[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân
Chương 237 : Tôi không thể nhận
Ngày đăng: 20:31 09/03/21
Tất cả mọi người trong phòng, kể cả Lương Thần đều giật mình. Khuôn mặt nào cũng tràn đầy kinh ngạc và nghi hoặc. Một vài khuôn mặt còn biểu lộ sự không chấp nhận đầy căm phẫn.
- Ông...!
Lương Thần hồi phục tinh thần đầu tiên, thất thanh hướng về Lâm Tử Hiên hỏi. Nhưng hắn vừa mới nói được một chữ, đã bị Lâm Tử Hiên ngăn lại.
- Tử Hiên, mày có bị điên không, đem tài sản mấy trăm tỷ đưa cho người ngoài?
Rốt cục, một ông cụ không kiềm chế nổi, đứng lên lớn tiếng nói.
- Chú hai thân mến! Đó là tài sản của tôi, tôi muốn cho ai thì cho, Thủ tướng đại nhân và Thủ tướng phu nhân cũng chưa tỏ thái độ, chú vội cái gì?
Lâm Tử Hiên đâm tới một câu, lập tức khiến ông già cứng họng đến mức nói không nên nửa lời!
- Tử Hiên, cháu muốn làm gì?
Biết tin con trai thoát khỏi lưỡi hái tử thần vừa tỉnh lại, Lâm Vân Sinh lần đầu tiên trong đời đặt việc tư lên trên việc công, cử phó thủ tướng Quốc vụ viện Lý Dĩ Hằng thay mình tham dự hội nghị biến đổi khí hậu ở Copenhaghen, rồi cùng vợ đáp chuyên cơ đến thẳng bệnh viện nhân dân tỉnh Liêu Dương. Nhưng ông ta tuyệt đối không nghĩ tới, việc đầu tiên sau khi con trai tỉnh lại, lại là tuyên bố di chúc trước mặt tất cả mọi người! Đem toàn bộ tài sản trị giá mấy trăm tỷ đưa cho người ngoài!
- Cháu đã viết di chúc, giờ muốn mọi người làm chứng!
Lâm Tử Hiên ánh mắt cười cười nhìn ông cụ tay cầm cây quyền trượng nói:
- Cơ hội này rất khó có được, cháu thậm chí không nghĩ rằng Diệp gia gia cũng tới!
Lương Thần bị những ánh mắt dèm pha cảm thấy không được tự nhiên. Trong những người này, có những người từng theo chăm sóc Diệp lão ở bệnh viện trung tâm thành phố Liêu Dương lúc trước, có ba chị em Liên Tuyết Phi, Liên Tịch Nhược, Liên Thiên Thiên, ngoài ra còn có Bí thư tỉnh ủy Lý Thư Hãn, cô Nghiêm Lệ và Đình tỷ. Thậm chí có cả tên nhị thiếu gia chó ngáp phải ruồi, bị bắn một phát súng mà không chết Liên Văn Chương.
Còn lại đều là những khuôn mặt lạ, nhưng trong ánh mắt đầy ác cảm, chắc chắn nguyên nhân là nghe được Lâm Tử Hiên lập di chúc đưa toàn bộ tài sản đứng tên mình cho hắn! Tuy nhiên, chính hắn cũng mơ hồ, vị chủ tịch Lâm này lại đang đùa một điều gì đó hay sao, không dưng tự nhiên vô cớ chọn hắn làm người thừa kế tài sản. Nghe ông cụ vừa rồi đứng lên nói thì giá trị tài sản những mấy trăm tỷ bạc!
Từ khi Lương Thần từ cửa bước vào, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người hắn. Ban đầu, mọi người đều phỏng đoán Lâm Tử Hiên gọi điện thoại để thông báo cho ai đó về kết quả. Chỉ đến khi chính mồm Lâm Tử Hiên tuyên bố di chúc về người thừa kế, thì kể cả những người sống lâu trăm tuổi như Diệp lão cũng đều cảm thấy như đi vào trong sương mù, nói gì vợ chồng Lý Thư Hãn cùng với người bên ngoài!
Hắn rốt cuộc là quan hệ thế nào với Lâm Tử Hiên? Lẽ nào sự thật lời đồn là đúng, hắn ta là con riêng của Lâm Tử Hiên? Liên Tuyết Phi và Liên Tịch Nhược, Liên Thiên Thiên trao đổi ánh mắt nghi hoặc. Các cô thật sự không nghĩ ra nổi, ngoại trừ khả năng này ra, chưa có lý do gì có thể giải thích được cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Mặt hai vợ chồng Liên Tây Dược trầm như nước. Không cần đứa con ở một bên nhắc nhở, hai người nghe tên cũng biết, cậu cảnh sát trẻ này đích thị là người đánh con họ bị thương ở đầu. Trong thời gian này, Liên Tây Dược thông qua thế lực của gia tộc, lôi kéo Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ, Phó chủ tịch tỉnh Lam Phúc Sinh, Phó bí thư tỉnh ủy Vương Phương Viên và Bí thư tỉnh ủy Lý Thư Hãn kích động gây khó khăn. Nhưng bởi vì thái độ cứng rắn, mạnh mẽ của Lý Thư Hãn mà đến nay y vẫn không mảy may làm gì được tên cảnh sát trẻ này. Đối với một kẻ bình thường tự cao tự đại như y mà nói, đây thật sự là một điều không tưởng tượng nổi!
Lúc trước y không rõ về mối quan hệ giữa Lương Thần và Lý gia. Nhưng hiện tại, tên cảnh sát trẻ này không ngờ lại xuất hiện trước mắt y với thân phận là người thừa kế của Lâm Tử Hiên. Nhìn khuôn mặt giống nhau như tạc của đối phương và Lâm Tử Hiên, Liên Tây Dược trong lòng không khỏi tự nhủ thầm, không lẽ tiểu tử này thật sự là con trai của Lâm Tử Hiên?
Trên mặt Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn cũng âm tình bất định. Quan hệ giữa Lương Thần và Lâm Tử Hiên là gì tạm thời không đề cập tới. Chỉ có điều theo Lâm Tử Hiên lập Lương Thần làm người thừa kế tài sản, về điểm này mà nói, về sau Lương Thần ắt sẽ là thế hệ ghi dấu của Lâm gia! Hiện tại Lương Thần chỉ là một cán bộ nhỏ nhoi, nhưng thông qua một loạt sự kiện minh chứng, có thể thấy tiểu tử trẻ tuổi này có tiềm lực không gì sánh kịp. Muốn duy trì thế lực hùng mạnh của gia tộc, không thể thiếu được những nhân tài nòng cốt ưu tú trẻ tuổi như thế này!
- Tiểu tử Hiên! Nếu đây thật sự là nguyện vọng của cháu, thì ta sẽ làm nhân chứng cho ý nguyện này!
Ánh mắt Diệp lão đổi tới đổi lui trên mặt Lương Thần và Lâm Tử Hiên, lão càng ngày càng cảm giác tên tiểu tử tên gọi Lương Thần thú vị cực kỳ. Dường như ở đâu náo nhiệt đều có hắn. Rõ ràng chỉ là một nhân vật phụ vô danh tiểu tốt, rồi cuối cùng lại bất ngờ ngoài dự đoán của mọi người mà đóng vai nhân vật chính! Dường như chỉ cần có tiểu tử kia ở đây thì người có thể thu hút ánh mắt của mọi người vĩnh viễn không thể là ai khác!
Diệp lão đã mở miệng thì những người khác cho dù có bất bình cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn bàn tay hơi run rẩy của Lâm Tử Hiên cầm bút ký tên vào di chúc.
Chỉ một động tác nho nhỏ dường như cũng làm hao tổn tất cả khí lực của Lâm Tử Hiên. Y đem tài liệu di chúc giao cho luật sư riêng rồi hướng về người đồng sáng lập tập đoàn Khai Sáng, cũng là đối tác cùng gây dựng sự nghiệp năm đó là Rogge nói:
- Đề nghị Hội đồng quản trị miễn chức vụ chủ tịch của tôi!
- Lâm, cậu cũng phải đi rồi sao? Cũng giống như Will, đều trở về với vòng tay bao dung của Thượng Đế!
Rogge là một người Mỹ giàu tình cảm. Ông ta chảy nước mắt tiến lên ôm thân hình gầy yếu của đối phương. Thời trai trẻ, cả nhóm năm người đã cùng nhau dốc sức xây dựng sự nghiệp. Người đầu tiên ra đi là Will Smith do lâm bệnh mà qua đời mười năm trước. Mà hiện tại, dường như lại muốn mất đi thêm một người nữa!
- Không nhanh như vậy đâu! Rogge! Hơn nữa tôi chết, sẽ không đi gặp Thượng Đế, mà tôi sẽ đi gặp Diêm Vương!
Lâm Tử Hiên vỗ nhẹ tay bạn chí cốt cười nói.
Quay đầu lại, Lâm Tử Hiên hướng về phía cha mẹ và anh trai vẫy tay, ra hiệu mọi người trong nhà lại đây. Giọng nói ông ta vẫn còn rất bình tĩnh, ánh mắt cũng rất nghiêm túc:
- Tôi không hi vọng mọi người có thể giúp đỡ gì Lương Thần, tôi chỉ hi vọng, sau khi tôi chết đi, mọi người đừng làm khó cậu ta! Trong 48 năm tôi sống trên đời, tôi chưa từng cầu xin gì các vị, chỉ có nguyện vọng này, hi vọng các vị có thể đáp ứng tôi!
- Con trai!
Phu nhân thủ tướng nước mắt tràn mi. Bà có thể nhận ra, con trai bà cho đến tận giây phút cuối cùng của cuộc sống, bà và chồng vẫn không được nó tha thứ. Đối với hai người là cha là mẹ mà nói, thì điều này vĩnh viễn không bao giờ có thể bù đắp nổi!
- Tôi còn có chuyện nói với Lương Thần, mọi người hãy rời khỏi đây trước đã!
Những gì cần giải thích thì đã giải thích xong, Lâm Tử Hiên dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi, y ra hiệu cho bố mẹ và anh cùng với những người khác rời khỏi phòng bệnh, trả lại không gian cho y và Lương Thần.
- Thời gian của tôi không còn nhiều nữa! Cho nên tôi tạm thời phải thay đổi chủ ý, chuyển những gì tôi định đưa cậu năm năm sau sang cho cậu trước!
Sau khi trong phòng bệnh chỉ còn lại Lương Thần và y, Lâm Tử Hiên nhẹ giọng nói.
- Tôi không thể nhận!
Lương Thần lắc lắc đầu đáp..