mắt Lan Kiếm và ba người đàn ông khác không khỏi có vẻ buồn cười. Vừa rồi Lan Kiếm và Lương Thần động thủ, lại không thấy cô bé này có chút lo sợ, giờ lại hùng hổ khiển trách họ. Trong lòng đám người Lan Kiếm không hề có ý giận dữ, ngược lại cảm thấy cô bé xinh đẹp trắng trẻo như búp bê bằng sứ rất đáng yêu. 7 rưỡi tối, màn đêm hoàn toàn buông xuống, mặt trăng vừa nhú lên chưa lâu đã bị một đám mây đen che khuất. Mưa phùn lất phất, nhẹ nhàng làm ẩm ướt thành phố lịch sử lâu đời này. Cánh cổng sơn đỏ to lớn phong cách cổ xưa, hai tượng sư tử trắng bằng đá cẩm thạch đứng uy nghiêm hai bên. Tấm bảng treo trên cao khắc bốn chữ vàng kiểu cổ xưa “Hội Quán Hoàng Triều”. Bức tường có ba màu chủ đạo là đen trắng xám kết hợp với những tấm kính lớn, tạo nên một vẻ đẹp thần bí sang trọng cho toàn kiến trúc. Sự trang nghiêm của kiến trúc truyền thống đông phương kết hợp hoàn hảo với kiến trúc thời thượng đơn giản tạo nên phong cách kiến trúc độc đáo của Hội Quán Hoàng Triều. Khoảng đất trống hai bên trái phải của hội quán là một khu vực đậu xe rộng lớn. Những chiếc xe con sang trọng dưới sự khúc xạ của ánh đèn, thỉnh thoảng hiện ra những ánh hào quang lấp lánh Như Mercedes-Benz, Porsche, Audi, BMW, kể cả Aston Martin. Thậm chí còn có cả chiếc Lamborghini giá mấy chục triệu. Tính từ trong ra ngoài, không có chiếc nào dưới giá triệu tệ. Một chiếc Maserati chở chủ tịch từ từ vào cửa lớn, cuối cùng đậu ở bãi đậu xe trước hội quán. Cửa xe mở ra, Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Óanh, Diệp Tử Thanh mặc lễ phục dạ hội mở dù bước xuống xe, như ba đóa hoa xinh đẹp yêu kiều trong cơn mưa phùn. Theo sau là hai chiếc xe Bentley, một chiếc Audi cũng dừng lại, hai anh em Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch đi cùng vợ con tuần tự bước xuống xe. Tiếu Na và con trai Nhiếp Phong cũng từ xe Audi bước ra. Không chỉ có một, theo sau họ, xe con nối tiếp xe conchạy vào. Nhưng khi Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Óanh, Diệp Tử Thanh và gia đình anh em họ Vương, Tiếu Na, mẹ con Nhiếp Phong đi vào cửa chính đại sảnh hội quánk thì Lam Phàm, Bộ Phàm, Âu Dương Hạo, Đằng Kiều Kiều, Tô Mộng Nghiên, Bạch Băng, Bộ Tiểu Tiểu từ bãi giữ xe bên kia đi tới. Sau khi Lam Phàm và Nhiếp Phong vốn đã thân quen chào hỏi nhau rồi thân mật chào hỏi Tiếu Na, ánh mắt không khỏi nhìn sang ba mẹ con xinh đẹp như những đóa hoa Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Óanh, Diệp Tử Thanh. - Đẹp trai quá! Nhìn gương mặt điển trai của Lam Phàm, con gái thứ hai của Vương Bàn Thạch, Vương Đổng không khỏi khẽ thốt lên. Sau đó nhận phải ánh mắt không hài lòng của ba. - Ông chủ! Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng nhìn thấy anh em họ Vương, liền bước đến chào hỏi. Là nghệ nhân hợp đồng với Hoa Tinh, hai người trước mắt không nghi ngờ gì chính là người đứng đầu công ty mà họ kính trọng nhất. Ba người Lam Phàm, Bộ Phàm, Âu Dương Hạo kinh ngạc, hai người đàn ông cùng mẹ con Vương Phi Hạm đến, chính là anh em họ Vương, chủ tịch truyền thông Hoa Tinh! Vương Kính Tùng và Vương Bàn Thạch hơi hơi gật đầu với phong thái của kẻ bề trên. Vừa lúc đó, một chiếc xe Limousine loại dài không tiếng động chạy đến cổng chính đại sảnh hội quán. Xe dài gần 7 mét, rộng 2 mét, đầu xe cao, và biểu tượng thiên sứ màu vàng cổ điển hàng trăm năm. Tôn quý, cổ điển chính là những từ hoàn hảo nhất để hình dung chiếc Rolls-Royce ảo ảnh huyền ảo, nguyên sơ này! Chiếc xe to lớn đột nhiên chạy vào lập tức gây sự chú ý, kinh ngạc lộ rõ trên khuôn mặt của đám người Vương Kính Tùng, anh em họ Vương và cả Lam Phàm, trong lòng đều suy đoán rốt cuộc là vị khách quý nào có vinh dự đặc biệt như vậy, có thể khiến Hội quán Hoàng Triều điều chiếc xe vô cùng sang trọng nghênh đón. Xe chậm rãi dừng lại, hai người đàn ông mặc áo gió màu đen từ cửa trước bước xuống, lần lượt chia ra hai bên cửa sau xe, cúi người mở cửa. Hai cây dù được bật ra, vì bị cây dù che khuất nên ở góc đọ nào đó đám người anh em Vương Thị và Lam Phàm, Bộ Phàm chỉ có thể thấy hai người đàn ông mặc áo vest màu đen và bóng dáng một cô gái mặc màu hồng. - Huyền ảo , nguyên sơ! Yêu xe như sinh mạng, Bộ Phàm suýt xoa, không hề che giấu sự ngưỡng mộ của mình. - Cái gì vậy? Bộ Tiểu Tiểu không có chút hiểu biết gì về xe cộ, nghi ngờ hỏi. - Nói em cũng không hiểu, tóm lại chiếc xe đó rất đắt! Thấy cây dù đó không, bốn mươi ngàn tệ! Bộ Phàm vỗ vỗ vào đầu cô em họ cười nói. - Gạt người ta hả? Bộ Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn bóng dáng cô gái dưới cây dù, đột nhiên cô có cảm giác quen thuộc. Trong lúc tình cờ, chiếc dù hơi hơi lệch, lộ ra nửa gương mặt của cô gái xinh đẹp da trắng mịn như sứ. Bộ Tiểu Tiểu ngạc nhiên há hốc mồm, ngón tay nhỏ chỉ vào người phía trước một lúc sau mới nói một câu: - Hình như là Lan Nguyệt đó! Nghe Bộ Tiểu Tiểu khẽ thốt lên, Diệp Thanh Óanh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm liền ngẩn người, vội nhìn về hướng cửa chính của hội quán, nhưng hai người đàn ông mặc áo gió cầm dù đã che kín tầm nhìn của họ. - Không thể nào! Lan Nguyệt nói sẽ không đến mà! Bộ Tiểu Tiểu cắn ngón tay của mình, đó là cái tật mỗi khi cô ta có nghi vấn gì, sau đó bắt gặp là ánh mắt lạ thường của mọi người, ngượng ngùng cười nói: - Có lẽ là em nhìn nhầm rồi - Đi thôi Hai anh em Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch gật đầu với Vương Phỉ Hạm, Tiếu Na, sau đó đi vào đại sảnh Hội quán Hoàng Triều. Trong đại sảnh, ánh đèn rực rỡ. Hai dòng thác nước trong trẻo chảy hai bên vách tường đại sảnh, chảy xuống hồ nước tạo thành những bọt nước li ti, sau cùng chảy vào hồ phun nước dạng tháp ba tầng ở ngay trung tâm đại sảnh. Trụ nước tinh xảo phun theo tiếng nhạc êm dịu, những con cá quý ngũ sắc miền nhiệt đới bơi lội dưới bể nước trong veo nhìn thấy đáy hình cánh hoa. Vòm mái ngay trung tâm đại sảnh là một khoảng không bằng tấm kính hình tròn. Ngẩng đầu lên dường như có thể nhìn cảnh màn đêm xuyên qua tấm kính. Vô số ánh đèn li ti từ vòm máichiếu vào, giống như những tia thủy ngân, đem cả bầu trời đầy sao hạ xuống đại sảnh. Sân khấu được dựng tạm như một ranh giới chia đại sảnh thành hai khu vực, khu vực trước là nơi tổ chức tiệc, khu vực phía sau là khu triển lãm những sản phẩm xa xỉ. Tại buổi dạ tiệc rực rỡ này, có hơn ba trăm danh nhân nổi tiếng các giới và gần trăm đơn vị truyền thông được mời đến dự. Lúc này, những nam nữ thành nhóm thành tốp, tay cầm ly rượu đứng ở khắp nơi trong khu vực tổ chức tiệc. Sánh với những người đàn ông ăn mặc giản dị, những người phụ nữ quý phái, minh tinh, người mẫu cao có, kiều diễm có, mảnh mai có, đầy đặn có, khoác trên người những bộ trang phục dạ hội đa dạng về màu sắc và kiểu cách luôn tạo nên một khung cảnh rất đẹp mắt nơi tiệc rượu Khi Vương Phỉ Hạm dẫn theo Diệp Thanh Óanh, Diệp Tử Thanh đi vào đại sảnh, những ánh mắt ngưỡng mộ và kinh ngạc không hẹn mà cùng đều tập trung hướng vào họ. Vương phi điện hạ đêm nay mặc một bộ lễ phục dạ hội màu xanh lam, thân hình đầy đặn được một lớp vải satin mềm mại bao bọc quanh để lộ ra làn da ngọc ngà trong những bước di chuyển của đôi giày cao gót màu xanh đậm. Ẩn sau chiếc váy thấp thoáng có thể nhìn thấy đôi chân nhỏ mịn màng trắng như tuyết. Trên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ nở nụ cười lịch sự nhưng làm người khác thấy lạnh nhạt. Một Vương Phỉ Hạm xuất hiện giữa đám đông luôn là hình tượng xinh đẹp lạnh lùng và kiêu ngạo. Diệp Thanh Óanh đi theo sau bà vẫn vẻ xinh đẹp điềm tĩnh, thanh lịch. Bộ lễ phục màu trắng ngà bó sát làm nổi bật những đường cong quyến rũ. Phía dưới bộ lễ phục là đôi chân thon dài, bước đi nhẹ nhàng, cứ như đóa hoa bách hợp sau cơn mưa đem đến cho người ta cảm giác tươi mát thoải mái. Còn yêu tinh màu tím, vẫn là phong cách màu tím ngày thường, vừa cao quý vừa yêu kiều. Chiếc váy xếp li với thiết kế thắt lưng cao ngực thấp và thẳng dài đến gót chân, càng làm nổi bật thân hình cao ráo gợi cảm. Đôi mắt đẹp như màn đêm tĩnh lặng làm xốn xao những trái tim bình yên. Khi cô nhã nhặn đưa bàn tay ra lấy ly rượu nho đưa lên đôi môi mọng đỏ, khiến cho những anh chàng bồi bàn ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh mắt si mê đắm nhìn theo gương mặt cô. Đèn flash liên tục sáng lên, không ngừng xuất hiện từ nhiều góc độ khác nhau chụp ba cô gái xinh trong buổi tiệc. Tiếu Na nhìn cậu con trai đang say đắm nhìn Diệp Thanh Óanh không chớp mắt, trong lòng thầm than, khó trách tiểu Phong lại say mê Óanh Óanh như vậy, một cô gái đẹp như trăng rằm, nếu đổi lại là ai cũng khó mà cưỡng nổi. Lam Phàm không để ý tới bàn tay nhỏ bé của Đằng Kiều Kiều đang dùng lực véo cánh tay y, toàn bộ tâm trí tinh thần của y đã bị ba đóa hoa xinh đẹp lôi cuốn, lần đầu tiên trong đời, y có cảm giác đôi mắt không đủ sử dụng.