[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân

Chương 327 : Niết bàn

Ngày đăng: 20:33 09/03/21

Nếu không có những vệ sĩ tinh anh chuyên nghiệp âm thầm bảo vệ thì không biết Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm sẽ gặp phải vận rủi thế nào. Lương Thần không dám tưởng tượng hậu quả đáng sợ đó, hắn không gánh nổi hậu quả như vậy. Hắn tỏ ra phẫn nộ điên cuồng thực ra là để che dấu sự lo sợ trong lòng. - Chủ tịch Lâm mặc dù đã qua đời nhưng mệnh lệnh của ông ta vẫn có hiệu lực! Lan Kiếm đứng một bên nói với giọng điệu bình tĩnh: - Ít nhất là trong nửa tháng gần đây, Diệp tiểu thư và Vương phu nhân sẽ không gặp phải sự uy hiếp gì. - Tại sao chỉ trong nửa tháng nữa? Lương Thần cố gắng lắng lại cơn tức giận, hỏi Lan Kiếm. - Bởi vì tiền thù lao Chủ tịch Lâm trả chỉ có thể duy trì đến tháng ba là kết thúc! Lan Kiếm không thay đổi sắc mặt giải thích: - Những người bảo vệ Diệp tiểu thư, Vương phu nhân đều là những người có tài năng trong ngành. Bọn họ cũng phải nuôi sống gia đình, không thể tiếp tục làm không công. - Thù lao của bọn họ tính thế nào? Tôi sẽ trả! Lương Thần vẻ mặt hung tợn hỏi. - Tất cả có ba nhóm nhỏ, tổng cộng mười người. Lúc đó thù lao Chủ tịch Lâm trả họ là một trăm ngàn tệ mỗi người một tháng! Lan Kiếm dùng ánh mắt kì lạ liếc nhìn chàng thanh niên trẻ tuổi một cái: - Giá này mặc dù rất rẻ nhưng với tình hình kinh tế của cậu sợ rằng không trả nổi! - Ai nói vậy? Bây giờ thứ cháu không thiếu nhất đó là tiền! Lương Thần bực bội phản bác: - Chú Lan, phiền chú nói với bọn họ, tiền thù lao cháu sẽ trả, hơn nữa còn trả trước thù lao một năm. - Cậu, có tiền sao? Lan Kiếm dường như biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi. - Cháu, sao lại không có? Cảm xúc tiêu cực trên mặt Lương Thần bỗng nhiên trở thành hư không, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Lan Kiếm hỏi lại. Sau đó với lấy điện thoại trên bàn, bấm số rồi đặt bên tai. Vài giây sau, điện thoại có người bắt máy, hắn trầm giọng nói: - Luật sư Marc hả? Tôi Lương Thần đây! Nhìn người thanh niên gọi điện thoại, Lan Kiếm đứng bên cạnh bất giác mỉm cười. Xem ra Chủ tịch nói không sai về tích cách Lương Thần. Một khi đề cập đến sự an nguy của người thân thì hắn sẽ bỏ hết thảy sự kiêng kỵ, quyết đoán kịp thời việc kế thừa tài sản khổng lồ. Trong mắt hắn e rằng không có gì quan trọng hơn người thân. Vì thế rõ ràng biết phía trước là một cái hố nhưng cũng không chút do dự mà nhảy xuống. Lương Thần gọi xong điện thoại, quay sang nói với Lan Kiếm: - Chú Lan, bây giờ cháu lập tức về Liêu Dương. Phiền chú lái xe đưa cháu đi! - Được! Lan Kiếm gật gật đầu. Lương Thần vừa rồi gọi điện cũng không tránh y nên đương nhiên y biết hắn lần này về Liêu Dương là để gặp mặt luật sư Marc. Qua hôm nay, vị Trưởng phòng công an trẻ tuổi này sẽ có một thân phận khác, một đại phú hào có tài sản trị giá hàng chục tỷ. Chỉ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh và Trưởng phòng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng chờ ở ngoài cửa nửa ngày, cuối cùng nghe thấy âm thanh trong phòng dường như nhỏ lại. Đoán sự phẫn nộ của Trưởng phòng có lẽ đã tiêu đi đáng kể, đang định gõ cửa thì đột nhiên cửa phòng bị mở toang! - Lão Diêu, lão Ngô, tôi có việc gấp phải về Liêu Dương một chuyến. Công tác tuyển dụng nhân sự giao cho các anh. Các anh phải lo công việc thật tốt cho tôi! Lương Thần vội vàng giải thích, sau đó cùng lái xe Lan Kiếm xuống lầu, để lại hai người lão Diêu và lão Ngô ngây người không hiểu ra sao. Trên đường quay về Liêu Dương, Lương Thần khoanh tay dường như đang nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng trong đầu hắn lại không hề có một thời khắc nào ngừng việc suy nghĩ. Đưa ra quyết định này có thể là do hắn nhất thời kích động. Nhưng trong lúc ba người phụ nữ, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm gặp phải sự uy hiếp nguy hiểm đến tính mạng, hắn cho rằng quyết định trong lúc kích động này không có gì là sai cả. Dụng ý của Lâm Tử Hiên hắn không rảnh bận tâm. Hắn chỉ biết sau khi hắn thừa kế một khoản tài sản khổng lồ là có thể đủ khả năng mời đội ngũ bảo vệ tinh anh chuyên nghiệp với tiền lương cao bảo đảm sự an toàn cho Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm. Suy nghĩ này của hắn nhất định nằm trong dự liệu của Chủ tịch Lâm! Sự ám chỉ rõ ràng trong những câu chữ của Lan Kiếm ắt hẳn cũng xuất phát từ mưu kế của Chủ tịch Lâm. Sau khi vào đến khu vực thành phố Liêu Dương, chiếc xe Jeep trực tiếp đi về phía tòa nhà Hoàng Triều. Sau nửa tiếng, Lương Thần đến phòng làm việc rộng lớn sáng sủa tầng sáu mươi sáu. Vị Chủ tịch Lâm “đã qua đời” tất nhiên sẽ không xuất hiện. Ở đó, Lương Thần đã gặp vị luật sư Marc nói tiếng Trung hơi cứng một chút, còn có hai nhân viên văn phòng luật sư khác. Trong lần gặp mặt này, luật sư Marc đương nhiên có sự giải thích của ông ta. - Theo di chúc của Lâm Tử Hiên tiên sinh, văn phòng luật sư chúng tôi có nhiệm vụ làm rõ những tài sản cố định, tiền gửi ngân hàng, cổ phiếu và bảo đảm tất cả số tài sản phải giao đủ cho người nhận thừa kế, cũng chính là anh, Lương Thần tiên sinh! Trong đôi mắt xanh của luật sư Marc ánh lên những tia ngưỡng mộ, giọng điệu đầy cảm xúc nói với Lương Thần: - Lương thần tiên sinh, từ hôm nay anh có thể đứng ở vị trí cao nhất thành phố này, đứng ở trên mà nhìn xuống dưới chân mình là chúng sinh gì! Ôi, thật có lỗi, Lương tiên sinh, tiếng Hán của tôi không tốt lắm, nhưng cậu có lẽ cũng hiểu ý của tôi! Cúi xuống xem chúng sinh ra sao? Lương Thần bước tới trước tấm kính, ánh mắt xa xăm hướng về những số kiếp lầm than. Hắn đã từng sợ trèo cao sẽ bị ngã đau, nhưng giờ đây hắn cuối cùng đã đứng ở chỗ cao này! Chủ nhân của tài sản mấy chục tỷ. Sự thật này khiến hắn có phần nghi ngờ mình đang nằm mơ. Trên thực tế, từ lúc gặp vị Chủ tịch thần bí, điên cuồng này, cuộc sống của hắn đã thay đổi còn ly kỳ hơn cả những giấc mộng. Đối phương có ý định thay đổi con người hắn, đồng thời nhét vào tay hắn tài sản mấy chục tỷ. Xét cho cùng căn bản cũng chỉ vì hắn là người thừa kế mà ông ta đã chỉ định. Lương Thần biết, có lẽ trước khi hắn đến mười mấy phút, vị Chủ tịch Lâm kia đã ở đây theo thói quen trầm ngâm hoặc nhìn chăm chú ra bên ngoài. Mỗi người đều có một góc khuất mà chính bản thân mình cũng không ngờ đến. Vị Chủ tịch Lâm kia có thể không sao ngờ rằng chính mình đã biết tỏng chân tướng việc qua đời của ông ta. - Mấy văn kiện ngài kí tên đã có hiệu lực pháp luật. Việc xác thực giấy tờ liên quan đến ngài còn phải thông qua đại sứ quán nước tôi đóng tại thủ đô. Đây chỉ là vấn đề nhỏ về thủ tục và thời gian. Luật sư Marc đưa tay về hướng Lương Thần, rất cung kính cười nói: - Vậy xin chúc mừng ngài, Lương tiên sinh. Một phú ông bạc tỷ mới sẽ ra đời, hơn nữa điều còn làm người khác phải ngưỡng mộ là ngài vẫn còn trẻ như vậy. Tôi thành thực hy vọng văn phòng luật sư của chúng tôi có thể tiếp tục vinh hạnh phục vụ vì Lương tiên sinh. - Luật sư Marc, cảm ơn sự giúp đỡ của ông! Còn về những việc khác, để tôi suy nghĩ rồi nói sau! Lương Thần đưa tay bắt tay ông ta. Hắn trong lòng biết rõ vị luật sư này rất cảm kích và liên tục ngỏ ý tiếp tục phục vụ hắn, ắt hẳn cũng là chủ ý của Chủ tịch Lâm. Tòa nhà Hoàng Triều và hội quán Hoàng Triều ở ngoại ô thành phố đều là tài sản dưới danh nghĩa Lâm Tử Hiên. Trên thực tế, chỉ dựa vào nguồn thu nhập từ việc cho thuê tòa nhà sáu mươi sáu tầng này cũng đủ để Lương Thần sống một đời giàu có. Luật sư Marc nhanh chóng rời khỏi. Trong phòng làm việc rộng lớn chỉ còn lại mình Lương Thần. Hắn ngồi trước bàn làm việc xa hoa, ánh mắt nhìn theo cây bút ngòi vàng lấp lánh ánh sáng nằm trên tờ giấy trắng như tuyết. Nếu không phải biết chân tướng sự thật, lần này hắn có lẽ sẽ ôm thái độ tưởng nhớ ngồi tại đây! Từ lúc biết được vị Chủ tịch Lâm vẫn còn sống, hắn không còn sự phẫn nộ của việc bị lừa gạt nữa. Ngoài sự nghi hoặc ra, trong lòng hắn chỉ còn lại niềm vui bất ngờ bỗng nhiên xuất hiện. Cầm lấy cây bút ngòi vàng, vặn nắp bút ra, dùng ngòi bút sáng loáng viết lên tờ giấy trắng như tuyết nắn nót hai chữ to “Niết bàn”. Không hề có ý gì, chỉ là bất giác viết ra hai chữ này. Trầm ngâm một lúc, Lương Thần đứng dậy, dường như có linh tính nhìn về phía mái vòm, sau đó bước dài ra khỏi phòng làm việc với phong cách độc đáo của Chủ tịch. Lên thang máy xuống dưới, ra khỏi tòa nhà Hoàng Triều, lúc chuẩn bị vào trong xe, Lương Thần ngẩng đầu lần nữa nhìn mái vòm cao cao của tòa nhà. Có thể vào thời khắc này, vị Chủ tịch Lâm đó cũng đang ngồi bên bàn làm việc, nhìn hai chữ hắn vừa viết. Ánh nắng buổi trưa xuyên qua mái vòm bằng kính, len lỏi vào phòng làm việc rộng lớn. Đúng như Lương Thần đã tưởng tượng, Lâm Tử Hiên ngồi trên xe lăn đến trước bàn làm việc, đưa tay với lấy tờ giấy, nhìn chăm chú hai từ như rồng bay phượng múa trên đó. Ánh mắt ông ta có chút kinh ngạc. Niết bàn tức là hồi sinh! Như vậy, chàng trai này muốn bày tỏ sau khi mình thừa kế tài sản bạc tỷ, cảm giác bùi ngùi xúc động vì thân phận từ đó biến đổi hoàn toàn, hay là, còn ám chỉ điều gì? Lâm Tử Hiên chuyển ánh mắt ra phía ngoài vòm thủy tinh. Ông ta đang nghĩ đến một khả năng dường như không thể xảy ra. Người thừa kế mà ông ta chọn dường như đã cảm thấy được điều gì đó! - Không thể tin nổi! Nghĩ đến chàng thanh niên đó có tốc độ phá án như có thần linh giúp đỡ, từng được giới truyền thông công an Liêu Dương gọi là mắt thần, Lâm Tử Hiên ý cười rõ rệt trong mắt, lẩm bẩm nói: - Nếu việc này cậu cũng biết được, vậy quả thực là vô cùng kì diệu! Ở trên xe, Lương Thần gọi điện thoại cho Vương Phỉ Hạm. Lúc biết được bà ở nhà, hắn lập tức cho Lan Kiếm lái xe đưa hắn đến khu Liên Hoa. Còn Vương Phỉ Hạm vốn định ngủ trưa một lát, nghe điện thoại của Lương Thần xong cơn buồn ngủ toàn bộ tiêu tan, thậm chí những ưu phiền liên quan đến việc phát triển không thuận lợi của công ty cũng được dẹp sang một bên. Oánh Oánh và Tử thanh giờ này đều đang làm việc, còn hắn có vẻ không có ý định điện thoại cho họ. Do vậy sự thật hình thành chính là trong buổi chiều nay, trong căn phòng rộng hơn tám mươi mét vuông sẽ chỉ có bà và hắn. Vừa nghĩ đến việc mình đã từng hứa “chỉ có một lần”, Vương Phỉ Hạm liền có cảm giác hoảng loạn. Lẽ nào mọi việc sẽ xảy ra hôm nay? Nhưng, bà vẫn chưa chuẩn bị tốt! Trong đầu một khoảng mơ màng, thậm chí nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa mới tỉnh ngộ, hắn đã về nhà rồi! Cửa mở, Lương Thần mang theo một cơn gió lạnh vào. Tiếng đóng cửa không quá vang nhưng lại làm Vương Phỉ Hạm bỗng nhiên giật thót tim. - Cô à, hôm nay cô không đi làm sao? Lương Thần thay dép lê đi vào phòng khách, liền nhìn thấy Vương Phỉ Hạm ngồi trên ghế sofa khoanh tay, vẻ mặt căng thẳng, hoảng loạn khác thường.