[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân
Chương 186 : Xin lỗi
Ngày đăng: 20:30 09/03/21
Cả buổi chiều, Lương Thần chỉ ngồi nhà nói chuyện với bố mẹ. Tính cả cô bé Lan Nguyệt, bốn người ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm, hết bàn chuyện công việc của Lương Thần, lại tám cuộc sống sinh viên của Lan Nguyệt.
Lan Nguyệt rất thích không khí đậm chất gia đình thế này. Cái đầu nho nhỏ tựa vào người Hàn Yến Hoa như thể một con mèo ngoan ngoãn vậy. Lương Thần lại có đôi chút ngượng ngùng. Cơ hội hắn được yên tâm ngồi nói chuyện cùng bố mẹ thế này thực sự rất hiếm. Yêu cầu của bố mẹ hắn kỳ thực không hề cao, chỉ mong phận làm con trai như hắn chút bớt thời gian cùng bố mẹ nói chuyện. Mẹ hắn tại sao lúc nào cũng muốn ẵm cháu trai? Đó cũng bởi tuổi tác đã cao rồi, đôi lúc chịu không nổi sự quạnh quẽ trong nhà
Có điều việc kết hôn này thực sự ngày càng đi vào ngõ cụt . Hắn và Diệp Thanh Oánh còn xa mới chạm tới cái ngưỡng hôn nhân, thế nhưng hắn với Diệp Tử Thanh lại nảy sinh quan hệ vô cùng thân mật. Trương Ngữ Giai đang mang trong mình giọt máu của hắn nhưng tuyệt nhiên không đòi hỏi hắn vì cái gọi là trách nhiệm này mà bố thí tình cảm cho cô. Những lời này hắn không thể nói cho bất kỳ ai, thế nhưng kìm nén trong lòng lại thấy khó chịu vô cùng.
Cũng đã đến bữa tối, Lương Thần từ chối phăng lời mời của Lý Nha Nội để ở nhà uống cùng bố mẹ vài chén. Bình thường tửu lượng của hắn rất khá nhưng hôm nay có lẽ vì liên quan đến tâm trạng nên chưa uống đến bốn, năm chén hắn đã thấy lục bục trong dạ dày, khó chịu khắp người.
Uống xong chén trà xanh mẹ hãm, Lương Thần dựa vào sofa. Không cần hắn mở lời, Lan Nguyệt đã lại gần, giơ đôi bàn nhỏ nhắn ra xoa bóp trán cho hắn. Nhẹ nhàng hé mắt ra, thấy nét mặt chăm chú của Lan Nguyệt, Lương Thần thấy ấm lòng. Đúng là cô bé tâm lý!
Tận hưởng sự chăm sóc rất dễ chịu của Lan Nguyệt, Lương Thần mơ mơ màng màng thiếp đi, cũng không biết đã chợp mắt bao lâu, nằm trên sofa bỗng tiếng chuông điện thoại xé tan giấc ngủ của hắn. Lương Thần với chiếc điện thoại trên bàn trà.
Liếc thấy số điện thoại trên màn hình, Lương Thần giật mình, vội vã cầm lên nghe , liền thấy giọng sốt sắng của Lương Tuyết San từ đầu dây bên kia truyền đến:
- Anh Tiểu Thần đến mau đi, có người ức hiếp chúng em.
Lương Thần giật mình, vội vàng từ trên ghế sofa cũng nhảy bổ ra ngoài, hắn nói hấp tấp:
- San San em đừng cuống, nói anh biết em đang ở đâu, anh qua đó liền?
- Bọn em ở Thời Gian Vàng, phòng bao Thạch Anh tầng 2, Tiểu Thần anh mau đến đi!
Lương Tuyết San dường như không thể không vồn vã, Lương Thần thỉnh thoảng còn nghe thấy được những tiếng cãi vã qua điện thoại
- Em chờ chút, anh tới liền!
Lương Thần cúp máy, vội vàng choàng dậy với chiếc áo khoác trên tủ quần áo rồi xông ra cửa, lao như gió xuống tầng. Trong lòng nghi hoặc rút cuộc ai đã cả gan ăn tim hùm gan báo, dám làm khó cả con gái Bí thư thành ủy?
Chui vào xe, vừa mới khởi động máy đã thấy cô bé Lan Nguyệt đập cửa xe không ngớt, Lương Thần ấn cửa xuống, liền thấy Lan Nguyệt vừa thở đứt đoạn vừa nói:
- Anh Tiểu Thần, em đi cùng anh, buổi tối anh uống rượu, một mình anh lái em không an tâm!
Con bé này! Nhìn ánh mắt nghiêm túc lộ rõ vẻ quan tâm của Lan Nguyệt, một niềm ấm áp bao lấy Lương Thần, hắn mở cửa xe để Lan Nguyệt lên.
Trên đường, Lan Nguyệt tò mò hỏi một câu:
- Anh Thần, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao phải vội vậy?
- Con gái của Bí thư Lương đến Tây Phong chơi với bạn, khi nãy gọi điện cho anh nói có người bắt nạt bọn họ!
Lương Thần nhẫn nại giải thích. Căn cứ giọng điệu của Lương Tuyết San khi nãy gọi điện, hắn phán đoán đây không phải chuyện khẩn cấp nguy hại đến vấn đề an toàn sinh mạng, thế nên hắn thầm nghĩ, mặc dù khẩn cấp nhưng cũng chưa thể rối lòng. Thời Gian Vàng, phòng bao Thạch Anh? Tầng 2 Thời Gian Vàng có phòng bao tên thế này sao?
Vừa lái xe, hắn vừa gọi điện cho Lý Nha Nội. Vài giây sau, điện thoại đã thông, Lương Thần kể lại sự việc cho y. Giọng nói có chút khổ não của Lý Nha Nội vọng từ đầu dây bên kia:
- Lương Tử, tôi cũng đang vì chuyện này mà đau đầu đây! Cậu đến đi. Có điều tôi nghĩ cậu mà đến cũng chẳng được việc gì, bọn này có đại gia lắm tiền đứng sau. Chó thật, cậu đến sẽ biết liền!
Buông điện thoại, Lương Thần trong lòng rất nghi hoặc, chân đạp ga, tăng tốc độ. Không lâu sau chiếc BMW đỏ đã đậu vào bãi đỗ xe sát cổng Thời Gian Vàng
Bước xuống xe, khóa kỹ cửa, Lương Thần dắt Lan Nguyệt đi vội vào đại sảnh Thời Gian Vàng. Được dặn dò trước nên giám đốc Giang dẫn ngay hai người đến phòng VIP ở tầng 2
Nhìn thấy một dãy cửa phòng bao mới tân trang, Lương Thần bật cười khanh khách. Thì ra chữ “Xuân” chuyển thành chữ “ xuân ngân” (dấu vết mùa xuân), chữ “hạo” chuyển thành “hạo khung” (bầu trời), chữ “xương” lại biến thành “xương long” (hưng thịnh, phát đạt) và chữ “tinh” đã biến thành “thủy tinh” (thạch anh). Mặc dù chỉ là thêm một chữ nhưng ý nghĩa biểu thị lại hoàn toàn khác. Cái tên ban đầu rất đồi trụy, rất bạo lực, cái tên hiện tại thì nghe rất mỹ miều, rất mạnh mẽ.
Chính tại trong phòng bao Thạch Anh, Lương Thần đã tìm thấy Lương Tuyết San và các cô gái khác. Thế nhưng ở đây không chỉ có một nhóm các cô gái ấy, mà còn có một vài người đàn ông và phụ nữ ăn mặc lịch sự , ngồi trên ghế sofa của phòng bao, đang định chiếm phòng và vài người ra dáng lãnh đạo thì mặt tỏ ra tươi cười đứng ra hòa giải
- Anh Tiểu Thần!
Thấy Tiểu Thần bước vào, đôi mắt xinh đẹp của Lương Tuyết San sáng rực lên, vội hét thất thanh, lúc đó cô cũng chú ý đến cô gái xinh đẹp xấp xỉ tuổi mình đang đứng bên trái hắn.
- San San, có chuyện gì thế?
Lương Thần quan sát Lương Tuyết San từ trên xuống dưới nhưng không có vẻ gì là bị ức hiếp cả. Tuy nhiên, hắn không thể không hao tâm huyết cho việc này vì nếu Lương Tuyết San có phải chịu ấm ức thì quả thực hắn không biết nhìn mặt Bí thư Lương và cô Ninh thế nào nữa.
- Chính mình đã bước vào nhầm phòng, thái độ còn không tốt. Phỉ Nhi chỉ nói một câu hơi thiếu lịch sự, cô ta liền không tha, làm náo loạn lên, không để cho Phỉ Nhi có cơ hội xin lỗi. Cô ta dựa vào cái gì mà làm thế cơ chứ?
Lương Tuyết San nhìn vào người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, ăn mặc diêm dúa, đang ngồi trên chiếc sofa mà nói một cách tức giận.
Chuyện này có vẻ cũng không có gì to tát lắm nhỉ? Lương Thần ngẩn người một lát. Hắn còn cho rằng cơ chừng đã xảy ra va chạm lớn! Đang định lên nói vài câu thì thấy mấy người đàn ông ra vẻ mấy vị lãnh đạo đi đến, trong đó có một người bộ dạng khó xử nói nhỏ với một cô gái xinh đẹp trong số đó:
- Văn Hân này, để bạn học của cô chịu thiệt chút vậy, đến xin lỗi một tiếng đi! Mấy gã này đều là khách từ bên Đài Loan, Hồng Kông đến trước thăm dò khảo sát đầu tư. Nếu đắc tội thì việc đầu tư sẽ tan như bong bóng xà phòng thôi! Dự án đó cũng lên tới vài trăm triệu đấy.
- Chú Cát, rõ ràng là bọn họ sai, dựa vào cái gì mà bắt Phỉ Nhi xin lỗi ạ
Đôi mắt Uông Văn Hân sáng rực lên, nói một cách tức tối
- Chú biết, thế nhưng bọn này có tiền, không thể đắc tội với bọn chúng được cháu à.
Người đàn ông được gọi là chú Cát cười cay đắng nói. Thái độ của ông ấy xem như còn tốt. Thế nhưng hai gã mang dáng dấp của mấy vị lãnh đạo còn lại tỏ ra không mấy giữ hòa khí, một người vênh mặt, ra vẻ hách dịch nói:
- Cô bạn nhỏ, em có biết việc đầu tư là việc lớn tầm cỡ như thế nào không? So với dự án hàng trăm triệu tệ thì vinh nhục cá nhân có nhằm nhò gì!
Làm Trưởng phòng thu hút đầu tư của thành phố, Mã Vị Nhiên trong lòng có đôi chút không thoải mái. Mấy vị thương nhân Hồng Kông này chẳng khác nào thịt Đường Tăng trong truyền thuyết. Vùng nào mà chẳng muốn cắn một miếng thịt ngon, huyện nào chẳng muốn dành dự án về mình?
- Vì Bí thư Thành ủy Lương quan tâm nên mới chú trọng tiến cử Tây Phong này. Vậy mà các người thì ngược lại, chỉ chút việc nhỏ này mà cũng so đo. Trưởng ban Tổ chức - Cán bộ Huyện ủy thì sao chứ? Cho dù Bí thư huyện ủy Lý Tung Kiệt đến đây, liệu ông ta có dám làm gì mấy đại gia lắm tiền này không?
- Hân Hân, mình…mình xin lỗi là được rồi!
Trần Phỉ là cô gái xinh đẹp có dáng người dong dỏng cao, đôi lông mày cong nhỏ và cặp mắt sáng long lanh. Mặc dù vẫn đang ở tuổi mới lớn nhưng cô đã bắt đầu lộ ra cái vẻ phong tình quyến rũ của phụ nữ, nói chuyện mắt ngấn lệ long lanh, rồi từ từ cắn nhẹ vào cặp môi đỏ hồng
- Bạn đừng đi!
Lương Tuyết San giơ tay kéo Trần Phỉ ra sau. Bình thường tính cách San San nhã nhặn, dịu dàng, cực giống một cô gái nết na tài hoa, thế nhưng trên thực tế, con người cô lại giống một nữ đại hiệp căm giận điều xấu, thích chống lại những điều bất bình
- Này cô bạn nhỏ
Trưởng phòng Mã sắc mặt trầm xuống, mở miệng lại muốn phê bình người đối diện vài câu.Thế nhưng Phó chủ tịch thành phố Lang đứng bên cạnh cười rồi kéo tay áo y xống, sau đó nói bằng giọng điệu rất thân mật:
- Tuyết San, sao cháu lại đến Tây Phong này?
- Cháu đến đây thăm bạn
Nhìn thấy gương mặt rạng cười của người đàn ông trung niên này, Lương Tuyết San lục tung trí nhớ, liền nhận ra người đang đứng đối diện cô là ai. Cô mở lời:
- Chú Lang, chú phân xử cho cháu đi, rõ ràng là người phụ nữ kia sai. Nếu nói xin lỗi thì lẽ ra cô ta phải xin lỗi Phỉ Nhi mới đúng.
- Tuyết San, cháu không phải vội, đợi chú qua nói đã.
Bây giờ ông Lang cũng cười không nổi rồi. Con gái của Bí thư Lương lại có mặt ở đây, không nghi ngờ gì sự việc này sẽ trở nên phức tạp hơn. Việc này đều không thể đắc tội với cả đôi bên được!
- Phó chủ tịch Lang!
Trưởng phòng Mã kéo ông Lang qua một bên, thấp giọng hỏi nhỏ:
- Cô gái đó là ai vậy?
- Con gái của Bí thư Lương.
Ông Lang cười xòa, vừa nói vừa day day huyệt thái dương như có vẻ đau đầu.
Trưởng phòng Mã kinh hãi, sợ đến mức vã mồ hôi lạnh. Còn may là Phó chủ tịch Lang kịp thời kéo gã một cái, không thì một khi nói ra mấy lời khó nghe sẽ bị công chúa họ Lương cáo trạng lên trên ngay. Vậy chẳng phải là chính mình nuốt không trôi rồi lại bỏ chạy thẳng sao?
- Thế bây giờ phải làm thế nào?
Lấy lại bình tĩnh, Trưởng phòng Mã hỏi.
- Lại giảng hòa thêm chút nữa đã.
Phó chủ tịch Lang hết cách đành trả lời vậy.
Quy mô dự án lần này rất lớn, nếu không thì cũng không cần đến Phó chủ tịch quản lý mảng thu hút đầu tư đi theo thế này. Bất luận là dự án đầu tư xây dựng bốn nhà máy điện tử vượt quá ba trăm triệu hay xây dựng khách sạn bốn sao xấp xỉ năm trăm triệu thì số vốn đầu tư đều là những khoản kếch xù. Nếu không đăng ký được dự án ở Long Nguyên thì đường đường Phó chủ tịch như ông sẽ bị người đời sau mắng nhiếc là vô dụng. Có ở Tây Phong hay không thì cũng không quan trọng, chỉ sợ rằng mấy đại gia lắm tiền nhiều của này trong phút tức giận lại rời khỏi Long Nguyên đi tới nơi khác. Thế nên chung quy lại bây giờ tốt nhất nghĩ cách làm sao để dập tan cơn thịnh nộ của những người này.
Phó chủ tịch Lang và Trưởng phòng Mã đi về phía mấy thương nhân Hồng Kông, nhưng không để họ nói lời nào, một trong số mấy thương nhân này chụp mũ về phía hai người này:
- Đúng là phải lấy việc nhỏ để xem chuyện lớn. Qua chuyện này thực sự khiến người ta cảm thấy thành phố này không đủ thành ý chào đón khách chút nào. Một hành động xin lỗi rất giản đơn thôi lại khó thực hiện đến thế, vậy còn bàn gì đến những vấn đề khác. Những nhân viên nơi này đến lễ nghĩa, đạo đức cơ bản cũng không hiểu được. Nếu tất cả đều có tố chất thế này… khà khà
Người đàn ông trung niên cả người toát lên sự giàu sang này cười xòa, lời nói chững lại ba phút nhưng ý nghĩa cần biểu đạt lại vô cùng rõ ràng, đó chính là: nếu dân ở thành phố Long Nguyên này đều có tố chất như vậy thì việc đầu tư cũng không cần phải nhắc đến nữa.