[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân

Chương 199 : Ý tốt và giúp đỡ

Ngày đăng: 20:30 09/03/21

Vương Phỉ Hạm gọi một ly trà Bích đàm phiêu tuyết. Trên thực tế, bình thường bà chỉ uống Phổ phí hình thạch, nhưng tối nay ngồi ở vị trí này, khiến bà không khỏi tự liên tưởng đến, Lương Thần ngày đó cũng chỉ bởi cái tên “Bích đàm phiêu tuyết” nghe êm tai mà cũng gọi một ly. Rồi từ đó mới rút ra luận đề “ Trông mặt mà bắt hình dong” Tầng dưới cùng là một màu xanh lục trong suốt, tầng trên là một dải trắng lơ lửng mờ mờ ảo ảo, từng làn hương thơm tinh khiết từ ly trà nhẹ nhàng bay lên. Vương Phỉ Hạm nhìn ly trà, khuôn mặt đẹp trầm tĩnh, dường như không biết đến sự tồn tại của người nam người nữ ngồi đối diện. Đối mặt với thái độ lãnh đạm của Vương Phỉ Hạm, người phụ nữ trung niên y phục sang trọng, khí chất ngạo mạn không khỏi cau mày. Tuy rằng hai bên vẫn chưa nói vào vấn đề chính, nhưng từ thái độ của Vương Phỉ Hạm, bà có thể dự cảm rằng cuộc nói chuyện tối nay sẽ không hề thuận lợi. Trên thực tế, nếu nói đúng ra, thì bà và người phụ nữ lãnh diễm cực đỉnh này cũng gọi là có quan hệ. Diệp Tử Ngang là con riêng của cha chồng Diệp Thành. Điều này đối với nhà họ Diệp chẳng có gì là bí mật, chỉ có điều quan hệ phụ tử ấy theo thời gian đã sớm trở nên nhạt nhẽo một cách đáng thương. Lại thêm việc Diệp Tử Ngang đáng chết đã bắt cóc bạn gái của con trai thứ hai của Thủ tướng Quốc vụ viện đương nhiệm Lâm Vân Sinh, điều này càng khiến Diệp Thành thêm phẫn nộ. Bởi vậy, nhiều năm nay không liên hệ với Diệp Tử Ngang, thậm chí sau khi Diệp Tử Ngang chết vì tai nạn giao thông, Diệp Thành cũng không có nửa phần lo liệu cho vợ và con y. Lại nói, trong gia đình khổng lồ của nhà họ Diệp hiện nay, cha chồng Diệp Thành vẫn nắm quyền hành. Ngoài Diệp Tử Ngang là con riêng ra, còn có 2 con trai và một con gái. Hơn nữa, ngoài chồng bà là Diệp Kiến Thành hiện đang giữ chức Bộ trưởng bộ giáo dục, còn lại người em trai Diệp Kiến Nam và người em gái Diệp Ngọc đều không có chút thành tích nào. Người duy nhất khiến cha mẹ chồng hài lòng, khiến bà và chồng cảm thấy tự hào chính là con trai lớn Diệp Hạo, nguyên là Chủ tịch khu Tây Ninh thành phố Liêu Dương, gần đây được đề bạt làm Phó chủ tịch thành phố Liêu Dương. Ba mươi hai tuổi đã lên cấp thành phố, cũng không có mấy người được như vậy. Lưu Tố Mai quay đầu lại, quét mắt qua đứa con trai Diệp Hạo, nhưng ánh mắt của Diệp Hạo lại đang tập trung nhìn vào Vương Phỉ Hạm. Bà không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ dung mạo xinh đẹp của người phụ nữ này lại có thể khiến cho đứa con trai trầm tĩnh như bàn thạch của bà cũng xao động sao? Thật đúng là hoang đường! Bình thường bà không phản đối trò diễn này của con. Đàn ông mà, phần lớn đều có tâm lý săn tìm gái đẹp. Nhưng thực tế, người phụ nữ này so với con bà phải lớn hơn 12, 13 tuổi. Hơn thế nữa, nếu nói về thân phận thì y còn phải gọi bà ta là thím. Nghe thấy mẹ ho nhẹ một tiếng, Diệp Hạo chợt bừng tỉnh, lập tức cảm thấy mình hơi thất thố, vội vàng cầm lấy ly trà trên bàn uống một hơi dài để che giấu đi sự xấu hổ. Chẳng trách y thất thần như vậy, bởi y không thể tưởng tượng được rằng người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp tuyệt trần này lại là thím của mình. Đúng vậy, nếu nói về thân phận, y phải gọi Diệp Tử Ngang là chú, mà Vương Phỉ Hạm lại là vợ của người đó, lẽ đương nhiên cũng chính là thím. - Em dâu! Chị xưng hô như vậy em không thấy phiền chứ. Lưu Tố Mai lấy giọng vô cùng dịu dàng và thân mật nói: - Lần này chị tới tìm em, là tha thiết mời em quay về nhà một chuyến, bố mẹ rất muốn gặp em. Đương nhiên, chị và chú hai, cô ba cũng rất hi vọng em sẽ trở về. Những lời này của Lưu Tố Mai ngầm ám chỉ cho Vương Phỉ Hạm biết rằng: nhà họ Diệp đã chủ động nhận vợ con của Diệp Tử Ngang. Điều này có nghĩa rằng, thân phận con riêng của Diệp Tử Ngang đã được nhà họ Diệp thừa nhận. Nếu Vương Phỉ Hạm đồng ý, thì từ giờ về sau, bà và con gái cùng với Diệp Tử Thanh đều được nhà họ Diệp che chở, giá trị con người cũng tăng lên gấp bội, không ai dám bắt nạt nữa. Nhưng Vương Phỉ Hạm hoàn toàn không có hứng thú. Từ ngày quyết định đi theo Diệp Tử Ngang, bà đã hiểu và phân ranh giới rõ ràng. Diệp Tử Ngang đối với người cha chưa từng gặp mặt kia luôn có một cảm giác đau khổ và thù hận. Nếu như bà gật đầu đồng ý, nói không chừng Diệp Tử Ngang vì căm hận quá mà cũng phải từ dưới mồ chui lên. Mà ngay cả đối với bản thân bà mà nói, lúc Diệp Tử Ngang bị chết vì tai nạn giao thông, cũng không có một người nhà họ Diệp nào xuất hiện. Đối với họ, bà chẳng có gì ngoài lòng căm thù và chán ghét. Máu lạnh! Đó là đánh giá của Vương Phỉ Hạm đối với gia tộc này. Có lẽ không phải tất cả người nhà họ Diệp đều như vậy. Nhưng ít nhất là cha mẹ thân sinh của Diệp Tử Ngang, cái loại máu lạnh vô tình, coi thường cốt nhục như vậy thì không thể nào bao biện được. Cho nên bà tuyệt đối không thể quay về, bất luận là vì Diệp Tử Ngang hay là vì lòng tự trọng của chính mình. - Tử Ngang khi còn sống đã từng nói, anh ấy và nhà họ Diệp không có chút liên hệ nào. Vương Phỉ Hạm ngẩng đầu, gương mặt tuyệt mĩ chưa có một dấu vết thời gian nào thản nhiên lạnh lùng: - Cho nên, thứ lỗi cho tôi, tôi không thể nhận lời mời của chị được. - Em à, chị biết em với Tử Ngang đều oán giận bố mẹ! Phản ứng của đối phương hoàn toàn nằm trong dự liệu của Lưu Tố Mai. Trước khi đến đây, bà đã tìm hiểu về gia đình của Vương Phỉ Hạm, biết được Vương Phỉ Hạm là người thế nào. Một người kiêu hãnh thông thường lòng tự trọng đều rất mãnh liệt. Đối với một nữ doanh nhân mạnh mẽ như Vương Phỉ Hạm đương nhiên lại càng không ngoại lệ. Nhưng Lưu Tố Mai không tức giận. Sở dĩ người trong nhà để bà đến đây, cũng bởi do khả năng giao tiếp thuyết phục của bà hơn hẳn so với các thành viên khác. - Nhưng cho dù nói thế nào, Tử Ngang vẫn là con đẻ của bố, Thanh Oánh và Tử Thanh cũng là cốt nhục của nhà họ Diệp. Bố mẹ giờ đây cũng rất hối hận. Cả hai đều đã hơn 70 tuổi rồi. Con người khi về già, tự nhiên muốn được cùng con cháu đoàn viên. Tại sao chúng ta không bỏ qua quá khứ thù hận mà cùng nhau sống một cuộc đời vui vẻ? Vương Phỉ Hạm không thừa nhận cũng không được. Những lời nói của vị phu nhân Bộ trưởng bộ Giáo dục này quả thực rất có sức cuốn hút, có thể lay động lòng người. Chỉ nói vài ba câu đã xóa nhòa đi ân oán ngày xưa, tạo nên hình ảnh tốt đẹp cả gia đình đoàn tụ, chung hưởng cuộc sống thanh bình. Chỉ có điều đáng tiếc, cho dù đối phương có nói ngon ngọt đến đâu, bà cũng không thay đổi chủ ý của mình. Nhìn vẻ mặt hờ hững của Vương Phỉ Hạm, Lưu Tố Mai có chút bất mãn. Bà không hi vọng Vương Phỉ Hạm sẽ lập tức đồng ý, vì dù sao ân oán hơn hai mươi năm không thể nói bỏ là bỏ ngay được. Nhưng ít ra, sắc mặt Vương Phỉ Hạm cũng phải có chút biến đổi chứ, phải có chút do dự mới đúng. Nếu xét tình hình như bây giờ thì nói thẳng ra là nhà họ Diệp chẳng có nửa phần hấp dẫn nào đối với Vương Phỉ Hạm. Kế sách thay đổi, Lưu Tố Mai lại mỉm cười nói: - Em à, lần này chị đến đây, vẫn còn một chuyện muốn nói với em. Dừng một chút, hai mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt đối phương, bà cố làm ra vẻ thần bí nói: - Cháu của Tổng bí thư Liên và Thanh Oánh với Tử Thanh nhà em cũng xấp xỉ tuổi nhau, cũng là năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học. Chị có ý tưởng giúp đỡ tác hợp cho chúng nó, không biết em cảm thấy thế nào? - Cảm ơn ý tốt của chị, Thanh Oánh và Tử Thanh đều đã có bạn trai rồi, cho nên chị không cần nhọc lòng lo lắng. Trong đôi mắt đẹp của Vương Phỉ Hạm hiện lên một chút tức giận. Bà biết mục đích chuyến đi này của người nhà họ Diệp không chỉ đơn thuần như vậy. Nghe ý tứ trong lời nói của đối phương, đúng là định lấy con gái mình hoặc là Tử Thanh để kết thông gia với nhà họ Liên, từ đó mưu cầu về chính trị sẽ càng dễ dàng hơn. Nếu đúng như thế thì thật là lòng dạ nham hiểm. Không thể tha thứ được! - Cô Vương! Diệp Hạo từ đầu đến giờ không nói gì cuối cùng cũng không kìm được phải mở miệng. Giọng y khá bình tĩnh, vẻ mặt cũng không có nửa phần bất mãn hay không vui. Đối với người phụ nữ xinh đẹp lãnh diễm mà vẻ ngoài cũng chỉ như xấp xỉ tuổi hắn, hắn thực sự không gọi được tiếng “thím” - Cháu cảm thấy, con người ta không nên sống mà luôn mang nỗi thù hận. Diệp Hạo thành khẩn nói: - Cháu hiểu được sự kháng cự và căm phẫn của cô đối với nhà họ Diệp. Nhưng cô không nên vì vậy mà cự tuyệt ý tốt và sự giúp đỡ của người trong nhà. - Ý tốt ư? Giúp đỡ ư? Vương Phỉ Hạm như thể nghe được một câu chuyện cười, cười lạnh nói: - Có thể mời Phó chủ tịch Diệp nói rõ hơn được không? Người nhà họ Diệp các người rốt cuộc muốn nói đến ý tốt gì? Và muốn giúp đỡ chúng tôi cái gì? - Lâm Tử Hiên đến Liêu Dương mấy tháng rồi nhỉ? Lưu Tố Mai tiếp lời hỏi. Những lời này nói ra bất ngờ, ánh mắt chăm chăm nhìn vào khuôn mặt Vương Phỉ Hạm. Từ đầu đến giờ, gương mặt Vương Phỉ Hạm vẫn lạnh như băng. Khi bà nói ra câu đó, chính là muốn chọc thủng lớp vỏ ngụy trang của người phụ nữ này, nhắm thẳng vào nội tâm của đối phương. Quả nhiên khi nghe Lưu Tố Mai hỏi câu đó, trên mặt Vương Phỉ Hạm hiện ra một chút kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó bà liền tỉnh táo lại, đón nhận ánh mắt của Lưu Tố Mai, đợi bà ta nói tiếp. - Ân oán của Lâm Tử Hiên và Tử Ngang, đối với nhà họ Diệp mà nói chẳng có gì là bí mật. Cho nên Lâm Tử Hiên đến Liêu Dương muốn làm gì, người trong nhà đều có thể đoán được. Bố mẹ rất lo lắng em và Thanh Oánh với Tử Thanh sẽ bị làm hại, cho nên mới bảo chị đến đây để đón các em về Bắc Kinh một chuyến. Cũng là để thể hiện rõ lập trường, khiến cho Lâm Tử Hiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vẻ mặt Lưu Tố Mai dường như rất chân thành tha thiết, ngừng một chút rồi lại nói: - Giới thiệu Thanh Oánh hoặc Tử Thanh cho cháu Tổng bí thư Liên là Liên Văn Chương, cũng nhằm mục đích khiến cho Lâm Tử Hiên phải kinh sợ. Em nên hiểu rằng, vì mối hận của Lâm Tử Hiên đối với Tử Ngang và em, ông ta rất có khả năng làm hại em và Thanh Oánh với Tử Thanh. Cho dù em không quan tâm đến bản thân mình thì cũng nên nghĩ đến sự an nguy của Thanh Oánh và Tử Thanh chứ. Trong đôi mắt đẹp của Vương Phỉ Hạm lộ ra một chút suy tư. Lời nói của Lưu Tố Mai quả thật khiến bà giật mình. Nhưng cũng chỉ là một chút dao động thoảng qua mà thôi, Vương Phỉ Hạm lập tức phủ nhận ý nghĩ không hợp với thực tế trong đầu. Nếu như với sự điên cuồng hiện tại của Lâm Tử Hiên, đừng nói nhà họ Diệp, nhà họ Liên, ông ta thậm chí dám đối địch với cả thế giới. Một tay nắm của cải quyền lực khổng lồ, giờ chỉ lấy thù hận làm động lực sinh tồn, e rằng ông ta chẳng sợ kẻ nào uy hiếp cả. Nếu bà nhận “ý tốt” của Lưu Tố Mai, như vậy ngược lại sẽ dẫn đến việc Lâm Tử Hiên càng điên cuồng trả thù hơn. Huống chi, Thanh Oánh và Tử Thanh tuyệt đối sẽ không đồng ý. Trên thực tế, nếu đối với chính bản thân bà thì thà nhận sự trả thù trừng phạt của Lâm Tử Hiên còn hơn bỏ đi lòng tự tôn để nhận sự trợ giúp của người nhà họ Diệp, càng đừng nói đến chuyện để con gái và Tử Thanh liên hôn để thay thế. - Tôi cảm thấy chúng ta không cần nói thêm nữa. Gương mặt của Vương Phỉ Hạm lộ ra nét tươi cười, nói: - Lâm Tử Hiên có trả thù hay không, đó là chuyện riêng của chúng tôi, không liên quan gì đến nhà họ Diệp. Xin thứ lỗi, tôi còn bệnh nhân phải chăm sóc, xin cáo từ trước. Nói xong, lấy từ trong túi xách ra tờ một trăm tệ đặt lên bàn rồi đứng dậy bước đi. - Sao em không cẩn thận suy xét một chút? Sắc mặt Lưu Tố Mai thay đổi, bà không nghĩ thái độ của đối phương lại kiên quyết như thế. Vương Phỉ Hạm không nói gì, thậm chí cũng không dừng lại một chút nào, đi thẳng ra khỏi phòng. Cửa phòng mở ra rồi nhanh chóng đóng sập vào, hình bóng Vương Phỉ Hạm biến mất trong tầm mắt mẹ con Lưu Tố Mai.