[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân

Chương 289 : Tra Google Đi

Ngày đăng: 20:32 09/03/21

Cơ thể Lương Thần cứng đờ. Cái điệu bộ nghiêng tai lắng nghe của hắn cứ như thế rất lâu không chớp mắt mà nhìn chăm chăm vào cô nữ phóng viên đang uống nước một cách điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, rồi chậm rãi gật đầu nói: - Phóng viên Liên có thành ý như thế, vậy tôi cũng không giấu diếm nữa! Nói rồi, hắn hướng về phía đối phương ngoắc ngoắc tay, có ý bảo cô gái ghé sát tai lại. - Tôi có khả năng đặc biệt. Lương Thần dùng giọng hết sức nghiêm túc từng chữ từng câu nói. Mà sau khi hắn nói câu này xong, vẻ mặt của Liên Tuyết Phi lập tức trở nên vô cùng lạnh giá. - Anh cho rằng tôi đang nói dối? Trong giọng nói của cô có lẫn cái bạo liệt của gió lạnh, đôi mắt đẹp cũng híp lại, khắp cơ thể lan ra cái mùi vị nguy hiểm nào đó. - Lời của cô, tôi hoàn toàn tin tưởng! Lương Thần mỉm cười: - Còn như ngày hôm đó sở dĩ tôi kết luận tờ giấy trong tay cô, quả thực là nhờ vào đôi mắt của tôi, tin hay không là ở cô. Liên Tuyết để ánh mắt nhìn vào khuôn mặt Lương Thần đến nửa phút. Trong đôi mắt của đối phương, cô không thể nhìn ra một chút bối rối và sự thiếu tự tin. Nên tin hắn thôi, trên thế giới này cũng không ít người có thiên phú dị bẩm, có lẽ hắn là một trong số đó! Một lúc lâu sau, sắc mặt Liên Tuyết Phi nhẹ dần. Giơ tay cầm khăn tay lau miệng rồi lạnh lùng nói: - Ăn xong rồi chứ? Ăn xong rồi thì trưởng phòng Lương đi thanh toán nhé. Ơ! Lương Thần bối rối, rồi bất đắc dĩ gật đầu. Cầm lấy áo khoác đứng lên, ngoan ngoãn đi ra quầy thanh toán. Hắn hiểu rõ̃ cô gái này đang dùng cách này để thể hiện sự bất mãn với hắn. Ăn xong cơm trưa, Liên Tuyết Phi lái xe rời đi. Lương Thần cũng quay trở về phòng công an huyện. Đối với những lời nhờ giúp đỡ của Liên Tuyết Phi, hắn lại không xem là thật. Giao tình giữa hắn và Liên Tuyết cũng không có gì là sâu đậm. Nói tỉ mỉ hơn, là hắn và Liên gia chẳng có gì là vui vẻ. Đối với vị nhị thiếu gia Liên Văn Chương của Liên gia một lòng muốn gây sự chú ý với Diệp Thanh Oánh, hắn luôn ôm một địch ý rất sâu đậm! Nhưng từ điểm này mà nói, hắn không muốn nợ Liên Tuyết Phi cái ân tình này. Ngồi trong chiếc ghế ông chủ, Lương Thần uống trà Long Tỉnh với hương thơm ngọt ngào, ngồi bên cạnh hắn là chủ nhiệm Diêu với khuôn mặt vui cười: - ́ Lão Diêu, trà này quả thật không tồi! Lương Thần gật đầu cười khen. - Trưởng phòng thích uống thì chỗ tôi vẫn đang còn một ít! Ngày mai sẽ đem cho trưởng phòng! Chủ nhiệm Diêu rất biết chuyện, cung kính nói. - Chỗ này là được rồi! Lương Thần xua tay cười: - Chỗ còn lại lão Diêu cứ giữ lấy đi! Từ khi đối phương và Quách Ninh trở mặt với nhau, đối với hắn là trưởng phòng luôn hết lòng mà xu nịnh, theo sau mà thị hầu. Hắn biết, đối phương nóng lòng muốn tìm một chỗ dựa. Mà hắn trước mắt là một chọn lựa tốt nhất với đủ các điều kiện đáng tin cậy. Hắn đã quyết định, cho đối phương một cơ hội! - Năm sau đi làm, trong phòng sẽ nhanh chóng chỉnh đốn nhân sự với quy mô lớn, một mình tôi chắc chắn sẽ bận tối mắt. Nói tới đây, Lương Thần cố ý dừng lại một lúc, uống ngụm trà, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy nét mặt chờ đợi của chủ nhiệm Diêu mà cười: - Không biết, lão Diêu có giúp tôi san bớt gánh nặng được hay không? - Trưởng phòng, chỉ cần anh tín nhiệm lão Diêu này, tôi tuyệt đối không có ý kiến khác, anh chỉ đâu tôi đánh đấy. Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh! Trong lòng chủ nhiệm Diêu vui mừng như phát điên. Trong lời của đối phương rõ ràng biểu lộ sự kết nạp và công nhận đối với y . Công sức mấy ngày nay của y thật không uổng, vị trưởng phòng Lương này bước đầu đã coi y là “ người một nhà”. Trong phạm vi mà y phải làm là không ngừng cố gắng, tranh thủ giành lấy từng bước tín nhiệm của đối phương. Chỉ có trở thành người thân tín của đối phương, y ̃ mới có thể có cơ hội dựa vào đối phương mà thăng tiến, đồng thời cũng tránh phải chịu sự uy hiếp của con đàn bà ̃ Quách Ninh kia! Nghe một loạt những lời đầy vẻ trung thành của chủ nhiệm Diêu. Lương Thần gật đầu ra vẻ hài lòng sau đó cười nói: - Ngày mai tôi phải về Long Nguyên, hai ngày này những việc lớn nhỏ trong phòng phải giao cho ông rồi. Tờ ý kiến phân lịch trực ban tết âm lịch tôi đã xem qua rồi, rất hợp lí. Ông cứ thế mà bố trí là được! Còn về phần chính ủy Quách tạm thời gác lại đấy, đợi qua Tết rồi tính, ông hiểu không? - Tôi hiểu rồi, trưởng phòng! Đối với câu “ qua Tết” của ngài trưởng phòng, chủ nhiệm Diêu tự nhiên ngầm hiểu. Sự lựa chọn của y là rất sớm rất đúng lúc, không thì tới lúc trong danh sách bị điều chỉnh, trăm phần trăm là có cái tên Diêu Kim Minh của ỹ. Ra khỏi phòng làm việc của trưởng phòng, đột nhiên có một luồng khoái sảng nổi lên khiến cho cả người giống như đang bay. Quay về tầng hai, đẩy cánh cửa phòng làm việc của mình, trên mặt không khỏi ngẩn ra. Trước bàn làm việc của y, Chủ nhiệm phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng đang ngồi đó, trên tay đang vê vê điếu thuốc, hình như đang suy nghĩ điều gì. Chủ nhiệm Diêu đi vào và nhẹ nhàng đóng cửa, sau đó ngồi xuống bên cạnh ghế ông chủ của mình, đối diện với khuôn mặt nhăn nhó của Ngô Quốc Hùng mỉm cười nói: - Lão Ngô, làm sao mà có thời gian tới chỗ tôi vậy? Hừ, để tôi đoán thử xem, có phải Quách Ninh bảo ông qua đây!? -Không phải. Ngô Quốc Hùng nhìn đối phương hình như mới thay da đổi thịt, chậm rãi lắc đầu: - Chính ủy Quách buổi chiều về Liêu Dương rồi. - Tôi nói nhé, nếu như Quách Ninh ở đây, ông cũng không có gan tới tìm tôi! Chủ nhiệm Diêu lấy ra một điếu thuốc, nét mặt châm biếm nói: - Nói đi, tìm tôi có việc gì? - Lão Diêu, chúng ta đã có giao tình hơn mười năm nay rồi nhỉ? Ngô Quốc hùng lấy bật lửa ra châm lửa cho đối phương, sau đó rất nghiêm túc nói: - Ông có thể cho người anh em này một lời nói thật được không, ông chắc chắn rằng chính ủy Quách đấu không lại với trưởng phòng Lương? Chính ủy Quách trước khi đi đã nói những lời độc địa, lần này về Liêu Dương chắc hẳn cũng là dựa vào đó mà đi rồi! - Quách Ninh ngay cả chuyện Đặng̉ Khánh cũng làm không chắc, ả ta cũng chỉ còn dư ra một chút năng lực này. Chủ nhiệm Diêu rít một hơi thuốc, miệng mở to, phù ra hai vòng khói: - Đối với chúng ta mà nói, cái nền phía sau Quách Ninh cũng đủ trọng lượng, nhưng với trưởng phòng Lương mà nói thì thật sự là chẳng đáng xem. - Nói vậy là sao? Chủ nhiệm Ngô giật mình kinh hãi. Y chỉ biết dựa vào Quách Ninh, nhưng lại không nghĩ tới trưởng phòng Lương trong lời mà đối phương nói ra hình như càng có sức lớn hơn. - Là anh em tôi cũng không gạt ông, bạn học cấp ba của bà xã nhà tôi, nguyên là Cục phó́ cục công an thành phố Long Nguyên, sau này tới huyện Tây Phong nhận chức Trưởng ban tổ chức cán bộ. Tây Phong. Ông biết chứ, đó là quê nhà của trưởng phòng Lương nhà chúng ta đấy! Chủ nhiệm Diêu lại gần hơn, thấp giọng nói: - Theo sự tiết lộ của bộ trưởng Uông, trưởng phòng Lương của chúng ta là cháu trai của Bí thư thành ủy thành phố Long Nguyên Lương Khải Minh! - Người anh em, đó là Long Nguyên, đây là Liêu Dương. Hơn nữa, bố chồng của chính ủy Quách tuy đã lui về Hiệp hội hiệp thương chính trị, nhưng sức ảnh hưởng thì vẫn còn nguyên đó! Ngô Quốc Hùng dùng cái ánh mắt “ Óc của ngươi đã bị lừa đá rồi” để nhìn đối phương. - Ông có biết cái vị Bí thư Lương ấy có lai lịch như thế nào không? Chủ nhiệm Diêu nhìn đối phương khinh thường, lạnh lùng tiếp: - Có biết phó chủ tịch quân ủy quốc gia hiện nay là ai không? - Lương, Lương...! Thần sắc của Ngô Quốc Hùng thay đổi. Đối với những nhân vật quèn như bọn họ mà nói thì những chức quan to đại loại như là Bí thư thành ủy thì giống như đã tồn tại sự ngưỡng vọng với ngọn núi cao. Mà những quan to thuộc cấp quốc bộ ở thủ đô thì như đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp quyền lực, gần như đã thuộc về một loại truyền thuyết. - Không biết à? Đi tra Google đi nhé! Nhớ gõ cho đúng tên! Chủ nhiệm Diêu vỗ vào vai đối phương có vẻ rất cảm khái nói.