[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân
Chương 261 : Giải cứu
Ngày đăng: 20:31 09/03/21
Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Cố Bảo Hoa không kìm nổi bủn rủn cả hai chân, vội vàng nói với Bí thư An Quốc Kiến, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương và các ủy viên thường vụ:
- Bí thư, Chủ tịch mau trốn đi. Những người này điên rồi, sợ rằng chuyện gì đều có thể làm!
Nhìn thấy đám đông càng ngày càng gần, Lý Minh Dương và An Quốc Kiến hiện rõ thần sắc do dự trên mặt. Cục diện trước mắt đã không khống chế được, bọn họ nếu kiên trì không rời xa thì việc an toàn tính mạng cũng khó mà được bảo đảm. Lý Minh Dương sắc mặt xanh mét, oán hận nói một câu:
- Tôi nhất định phải cắt chức Lương Thần.
Y đem cục diện không khống chế được quy kết cho phòng công an huyện không kịp thời tiếp cứu tại hiện trường. Đây là loại giận cá chém thớt nhưng cũng là sự trút giận hợp lí.
Đúng lúc này một hồi còi cảnh sát từ xa tới, không lâu sau đã đi vào cổng Huyện ủy và Ủy ban nhân dân. Lúc này Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Cố Bảo Hoa không kìm được nước mắt:
- Lương đại gia của tôi, cuối cùng thì cậu cũng tới!
Nghe tiếng còi cảnh sát lọt vào tai, Bí thư Huyện ủy An Quốc Kiến, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương cũng thở phào nhẹ nhõm một cái, ý định rút lui trong đầu tạm thời biến mất. Nhưng mà ở đây bao gồm Bí thư An, Chủ tịch Lý và các ủy viên thường vụ lập tức phát hiện, bọn họ vẫn không thể thả lỏng tâm tư được.
Sau khi nghe hồi còi của cảnh sát, nhóm dân đầu tiên có phản ứng sợ hãi nhưng theo sau đều lộ vẻ đầy uất hận. Lúc đầu, cho là tâm trạng quá khích khuấy động những người này kích động nhưng bây giờ bọn họ la lên phẫn nộ là xác thực từ đáy lòng. Bình thường có lẽ họ có chút e dè đối với đám cảnh sát ăn bẩn ăn thối, nhưng bây giờ người đông thế mạnh, cơn giận trong bụng bọn họ đều đã bùng lên, chỉ muốn tìm cách phát tiết lửa giận trong lòng.
Ba chiếc xe cảnh sát dừng ở cửa Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện nhưng xuống xe chỉ có Lương Thần, lái xe Lan Kiếm và 2 viên cảnh sát trẻ vừa mới tham gia công tác. Phó trưởng phòng Đặng Khánh ngồi trong xe cảnh sát đang đóng kịch với hình tượng người công bộc vinh quang dù bệnh hoạn vẫn kiên trì chấp hành nhiệm vụ. Vài viên cảnh sát khác thì bị Lương Thần khiển trách nên cũng xuống xe nhưng sợ hãi rụt rè mà trốn ở sau xe chứ không dám tiến lên.
Chó chết thật! Lương Thần nổi trận lôi đình nhưng tạm thời không có biện pháp trừng trị những kẻ nhát gan này. Hắn chỉ có thể tạm thời bỏ qua cho họ rồi tính nợ sau. Nhưng tình trạng khẩn cấp trước mắt phải ứng phó như thế nào?
Mắt thấy hơn trăm người dân chen vào tòa nhà Huyện ủy, Lương Thần cắn răng móc súng lục ra bắn chỉ thiên một phát.
Pằng! Tiếng súng vang lên làm xôn xao đám đông. Sự uy hiếp của súng ống đối với thôn dân cũng có tác dụng một chút. Sinh mạng con người dù sao cũng là quý giá. Trên thế giới này những người không sợ chết rốt cuộc rất ít.
Lương Thần bắn một phát súng sau đó đưa súng cho viên cảnh sát phía sau, từ trong xe hô lên lời kêu gọi đầu hàng, sau đó tiến lên.
- Cậu không thể đi, rất nguy hiểm!
Lan Kiếm giơ tay ngăn cản hắn, trong miệng thản nhiên nói:
- Chủ tịch đã dặn, tôi phải bảo đảm an toàn cho cậu!
- Tôi còn lựa chọn nào khác không? Nếu tôi không đi thì ai đi? Là y? Là y? Hay là y?
Lương Thần giơ tay chỉ vào đám cảnh sát đang nao núng phía sau cười nhạt đáp.
Đám cảnh sát viên có vẻ xấu hổ. Bọn họ không hành động một là vì khiếp đảm, hai là vì có mệnh lệnh của cấp trên nhưng bất luận là điều gì, bọn họ đều đã đánh mất tư cách và vinh dự của người cảnh sát nhân dân.
- Cậu đi cũng chưa chắc giải quyết được vấn đề!
Lan Kiếm nhìn về phía đám người ở trước cửa, lắc đầu nói:
- Tỏ vẻ anh hùng thì không nhất thiết lúc nào cũng dấn thân vào nguy hiểm!
- Tôi đi, không chắc có thể giải quyết được việc nhưng không đi nhất định sẽ không giải quyết được vấn đề gì!
Lương Thần bỗng nhiên mỉm cười hướng về phía Lan Kiếm nói:
- Tôi cũng không muốn tỏ vẻ anh hùng. Không sợ nói thật cho ông biết, bây giờ trong lòng bàn tay tôi toàn mồ hôi, tim cũng bắt đầu run lên có lẽ hơn 120 nhịp một phút. Nhưng thật sự tôi không thể không đi bởi vì tôi không những là cảnh sát mà còn là Trưởng phòng! Các lãnh đạo huyện bên trong đang chờ tôi đi cứu giá đây!
Nói xong, Lương Thần đẩy tay Lan Kiếm ra, đi nhanh đến đám đông cầm lấy loa, trầm mặc nghiêm túc hô:
- Tôi là Trưởng phòng công an huyện Lương Thần, bây giờ cảnh cáo đối với tất cả người dân tham gia bao vây phi pháp các nhân viên của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Những việc mọi người làm đã vi phạm pháp luật. Tôi ra lệnh cho mọi người lập tức chấm dứt hành vi không hợp lý này, rời khỏi Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện ngay lập tức!
Lan Kiếm cười cười bước lên theo. Y biết bất kể mình đi hay không thì chàng trai trẻ này đều sẽ bị quần chúng ẩu đả. Cho dù y lợi hại cũng không thể bảo vệ Lương Thần trước trăm dân mà việc làm duy nhất là cố gắng để Lương Thần giảm bớt thương tổn.
Thôn dân lập tức đứng im. Họ chỉ thấy một nam thanh niên mặc đồng phục cảnh sát đứng ở phía trước, người trung niên kia mặc thường phục đứng ở phía sau, còn lại tất cả cảnh sát đều trốn ở sau xe.
Tai nghe tiếng hô của viên cảnh sát trẻ, thôn dân đều cảm thấy mơ hồ. Người thanh niên trẻ tuổi này chính là Trưởng phòng công an huyện sao? Sẽ không phải là lừa bọn họ đấy chứ? Nhưng xem tư thế đối phương rất nghiêm túc, hoành tránh, dường như có vài phần khí độ của lãnh đạo.
- Cảnh sát đều là đám khốn khiếp! Các bà con, đừng quên cảnh sát ở phòng công an này bình thường đều là loại gì? Đều là loại quạ đen nhất thiên hạ, đều là tay sai của đám tham quan. Chúng chỉ biết mềm nắn rắn buông thôi, khẳng định không dám nổ súng! Xông lên, bà con xông lên!
Lời nói kích động trong đám người khiến cho Lương Thần để ý. Hắn vận đủ thị lực quan sát, lập tức ở trong đám đông hiện lên bóng dáng kì bí. Hắn đang muốn mở miệng nhưng đột nhiên thấy năm sáu vật thể đen tuyền bay về phía hắn.
Ở phía sau Lương Thần, trong mắt Lan Kiếm hàn quang chợt lóe, cánh tay nhanh như chớp đẩy Lương Thần sang một bên. Sau khi tránh mấy hòn đá, tay trái cầm một hòn rất muốn ném lại nhưng y biết làm như thế chỉ tổ làm cho cục diện thêm hỗn loạn mà Lương Thần càng không có hi vọng gì.
- Xông lên, mọi người xông lên!
Theo sự kích động liên tiếp của một số người, các thôn dân vốn sẵn có ác cảm đối với cảnh sát liền rục rịch. Một gã đàn ông diện mạo âm u lạnh lẽo từ đám đông bước ra cầm cây gậy hung hăng phóng tới phía Lương Thần.
Lan Kiếm nhanh tay nhanh mắt vươn cánh tay ra chặn lại, liền nghe một tiếng rắc, cây gậy gỗ gãy thành 2 đoạn trong đó nửa đoạn bay ngược trở về, may mắn thế nào trúng giữa trán người đánh lén.
- Cảnh sát đánh người, cảnh sát đánh người
Âm thanh liên tiếp vang lên dẫn đến thôn dân ở phía sau không nhìn được chân tướng đều nổi điên lên.
- Đánh chết hắn, đánh chết hắn!
Lương Thần và Lan Kiếm nháy mắt đã bị đám đông nuốt hết. Hơn 10 cánh tay to lớn bắt đầu đẩy Lương Thần và Lan Kiếm, tiếng mắng chửi càng to hơn. Đứng trước tòa nhà Huyện ủy, các ủy viên thường vụ không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, Trưởng phòng Lương như thế nào mà chỉ mang có chừng đó người chứ?
- Ngu xuẩn
Lý Minh Dương tức giận mắng một câu, quay đầu nói với Chánh văn phòng ủy ban Cố:
- Anh nói với Lương Thần như thế nào?
- Tôi nói Huyện ủy và Ủy ban nhân dân đang bị mấy trăm người bao vây.
Chánh văn phòng Cố ấm ức nói. Gã hình dung số người chỉ nhiều chứ không ít. Ai có thể nghĩ đến Trưởng phòng Lương lại hoành tráng như vậy, một người một ngựa đến đây.
Lan Kiếm tuy xuất thân là bộ đội đặc chủng, giơ tay là có thể đánh gục mấy người nhưng đứng trước những thôn dân bình thường này y không thể hạ thủ. Hơn nữa một khi y động thủ đánh trả sẽ chỉ làm đám thôn dân càng mất đi lý trí.
Lương Thần cũng không có động tác gì ra vẻ đánh trả, chỉ nắm chặt loa và ra sức chạy về phía tòa nhà Huyện ủy.
Bốp!
Một cái gậy khác từ bên cạnh phóng đến trúng ngay trán hắn. Lương Thần chỉ cảm thấy trán đau, theo sau có chất lỏng ấm ấm theo đuôi lông mày chảy xuống. Quay đầu lại vừa nhìn thấy một người trung niên vẻ mặt dữ tợn, tay cầm gậy lại lần nữa hướng về phía hắn. Lương Thần trong mắt dấy lên ánh lửa phẫn nộ, vươn mạnh tay một cái gắt gao tóm chặt cổ họng đối phương.
Bốp
Lại một gậy nữa đánh trúng bả vai Lương Thần, cùng lúc đó lại có mấy người huy động gậy gỗ thừa dịp loạn chỗ nào cũng nhúng tay vào tập kích.
Lương Thần không quan tâm, chỉ dùng một tay tóm chặt cổ người trung niên đồng thời giữ tay chắc chắn ở dưới sườn của y. Máu tươi theo trán hắn chảy xuống, nhưng hắn lại dường như chưa cảm thấy được, chỉ rảo bước tiến lên giữa đám đông.
- Tôi là Trưởng phòng công an huyện Lương Thần. Tôi trịnh trọng nhắc nhở mọi người không bị những phần tử bất hợp pháp lợi dụng lòng tin để kích động. Dùng bạo lực không giải quyết được bất kể vấn đề gì. Tấn công cơ quan Đảng, chính phủ, ẩu đả nhân viên công vụ quốc gia là hành vi phạm tội hết sức nghiêm trọng. Nếu cứ khăng khăng một mực, thì cuối cùng đối đãi mọi người chỉ có thể là pháp luật nghiêm trị.
Bất kể gặp loại tập kích nào, Lương Thần trước sau cũng không từ bỏ việc kêu gọi dân thôn đầu hàng. Thần thái của hắn vẫn trầm ổn nghiêm túc, lời lẽ vẫn bình tĩnh mà không hề vấp váp.
- Mọi người có quyền thông qua một số phương thức để biểu đạt sự bất mãn của mình, nhưng tối kị loại hành vi này. Không thể chạm đến điểm mấu chốt của pháp luật. Mọi người đều có gia đình, đều có vợ con. Mọi người không nên bị kích động bởi một số phần tử không hợp pháp, không nên vì kích động nhất thời mà đánh mất đi hạnh phúc và cuộc sống của chính mình và người nhà.
Gió lạnh thổi qua khiến Lương Thần cảm thấy vết thương trên trán đau như bị kim đâm. Nhưng càng như thế này đầu óc của hắn càng thêm rõ ràng, bình tĩnh.
Các thôn dân có lẽ do biểu hiện bình tĩnh kiên cường của người cảnh sát trẻ này thuyết phục, làm cho xúc động. Đồng thời nhìn trên mặt Lương Thần bị che kín bởi vết máu, vết thương nhưng người cảnh sát trẻ vẫn tiến về phía trước, nhóm thôn dân cũng dần ngừng tay.
Nhóm thôn dân dừng tay, một vài người đồng lõa tiến lên với ý đồ cướp lấy người trung niên trong tay Lương Thần nhưng bị bại lộ trong mắt mọi người. Lan Kiếm linh hoạt sắc bén đá trúng một người. Dưới áp lực lớn như vậy khiến người trung niên thứ nhất ngã xuống đụng vào người thứ hai, ngay sau đó là người thứ ba, cuối cùng ba người lăn thành một đoàn trên mặt đất cách chân Lan Kiếm ước chừng có hơn 10 mét.
Nhóm thôn dân đều hít một hơi khí lạnh. Bọn họ bây giờ mới hiểu được người vừa bị họ xô đẩy nhưng không hề trả đòn rốt cục là loại khủng bố gì. Người ta không phải không có năng lực phản kích mà không muốn phản kích. Đây cũng xác nhận hành vi của vị thanh niên trẻ tuổi là không có ác ý.
.