[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân
Chương 183 : Bí thư Lương thăm dò
Ngày đăng: 20:30 09/03/21
Ba mẹ, con vừa nghe Văn Hân nói là cậu ấy gặp Lương Thần ca ở Tây Phong!
Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu San sáng rực lên, nói với ba mẹ đang có phần sững người.
- Ồ, Tiểu Thần đã trở về sao?
Lương Khải Minh và Ninh Nhu nao nao, sau khi hiểu ý thì gật đầu. Đang nghỉ phép dài hạn 11 ngày, Lương Thần quay về Tây Phong cũng phải.
- Ngày mai phải gọi Tiểu Thần qua đây xem thế nào?
Ninh Nhu giọng trầm tư, hướng về phía chồng hỏi. Nếu nói là người bình thường, thì có thể nói Lương Thần rất vừa mắt bà, còn nếu nói đùa cậu ta là con rể, thì quả thật cũng là người rất tài hoa. Bởi vậy nên bà mới muốn thăm dò một chút tâm tư của cậu ấy.
- Cũng tốt, chàng trai này dù sao cũng xuất thân từ Long Nguyên mà ra, không thể vừa mới nhậm chức đã quên nguồn cội được!
Lương Khải Minh vẻ mặt cười như không, giọng điệu đầy thâm ý nói:
- Tiện thể cũng muốn dạy dỗ hắn một chút, cũng không có gì quá đáng chứ?
- Muốn hỏi thì hỏi chứ, sao phải dạy dỗ người ta?
Lương Tuyết San có phần bất bình, nói:
- Con thấy ba mẹ làm lãnh đạo, nên một ngày không diễu võ dương oai thì không chịu nổi!
- Nhìn này, chưa gì đã bênh người ta chằm chằm rồi!
Ninh Nhu làm vẻ mặt giả bộ ngạc nhiên. Trêu đùa cô con gái là việc mà bà và chồng bình thường rất thích làm.
- Mẹ, lại mẹ nữa!
Lương Tuyết San khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần đỏ bừng lên, quay lưng chạy về giường, nằm co người lại như con đà điểu trong chăn. Mẹ cô đã hơn 40 tuổi rồi, nhưng tính tình lại trẻ mãi không già, động tý là lấy cô ra đùa giỡn!
Ninh Nhu và chồng nhìn nhau cười rồi rời phòng ngủ của con gái. Thấy ba mẹ đã đi khỏi, Lương Tuyết San mới thò hai gò má xinh đẹp tuyệt trần từ trong chăn chui ra, xuống giường rồi đến bên cạnh bàn máy tính. Đôi mắt xinh đẹp ngắm nhìn thân hình chàng trai trong bộ âu phục phẳng phiu mà ngẩn người ra.
Sáng sớm hôm sau, Lương Thần gọi lại cho cả Trương Ngữ Giai và Phùng Yến, nhưng vẫn tắt máy, điều này làm cho hắn rất nghi hoặc. Rơi vào bước đường cùng, hắn đành phải gọi cho Lý Nha Nội hỏi gã có cách nào dò la tin tức xem Trương Ngữ Giai đang ở đâu.
Tuy nhiên cũng không thấy Lý Nha Nội trả lời, cùng lúc đó thì có điện thoại gọi đến. Số điện thoại đúng là của Bí thư thành ủy thành phố Long Nguyên Lương Khải Minh, nhưng chính là vợ ông ta, cô Ninh Nhu gọi.
Giọng cô Ninh Nhu có phần trách cứ, năm lần bảy lượt nhấn mạnh việc ba tháng không thấy mặt, điện thoại cũng không gọi lấy một lần, đích thị là tới chỗ mới liền quên hết cô chú và em!
Lương Thần cảm thấy hơi hổ thẹn. Hắn không nghĩ tới việc người ta đường đường là Bí thư Thành ủy sẽ có thời gian quan tâm đến một kẻ tép riu như hắn, nhất là hiện nay hắn không ở Tây Phong. Liên tục cáo lỗi sau khi phu nhân Bí thư Thành ủy trách móc, Lương Thần không thể không tạm quên chuyện đứa con của Trương Ngữ Giai, nói với cha mẹ một câu, rồi sau đó đi giầy chuẩn bị xuống lầu.
- Tiểu Nguyệt yêu quý, thằng con cô thật là không hi vọng được gì. Khó khăn lắm mới được nghỉ 11 ngày, thế mà suốt ngày nó chạy ra ngoài!
Hàn Yến Hoa thân thiết ôm Lan Nguyệt, giả bộ oán trách cậu con trai.
- Con nó làm việc chính sự, Bí thư Thành ủy gọi đến gặp, thì nó không đi có được không?
Lương Hướng Đông ở một bên công bằng nói:
- Bận rộn cũng là điều tốt, nếu suốt ngày nhàn hạ ở nhà, có khi bà lại lo lắng con nó không có tiền đồ!
- Tôi chỉ nói vậy thôi, thấy con có tiền đồ nên tôi tự nhiên cao hứng!
Hàn Yến Hoa nhìn Lan Nguyệt với ánh mắt đầy yêu mến, khẽ cười nói:
- Tôi bây giờ chỉ nghĩ đến việc là bao giờ được bế cháu nội thôi. Có cháu trong nhà sẽ không cô quạnh như vậy!
Nghe thấy lời mẹ nói, đang chuẩn bị ra khỏi cửa Lương Thần suýt nữa ngã bổ nhào. Bởi vì hắn biết, mẹ nói câu này vô tình nhưng có một nửa sẽ trở thành sự thật.
Lương Thần lái xe tới tòa nhà Thành ủy Long Nguyên, đến nhà Bí thư Thành ủy Lương Khải Minh vừa lúc giữa trưa. Bí thư Lương, cô Ninh Nhu cùng với tiểu mỹ nữ trí thức xinh đẹp đều đang ở nhà.
Rượu và thức ăn đã dọn sẵn trên bàn nhưng chưa hề động đũa, thật rõ ràng là đang chờ hắn đến. Thực tại này khiến Lương Thần cảm thấy có chút ái ngại vì được sủng ái.
- Tiểu Thần, ngồi xuống ngồi xuống!
Lương Khải Minh không còn ra dáng Bí thư thành ủy, mà hiện giờ giống như người chú của Lương Thần, kéo Lương Thần ngồi xuống bên cạnh mình. Ninh Nhu vợ ông rót cho mỗi người một ly rượu trắng, sau đó ngồi xuống một bên với con gái Tuyết San. Lương Tuyết San đang lén quan sát Lương Thần. So với lần gặp trước, lần này anh ấy trông có vẻ cứng rắn vững vàng hơn. Đôi lông mày lưỡi mác đen dầy, đôi mắt thần sắc sáng ngời, sống mũi dọc dừa, khi không nói gì thì đôi môi vểnh lên, khiến cho người khác cảm nhận được sự kiên nghị và lạc quan của người này.
Văn Hân thật không có mắt nhìn, Lương Thần ca này rõ ràng cũng rất đẹp trai đấy thôi! Nhất là lúc mặc cảnh phục. Ngoài ra, anh ấy mặc đồ tây cũng rất tuấn tú! Lương Tuyết San không khỏi nghĩ thầm.
Nhận thấy tiểu mỹ nữ xinh xắn thanh tú đang nhìn mình, Lương Thần quay đầu cười hiền lành. Cô bé này thật khác với Lan Nguyệt vừa gặp đã biết là người ngoan hiền, còn cô bé thì lại hoàn toàn trái ngược với đủ vẻ tinh nghịch kỳ quái.
- Đừng làm khách nữa, cô đã làm vài món ăn cho cháu!
Ông chú Lương Khải Minh nói một cách nhiệt tình:
- Nếm thử tay nghề của cô cháu đi, không phải tự khen, nhưng khá ngon đấy!
- Tiểu Thần ăn cá đi!
Ninh Nhu dùng đũa gắp một miếng cá đặt vào bát Lương Thần, sau đó quay sang nhìn chồng.
- Cảm ơn cô, cứ để cháu tự nhiên ạ!
Lương Thần vội vàng nói. Hắn cảm thấy việc hôm nay Bí thư thành ủy và vợ gọi đến gặp, có cái gì đó thật kỳ lạ.
- Tiểu Thần, cháu làm ở Liêu Dương không tồi đâu, cấp chúng tôi ở Long Nguyên còn tranh giành mãi!
Bí thư Lương trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên nhắc đến công việc. Nói đến quan trường, uy thế của Bí thư thành ủy lập tức tràn tới.
Lương Thần không biết trả lời như thế nào, chỉ biết buông đũa chờ đợi đối phương nói tiếp. Nét mặt hắn cũng không hề tỏ vẻ lo sợ, một là thấy không cần thiết, hai là tốt hay xấu ông Bí thư tỉnh ủy Lý cũng đã nói rồi, có dũng khí thì tự khắc sẽ kháng được thôi.
- Giờ cháu đã là người rất quan trọng của Bí thư Thôi, nhưng chú cũng đã nói trước rõ ràng với ông ta là chỉ cho mượn, chứ không tặng người. Hai năm, ba năm, vẫn phải đem người trở về! Đương nhiên, nếu Tiểu Thần cháu cảm thấy tại Liêu Dương có thể thăng tiến nhanh hơn, thì chú cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của cháu!
Bí thư Lương cười như không liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, rồi ngưng nói.
- Tất nhiên là cháu muốn quay về Long Nguyên, ở đây đối với cháu như một gia đình thứ hai. Hơn nữa, còn có Lương thúc chiếu cố! Thực ra hồi đó cháu đã muốn nói luôn với chú là cháu thật sự không muốn đi Liêu Dương!
Lương Thần ngay lập tức hiểu được đối phương đang muốn tỏ rõ thái độ cho hắn biết, là mặc dù hiện tại ở Liêu Dương mọi việc có vẻ thuận lợi, nhưng chung quy lại vẫn không thể bằng Long Nguyên thiên thời địa lợi nhân hòa. Cho nên khi đối phương nói những ý nghĩ này, hắn cũng không phản đối.
- Cháu cố gắng thêm một hai năm, chờ cháu được thăng chức trưởng phòng bên Liêu Dương, chú sẽ đưa cháu về, đến lúc đó, muốn tiến thêm bước nữa thì càng danh chính ngôn thuận!
Lương Khải Minh liếc mắt nhìn thật sâu vào đối phương, nói giọng bâng quơ.
Lương Thần trong lòng nhảy dựng, tiến thêm một bước nữa lên cấp trưởng phòng? Phó cục trưởng? Không không, là quá nhanh rồi! Thăng chức lên Phó cục trưởng, ngang cấp với Trưởng phòng? Ví dụ như là phòng công an huyện thì Trưởng phòng chính là nhân vật số một.
Trống ngực Lương Thần bắt đầu dồn dập hơn, nhưng tâm lý được rèn luyện hàng ngày đã giúp hắn chế ngự không bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Ngoài việc tỏ vẻ cảm kích ra, trên mặt hắn cũng không có vẻ gì kích động và hưng phấn lắm.
Để ý quan sát vẻ mặt của Lương Thần, Lương Khải Minh và Ninh Nhu âm thầm gật đầu, thằng nhóc này, quả nhiên ngày càng trưởng thành!