[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân

Chương 176 : Dấu vết ảo mộng

Ngày đăng: 20:29 09/03/21

Lương Thần đã nằm mơ một giấc mộng khiến hắn cảm thấy một thân thể ngọc ngà cực kì chân thực hoàn mĩ không tì vết đã bị hắn đè lên một cách thô bạo, chịu đựng những đợt tấn công ngày càng mạnh mẽ của hắn. Hắn còn mơ thấy vị Vương Phi cao ngạo nhưng phải quỳ dưới chân hắn như một nô lệ, và dùng cặp môi thơm ngát như những bông hồng hôn lấy hôn để cơ thể hùng tráng của hắn. Những kích thích mãnh liệt chưa từng có như viên đạn hạt nhân vụt đến, sau khi phá tan mọi điều cấm kị, khiến linh hồn hắn nổ ra thành những mảnh nhỏ. Lương Thần tỉnh dậy, vừa mở mắt hắn đã phát hiện bên cạnh là tấm thân mỹ miều của một người con gái, trong lòng hắn hơi căng thẳng, sau đó run rẩy giơ ra hai tay nhẹ nhàng choàng qua đầu người đó. Một khuôn mặt xinh đẹp nhưng không hề giống bất kì người con gái nào trong lòng hắn vẫn nghĩ. Sự ngổn ngang trong lòng chợt lắng xuống, lắc đầu cười bản thân quá mẫn cảm, nhưng trong lòng hắn vẫn rất phức tạp, thấy bản thân làm hơi quá, lại nhìn người con gái không một mảnh vải trên người vẫn đang ngủ say, chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì cũng sẽ nhận ra được đêm qua đã xảy ra chuyện gì! Ly rượu màu hồng đó nhất định có vấn đề. Nhưng nhìn thấy giọt máu đỏ tươi trên tấm ga giường trắng muốt, sự phẫn nộ đối với kẻ đã bày ra trò này chợt lặng lẽ tiêu biến. Có thể là vì ba mươi triệu, cũng có thể là vì không thể không nghe lệnh của chủ tịch Lâm, nhưng nữ minh tinh xinh đẹp này xét cho cùng đã dâng hiến lần đầu tiên cho hắn. Hắn đã là người đàn ông đầu tiên của cô, dù có thế nào thì điều này cũng không thể chối bỏ. Nếu đây là điều cô muốn, nếu tương lai cô không hối hận vì điều này, vậy thì coi như giữa chúng ta đã có một cuộc giao dịch không đạo đức đi. Lương Thần thở dài một tiếng, giơ tay sờ trán nữ minh tinh, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, rồi nhẹ nhàng bước xuống giường, Trong lúc nhìn xung quanh để tìm quần áo thì một đồ trang sức màu bạc ở dưới chân giường thu hút sự chú ý của hắn. Hắn đi đến, nhặt nó lên, mặt liền biến sắc. - Cô Bạch, cô Bạch. Ý nghĩ muốn lặng lẽ rời khỏi đây trong chớp mắt tiêu biến, hắn ngồi đầu giường, lay nhẹ đôi vai mềm của Bạch Băng, gọi gấp gáp. - Anh…Anh Lương. Bạch Băng ngồi dậy, lấy chăn che đi phần ngực. Tuy rằng thân thể cô đã không còn bí mật gì với hắn, nhưng do ngượng ngùng, cô vẫn bất giác làm động tác che giấu này. Thật ra cô đã tỉnh từ rất sớm, nên Lương Thần thở dài, nhẹ nhàng xoa trán, đắp chăn cho cô, một chuỗi các hành động cô đều cảm nhận được không sót thứ gì. Cô vốn cho rằng Lương Thần sau khi tỉnh sẽ tức giận, ít nhất thì cũng tỏ ra không vui, nhưng người đàn ông này không hề như vậy. Bạch Băng cảm thấy đây là một người đàn ông điềm đạm, khoan dung. Bạch Băng cảm thấy lần đầu được trao cho người đàn ông như vậy cũng là hạnh phúc của cô. - Cô Bạch, tối qua ngoài cô ra còn có người phụ nữ nào khác không? Lương Thần bỗng thở mạnh, mắt nhìn chằm chằm đối phương. - _Không, không có. Ánh mắt đảo qua thân hình cường tráng của Lương Thần, Bạch Băng lập tức đỏ mặt. Cô lắc đầu, ngượng ngùng nói: - Chủ tịch Lâm chỉ sắp xếp tôi đến! - Cái này là của cô sao? Lương Thần đưa sợi dây bạc trong tay hắn ra cho cô xem, giọng gấp gáp hỏi. - Không phải. Ánh mắt Bạch Băng lộ vẻ hoài nghi, đây là một chuỗi dây bạc bình thường, dù thế nào thì cô cũng là một minh tinh, cho dù thiếu tiền mặt cũng không đến nỗi không có dây vàng nhẫn bạc mà đeo. - Không có việc gì đâu! Cô Bạch, cô nghỉ ngơi tiếp đi! Lương Thần cười miễn cưỡng, thu lại chiếc dây bạc, dịu dàng nói. - Anh Lương, anh có thể cho tôi số điện thoai của anh không? Ánh mắt Bạch Băng dừng trên người đàn ông đầu tiên của mình, giọng điệu hy vọng hỏi. Sau đó luống cuống giải thích: - Tôi không có ý gì, chỉ là muốn…! - Được thôi! Lương Thần nói số điện thoại di động của mình, trong lòng thầm nghĩ nếu một ngày cô phát hiện tôi chẳng qua chỉ là một người bình thường, lúc đó cô có còn lo sợ mà nịnh bợ tôi không? Nhà họ Đằng, Đằng Kiều Kiều vẻ mặt buồn ngủ, lười nhác duỗilưng, không hề có chút thục nữ nào lắc lư đi vào nhà ăn. Nhìn bố và mẹ, lười biếng gọi một tiếng “bố mẹ” sau đó ngồi lên ghế, đưa tay ra cầm miếng bánh mì cho vào miệng. - Con bé này, mặt mũi còn lười không thèm rửa! Hứa Nam nhìn con gái mình một cách bất lực, lắc đầu thở dài nói. - Còn không phải tại bà nuông chiều nó quá sao? Chủ tịch Đằng bỏ tờ báo đang cầm ở tay sang một bên, nói một cách không hài lòng. - Cha mẹ có thể đừng nói lúc con ăn cơm không, mất cả ngon miệng. Đằng Kiều Kiều mơ hồ nói. Tối qua cô đi tham gia tiệc rượu, nửa đêm mới về nhà, vừa ngủ đã hơn tám giờ sáng, nếu không phải là mẹ thúc giục thì giờ cô vẫn còn chưa dậy. Uống một ngụm sữa, Đằng Kiều Kiều bỗng nhiên nhớ lại một chuyện, chợt có hứng lên nhiều, quay đầu hỏi cha: - Cha, chủ tịch Lâm của tập đoàn Khai Sáng rốt cuộc là người như thế nào, sao con cảm thấy cha rất kiêng dè ông ta? - Đây không phải chuyện con cần quan tâm. Chủ tịch Đằng tỏ vẻ không vui, lấy tay dí đầu con gái nói: - Tóm lại, hãy nhớ kĩ, đừng có lúc nào cũng cầm đèn chạy trước ô tô. - Mẹ! Đằng Kiều Kiều gọi một tiếng dài, sau đó chu cái miệng nhỏ lên. - Ông này, Kiều Kiều cũng chỉ là có ý tốt muốn giúp bạn nó thôi mà? So với đứa cháu trai không chịu thua kém ai của ông thì Kiều Kiều còn biết nghe lời gấp trăm lần! Hứa Nam vừa mở miệng là lại quen thói bênh vực con gái. - So sánh với tên khốn khiếp đó làm gì? sao không so sánh với con gái Lý Thư Hãn đi. Hai mươi sáu tuổi rồi, mà vẫn còn chơi bời lêu lổng.Chủ tịch Đằng làm mặt giận nói: - Đây chẳng phải là ăn bám bố mẹ sao? - Sao cứ đem con ra so với Lý Hinh Đình vậy. Đằng Kiều than thở một câu đầy bất mãn, sau đó cười hì hì với mẹ nói: - Lý Hinh Đình dù tốt thế nào cũng là con của người khác, mẹ, người mẹ yêu quý nhất không phải con gái mẹ sao? _Con bé này! Hứa Nam cười mắng một tiếng, đưa tay ôm vai của con gái, biểu lộ tình cảm yêu thương. Nhìn con gái làm nũng với vợ, chủ tịch Đằng lắc đầu cười, sau đó dường như nhớ tới cái gì bèn hỏi: - Kiều Kiều, người bạn làm nữ minh tinh của con sau đó thế nào rồi? - Không thế nào cả. Nhờ mưu kế của con gái cha mà mọi việc đã được dàn xếp ổn thỏa. Nhắc đến chuyện này, Đằng Kiều Kiều lập tức đắc ý, thêm muối thêm mắm kể lại một lượt chuyện tối qua, sau đó mở to mắt nói: - Cũng không biết vị chủ tịch Lâm kia có quan hệ gì với tên cảnh sát nhỏ bé Lương Thần. Bạch Băng nói có thể Lương Thần là con riêng của chủ tịch Lâm, còn phải nói, mặt mũi hai người thật sự rất giống nhau, đứng cạnh nhau đúng là giống hai cha con! - Lương Thần? Hứa Nam nhắc đi nhắc lại cái tên này, cứ cảm thấy hình như đã từng nghe nói qua. Bỗng dưng, bà kinh ngạc nhìn về phía chồng mình nói: - Chẳng phải là đội trường của đội cảnh sát hình sự, người đã xử phạt cháu trai anh sao? Chủ tịch Đằng trên mặt lộ rõ vẻ bất ngờ và nghi hoặc. y Gây dựng từ hai bàn tay trắng, từng bước đi lên vị trí này, năm mươi lăm tuổi, tất nhiên không thể sánh với Lý Thư Hãn, nhưng với những người cùng cấp bậc thì ycòn rất trẻ. Nửa đời người gian khổ, đã gặp qua nhiều loại người, trong đó có người từng khiến ông ta rối loạn, thậm chí là khó lường. Nhưng, người thanh niên tên Lương Thần đó, giờ thực sự đã khiến ông ta rơi vào trạng thái hoang mang vô cùng. Một cán bộ cấp phòng nhỏ bé, do bí thư Đảng ủy Thôi Thắng Quân chỉ định. Sau đó, người thanh niên này vì vụ án của cháu trai Đằng Tuấn mà bị tỉnh xử cách chức. Nhưng ngay sau đó, chuyện hắn hôn con gái bí thư Tỉnh ủy Lí Thư Hãn ở cổng trụ sở tỉnh ủy đã bị truyền ra ngoài. Y từng phái người kiểm tra kĩ về Lương Thần, biết được hắn vì liên tiếp phá được nhiều vụ án lớn mà chiếm được tình cảm của Bí thư Thành ủy thành phố Long Nguyên Lương Khải Minh. Mà họ Lương và họ Lý ở Liêu Đông quan hệ không phải là mật thiết lắm. Mọi dấu hiệu đều cho thấy Lương Thần nhất định người của họ Lương hoặc họ Lý. Tuy rằng giờ chức vị vẫn thấp, nhưng có Lý Thư Hãn chiếu cố, thì tương lai sẽ rất có tiền đồ. Nhưng hôm nay, nghe xong lời thuật lại của con gái, yhoàn toàn loại bỏ ý nghĩ này. Không ai hiểu rõ Lâm Tử Hiên là loại người nào hơn y. Hai tháng trước , y đã có được một tin chính xác từ nhà họ Lâm. Không ngờ Lương Thần lại xuất hiện ở tiệc rượu tối qua bên cạnh Lâm Tử Hiên! Hai nữ minh tinh đó là do Lâm Tử Hiên chuẩn bị cho Lương Thần, điều này nói lên điều gì? Chủ tịch Đằng cảm thấy đầu óc có chút khó hiểu, y vắt óc để suy nghĩ, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ ra được điều gì ẩn chứa bên trong. - Ông này! - Cha! Hứa Nam và Đằng Kiều Kiều giật mình nhìn chủ tịch Đằng, trong trí nhớ của hai người, thì rất ít khi thấy y lộ ra vẻ thất thần như vậy. Một lúc lâu sau, sắc mặt của chủ tịch Đằng khôi phục lại như bình thường. Y liếc nhìn vợ và con gái của mình, trầm giọng nói: - Chủ tịch Lâm đó là con trai thứ hai của thủ tướng Lâm. Hả! Hứa Nam và Đằng Kiều Kiều đều kinh ngạc. Đằng Kiều Kiều thậm chí không kìm nổi thất thanh kêu lên kinh ngạc, lắp bắp nói: - Con trai….Thủ tướng Lâm sao? Tuy cô sinh ra trong một gia đình cán bộ cấp cao, nhưng những chức vụ như chủ tịch, bí thư, thủ tướng, những người có quyền lực như những đỉnh cao chót vót của Kim Tự Tháp, , thì đối với cô vẫn là một cái gì đó rất xa vời. - Vậy, vậy tên Lương Thần đó không phải là con riêng của chủ tịch Lâm chứ? Vừa nghĩ đến khả năng đó, tim của Đằng Kiều Kiều bỗng nhảy dựng lên. - Không rõ lắm, tất cả còn là bí ẩn! Chủ tịch Đằng ấn vào huyệt thái dương của mình, có chút không muốn suy nghĩ nữa. Dù giả thiết này là có thật hay không, thì sự thân mật giữa Lâm Tử Hiên và Lương Thần là điều không thể chối cãi. Y sẽ phải nhắc người em trong lòng đầy thù hận của mình, tránh đối phương trong lúc tức giận sẽ làm ra những việc ngu ngốc. Cùng lúc đó, Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh , Lan Nguyệt, Vương Phỉ Hạm vừa dùng xong bữa sáng ở hội quán Hoàng Triều, đang trên đường về nhà. Lái chiếc xe dành cho chủ tịch của Vương Phỉ Hạm, Lương Thần thỉnh thoảng lại quan sát vẻ mặt của Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm qua gương chiếu hậu. Tất cả đã trời yên biển lặng, không có gì khác thường. Có lẽ những thứ lưu lại trong đầu hắn cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi!