[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân
Chương 352 : Sự cám dỗ của băng và lửa (1 + 2)
Ngày đăng: 20:33 09/03/21
Lý Thiệu Mẫn vốn không phải là cái gì trinh tiết liệt nữ, mà trượng phu ở trên giường biểu hiện cũng không được tốt, tất nhiên là nhu cầu không được thỏa mãn. Chỉ có điều e ngại mình lớn nhỏ gì cũng là Chủ tịch thị trấn, không dám công khai làm loạn. Nhưng thật ra, tình nhân bên ngoài cũng có một hai người.
Tôn Phượng Tân lại càng không cần nói. Làm Phó bí thư Đảng ủy nhiều năm như vậy, chơi đùa với phụ nữ nhiều không kể xiết. Cho nên hai người có thể nói là xài lang hổ báo, ăn nhịp với nhau.
Trước ấn vai, sau ấn thắt lưng. Ấn nhẹ hai ba cái thì một nam một nữ đã lên đến giường. Không thể chờ kịp mà cởi hết quần áo, Bí thư Đảng ủy thị trấn và Chủ tịch thị trấn cùng thừa nhận đáp lại. Phối hợp chặt chẽ, nhằm điểm trung tâm mà đâm vào, sau đó cùng nhau hòa tấu bài ca. Lý Thiệu Mẫn hai mắt nhắm lại, trong miệng rên rỉ không ngớt. Người đàn ông này quả thật không khiến bà ta thất vọng. Mỗi một cái đều có thể chạm đúng ngứa chỗ của bà ta, thực tại khiến bà ta đón nhận không kịp.
Mà Tôn Phượng Tân dưới hiệu lực rượu thuốc cũng khiến y sinh lực uy vũ hùng hổ, thưởng thức người đàn bà đang khoái lạc dưới thân, tự nhiên cũng có phần cảm thấy sảng khoái.
Mắt thấy Lý Thiệu Mẫn hai mắt trắng dã, một cặp đùi trắng rõ to đang kẹp chặt trên phần mông gầy đét của Tôn Phượng Tân. Sắp đạt tới cực đỉnh mà Tôn Phượng Tân đầu vẫn đầy mồ hôi, cắn chặt răng, cố hết sức ra vào liên tiếp để chuẩn bị giao hàng. Đúng lúc này, bỗng nhiên một loạt tiếng đập cửa dồn dập truyền đến tai đôi nam nữ đang giao cấu này.
Tôn Phượng Tân không kìm nổi trong lòng hoảng hốt, vội vàng rút súng lại. Lý Thiệu Mẫn hiện đã lên tới điểm cao nhất trong nháy mắt bị té xuống hụt hẫng, một tấm thân đầy thịt khó chịu mà vặn vẹo, miệng cực kỳ thất vọng rên rỉ.
- Anh rể, anh rể..
Nghe ngoài cửa tiếng la quen thuộc, Tôn Phượng Tân không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng sau đó lập tức nổi trận lôi đình, thầm mắng: “Cái đồ chó chết, sớm không gõ cửa trễ không gõ cửa, cố tình ở thời gian tao chuẩn bị bắn ra mà gõ, thiếu chút nữa dọa tao thành dương héo rồi”.
Kéo chăn mền che lên Lý Thiệu Mẫn, y vội vàng mặc áo lót trong và quần sip, kéo mở cửa phòng ra, tức giận mà trách mắng:
- Kêu la cái gì, gọi hồn hả?
- Anh rể!
Lưu Ngũ Thành vừa thấy anh rể ăn mặc kiểu này, lập tức hiểu được chính mình đã quấy rầy nhã hứng của anh rể, vội vội vàng vàng giải thích:
- Anh rể, không ổn rồi. Bí thư Lương đuổi nữ nhân viên phục vụ em phái đến. Sau đó không nói một tiếng nào, trực tiếp mặc xong quần áo xuống lầu rồi! Xem ra, Bí thư Lương rất là tức giận!
Tôn Phượng Tân nghe xong trong lòng không khỏi giật thót một cái. Vốn nghĩ đã có rượu thuốc trợ hứng giúp vui, lại có mỹ nữ chủ động hầu hạ, cái tên Bí thư Lương kia khẳng định sẽ thuận nước đẩy thuyền, tận hưởng một đêm phong lưu. Nhưng mà hiện tại nghe xong hồi báo của cậu em vợ, gã lập tức ý thức được, e sợ chính mình đã lợn lành chữa thành lợn què.
Đừng xem thường vị bí thư Lương kia tuổi còn trẻ, định lực thực không phải tầm thường! Tôn Phượng Tân than thầm một tiếng, vội vàng nói:
- Đi, khẩn trương đi ra xem!
Tôn Phượng Tân quay vào phòng vô cùng lo lắng mà mặc quần áo vào. Mà nghe được rõ ràng nữ Chủ tịch thị trấn cũng bất chấp thân thể đang lộ liễu, vội vùng dậy mặc quần áo, đi theo Tôn Phượng Tân, Lưu Ngũ Thành cùng nhau đi xuống lầu.
Lưu Ngũ Thành liếc mắt nữ Chủ tịch thị trấn sắc xuân chưa phai một cái. Lòng thầm nghĩ không ngờ anh rể và mụ này này cũng có gian tình. Bình thường không để ý, nay nhìn kỹ thì mụ già họ Lý này hình như cũng có vài phần quyến rũ.
Nói về phần Lương Thần, dưới sự dẫn đường của nữ nhân viên phục vụ, đi đến một gian phòng thiết kế sang trọng ở lầu ba. Đang lúc chuẩn bị vào phòng tắm để tắm hạ hỏa sau đó đi ngủ, tự nhiên thấy nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp kia nửa thẹn thùng nửa quyến rũ đang cởi bỏ quần áo trên người nũng nịu nói:
- Bí thư Lương, tôi giúp anh pha nước tắm nha!
Lương Thần giật mình một cái. Sau đó phản ứng lại, đây hẳn là tiết mục đặc biệt được mỏ than Hưng Long sắp đặt. Hơn nữa không chỉ có hắn, chỉ e là vài thành viên chính của tổ công tác đều được đãi ngộ như vậy! Thảo nào mà cho hắn uống rượu thuốc hùng phong gì đó, thì ra Tôn Phượng Tân đã âm thầm vạch ra toan tính này.
- Mặc quần áo vào!
Lương Thần ánh mắt lướt qua dáng người yểu điệu của nữ nhân viên phục vụ, vốn là tiểu huynh đệ đang hiên ngang đứng dậy sẵn sàng nhưng trên mặt hắn thanh sắc bất động không đổi, lấy một giọng điệu hơi có vẻ nghiêm khắc như ra lệnh nói.
- Bí thư Lương…!
Nữ nhân viên phục vụ trên mặt lộ ra vẻ đáng thương:
-Tôi là tự nguyện đến với ngài, có thể hầu hạ ngài một đêm là vinh hạnh lớn nhất đời này của tôi. Van xin ngài, đừng đuổi tôi đi!
Trời ơi, nghe xong đúng là cảm thấy lâng lâng. Chỉ có điều không biết những lời cầu xin này là do người khác dạy hay là cô gái này chính mình nghĩ ra? Lương Thần tuy rằng cảm thấy mình gần đây rất đào hoa nhưng đối với lời nói của nữ nhân viên phục vụ này, hắn rất là hoang mang, không dám nhận! Mặc kệ Tôn Phượng Tân và Lưu Ngũ Thành rốt cuộc là có dụng ý gì,phục vụ chu đáo đưa tới tận miệng thế này, hắn đã quyết định là vô phúc hưởng thụ rồi. Tuy rằng cầm giữ chút khó chịu, nhưng để quản nửa người dưới của chính mình không phạm sai lầm coi như không khó.
-Vậy cô cứ ở lai đi!
Lương Thần giọng điệu dịu xuống, cô gái này cũng nghe lời người ta sai khiến, hắn có tức giận cũng không cần xả trên người đối phương. Giơ tay cầm lấy áo khoác trên giá áo, trong ánh mắt kinh ngạc lo sợ không yên của nữ nhân viên phục vụ đi ra khỏi phòng. Nhà khách này hắn ở không ổn cho lắm, hay là trở về Giang Vân. Lộ trình gần hai tiếng, về đến nhà cũng không đến mười một giờ.
Vừa đi xuống lầu vừa gọi điện thoại cho Lan Kiếm. Khi hắn đi tới dưới lầu nhà khách, người tài xế bộ đội đặc chủng mẫn cán đang ngồi trên tay lái xe jeep. Lên xe, Lương Thần áy náy nói:
- Làm phiền chú Lan quá!
- Thời gian cũng còn sớm, chú là tài xế mà!
Lan Kiếm dùng lời lẽ ngắn gọn hàm xúc tỏ bày. Đây vốn là việc của tài xế như ông ta phải làm, không cần nói làm phiền hay không làm phiền.
Sau đó khởi động xe, lái chậm rãi chạy ra hướng cửa lớn nhà khách. Bí thư Đảng ủy và Chủ tịch thị trấn Long Môn Lý Thiệu Mẫn, Bí thư Đảng ủy mỏ than thịnh vượng Lưu Ngũ Thành thở hồng hộc chạy tới, trong miệng luôn miệng gọi:
- Bí thư Lương, bí thư Lương!
- Đồng chí Phượng Tân, sáu ngày phục vụ được an bài rất tốt, tôi thay mặt các đồng chí tổ công tác cảm ơn các đồng chí!
Lương Thần ra hiệu Lan Kiếm tạm thời dừng lại, sau đó mở cửa kính xe ra nói với Bí thư Đảng uỷ thị trấn đứng ở ngoài xe.
- Bí thư Lương, anh hãy nghe tôi nói, tôi thực là không có tư lợi gì. Tôi quả thật là muốn cho nhóm lãnh đạo nghỉ ngơi thả lỏng một chút!
Tôn Phượng Tân một đầu đầy mồ hôi lạnh. Y nếu không nghe ra lời nói dỗi của đối phương, vậy thì y đã uổng phí hơn bốn mươi tuổi đời rồi, nên vội vàng mà giải thích.
- Được rồi, đồng chí Phượng Tân. Thời gian cũng không còn sớm, ông và đồng chí Thiệu Mẫn hay là trở về nghỉ ngơi đi!
Dùng năng lực đặc biệt với gã Bí thư Đảng ủy thị trấn gầy còm, Lương Thần kinh ngạc mà phát hiện ra một chuyện bí mật, vì thế ánh mắt lướt qua trên mặt một nam một nữ, cười nói.
Tôn Phượng Tân và Lý Thiệu Mẫn trong lòng không khỏi đồng thời nhảy dựng lên, một câu nói “Ông và đồng chí Thiệu Mẫn hay là trở về nghỉ ngơi đi” lại khiến hai người tự nhiên thấy như có tật giật mình, dường như những việc làm vừa rồi ở trong phòng làm việc kia đều bị Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật trẻ tuổi này biết được.
- Bí thư Lương, tôi thừa nhận sai sót với anh, là tôi an bài không chu đáo, là…
Tôn Phượng Tân vội vàng cúi đầu nhận sai, đây cũng là nguyên tắc chốn quan trường. Mặc kệ có làm sai hay không làm sai, chỉ cần lãnh đạo không hài lòng, vậy chỉ cần nhận sai là không sai.
- Cứ để các đồng chí khác của tổ công tác nghỉ ngơi tha lỏng đi, tôi ở Giang Vân chờ bọn họ!
Lương Thần cắt ngang lời nói Tôn Phượng Tân, đóng lại cửa kính xe.
Mắt nhìn theo xe jeep chạy ra cửa lớn nhà khách, biến mất trong bóng đêm mờ mịt. Tôn Phượng Tân lau lớp mồ hôi lạnh trên đầu, trong quần cảm thấy một mảng lành lạnh. Vừa rồi đi ra vội vàng, quên làm sạch.
- Anh rể, anh xem bí thư Lương có thể đối địch với chúng ta không?
Bí thư Đảng ủy mỏ than Lưu Ngũ Thành bên cạnh lo lắng hỏi một câu.
- Không nghiêm trọng như vậy đâu!
Mặc dù trong lòng cũng rất không yên, nhưng ở mặt ngoài lại biểu hiện ra thần sắc thoải mái nói:
- Xuất phát điểm của chúng ta dù sao cũng là ý tốt. Tin tưởng rằng Bí thư Lương cũng sẽ hiểu cho tâm ý của chúng ta
- Bí thư Lương uống vào nửa ly rượu thuốc, không có đàn bà thì liệu có thể xảy ra vấn đề gì hay không?
Làm phụ nữ, Lý Thiệu Mẫn suy nghĩ nghi ngờ càng nhiều. Tôn Phượng Tân chỉ uống một ngụm, tựa giống như tuổi trẻ lại, mười phần nhiệt tình. Vị bí thư Tiểu Lương kia uống vào tới nửa chén lận.
- Không có việc gì đâu! Cái rượu thuốc kia không có tác dụng phụ gì. Nhẫn nhịn một đêm thì sẽ trôi qua.
Tôn Phượng Tân lắc đầu, dường như rất tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc, Bí thư Lương không có lĩnh hội được chỗ tốt từ rượu thuốc này của tôi.
Lương Thần trong đêm quay trở về khu tập thể của Phòng Công an huyện Giang Vân. Lên lầu hai, lấy chìa khóa mở cửa phòng ra, trong lúc vào phòng, hắn dường như ngửi được một luồng hương thơm sâu kín. Mở đèn cửa lên, thay dép lê, ánh mắt hắn trong lúc vô ý đảo qua trên mặt đất hai đôi giày da nữ, thân thể không khỏi chấn động. Trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cửa phòng ngủ bỗng nhiên mở ra, người phụ nữ mặc áo ngủ màu ánh kim đang tựa vào trên cạnh cửa. Vạt áo chưa cột chặt bị tách ra, lộ ra cặp đùi thon dài như ngọc
- Sao giờ mới về? Sắp đến mười một giờ rồi!
Người phụ nữ ngáp dài một cái, dùng đúng giọng điệu oán giận nói.
- Tuyết Phi? Sao em lại tới đây?
Tiểu Lương Thần kỳ thật đã nghĩ tới, trên tay có cái chìa khóa phòng này của hắn, chỉ có Liên Tuyết Phi một người mà thôi. Mà cái chìa khóa này, cũng vào lần trước khi đối phương rời khỏi Giang Vân đã cướp đi từ trong tay hắn.
- Tiểu Thần à, căn cứ ba điều quy ước của chúng ta. Một tuần ít nhất một lần hẹn gặp nay đã đến. Cho nên người ta cố ý từ thành phố chạy tới đây, chính vì muốn làm thỏa mãn anh mà.
Từ sau khi hai người xác thực là quan hệ tình nhân, ở trước mặt Lương Thần, Phóng viên Liên cho tới bây giờ không hề che dấu sự phóng đãng của chính mình. Cô thích loại cảm giác phóng túng này. Hơn nữa cô cũng biết, người đàn ông này cũng thích cô chuyển biến từ “băng sơn mỹ nữ” thành nhân vật dâm phụ, còn chuyện hành sự ấy, hai người mỗi một lần đều làm rất ăn ý hoàn mỹ.
- Là thỏa mãn em thì đúng hơn!
Lương Thần không được vui vẻ, vốn định là tắm nước lạnh cái hoặc là tự xử lý, mà hiện tại hai loại phương án này hoàn toàn có thể ném qua một bên. Phóng viên Liên xuất hiện, thật giống như một hồi mưa sớm đúng lúc giáng xuống, những mầm non vương đầy hạt châu sương sớm.
- Người yêu ơi, chúng ta đôi bên cùng có lợi!
Liên Tuyết Phi mắt đẹp hiện ra ý xuân mê người. Đưa đầu lưỡi ra khẽ liếm đôi môi đỏ mọng, dùng giọng quyến rũ nói.
Đôi bên cùng có lợi! Lương Thần cảm thấy dùng từ này rất là chuẩn xác, hắn càng cảm thấy được, Liên đại mỹ nữ trước mắt từ ánh mắt đến giọng nói, dường như tất cả đều ẩn chứa bẫy tình phóng đãng lẳng lơ. Đây là một điển hình bên ngoài thì phu nhân, trên giường là dâm phụ của một cực phẩm nữ nhân! Tuy rằng so ra kém tiểu yêu tinh trời sinh đồi trụy. Nhưng chuyện trên giường thì so với tiểu yêu tinh kinh nghiệm hơn nhiều
Lương Thần cởi áo khoác ném trên ghế, chậm rãi đi đến trước mặt Liên Tuyết Phi, vươn hai tay nhẹ nhàng vịn lên cái eo nhỏ nhắn của đối phương. Chỉ thấy đối phương đã nhắm đôi mắt đẹp lại, cằm khẽ ngửa ra, hơi hơi mở đôi môi đỏ mọng thở ra luồng hơi nhẹ. Một lời mời gọi không lời thoát ra.
Xuyên qua cổ áo ngủ rộng thùng thình, Lương Thần có thể nhìn thấy rõ ràng cặp ngực tròn trĩnh no đủ như tuyết trắng. Trong lòng hắn một mảng lửa nóng hừng hực từ dưới đi lên, đang muốn ra sức hôn mạnh hai bờ môi đỏ mọng thơm mát kia, đang định mở màn cuộc giao chiến tối nay, bỗng nhiên hắn nhớ đến một vấn đề đã bị hắn xem nhẹ.
- Trừ em ra. Còn có ai nữa?
Lương Thần nhẹ nhàng tách đôi môi đỏ mọng của đối phương ra, đồng thời thấp giọng hỏi, ánh mắt cũng hướng nhìn bên trong cánh cửa phòng ngủ. Nương vào ánh sáng phòng khách, hắn thấy được trên giường mình chăn đã hở ra, rõ ràng là có người ngủ ở bên trong.
- Anh đoán đi, đoán trúng có thưởng
Liên Tuyết Phi giơ tay ôm lấy cổ người đàn ông. Bên tai đối phương cố ý thổi nhiệt khí, mệt mỏi nói.
Ngắm nhìn gương mặt đep đẽ kia của Liên Tuyết Phi, Lương Thần trong đầu tự nhiên tràn về những chuyện đã trải qua với đối phương. Không khỏi giật mình. Không ngờ là Đình tỷ! Có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ kỹ lại thấy bình thường. Nói đến bạn tốt của Liên Tuyết Phi tại Liêu Dương, ngoại trừ đại tỷ Lý Hinh Đình ra, chỉ sợ tìm không ra người thứ hai.
- Quan hệ của chúng ta Đình tỷ đã biết chưa?
Trên thực tế, từ lúc Liên Tuyết Phi đưa Lý Hinh Đình đến ở lại nơi đây là có thể nhìn ra. Quan hệ tình nhân của hắn cùng với Liên Tuyết Phi, hơn phân nửa là đã bị Liên Tuyết Phi nói lộ ra cho Lý Hinh Đình. Lương Thần trong lòng hơi có chút mất tự nhiên. Có tâm lý phức tạp vì khó có thể đối mặt với đại tỷ!
- Thần, anh thật thông minh!
Đối với người đàn ông tâm tư nhạy bén này, Liên Tuyết Phi đã không kinh ngạc chút nào, cô nhẹ giọng tán dương một câu. Sau đó cười nhẹ nói:
- Anh cũng không nên trách người ta, là Đình Đình chính mình truy hỏi. Người ta không chịu nổi của sự bức cung của cô ấy nên cái gì cũng nói hết rồi!
- Cô ấy có tức giận không?
Không nắm bắt được thái độ chính xác của Lý Hinh Đình trong chuyện này, Lương Thần vội vàng khẽ kéo Liên Tuyết Phi qua một bên, thấp giọng hỏi.
- Anh hy vọng là cô ấy tức giận hay là hy vọng cô ấy không tức giận?
Đôi mắt đẹp của Liên Tuyết Phi liếc về phía phòng ngủ một cái, dùng giọng điệu bỡn cợt hỏi hắn.
Ách! Lương Thần bị chấn vấn rồi. Hắn dường như hy vọng Đình tỷ không tức giận, nhưng lại cảm thấy nếu là Đình tỷ không tức giận, chẳng phải là đã nói lên đối phương đối với hắn đã hết sức thất vọng, thờ ơ không quan tâm? Bạn bè hắn vốn là không nhiều lắm, bạn bè nữ giới nhiều năm nay vẫn quan tâm hắn cũng chỉ có Đình tỷ và Lan Lan mà thôi. Hắn thực không muốn mất đi hai hồng nhan tri kỷ này.
- Nói thật với anh, Đình Đình tức giận không chịu được. Lần này theo em đến Giang Vân chính là muốn tìm anh tính sổ!
Nhìn thần sắc phức tạp của người đàn ông, thông minh sắc sảo như Phóng viên Liên ngay lập tức đoán được người này trong lòng đang nghĩ cái gì, vì thế giả bộ nghiêm túc nói.
- Thật sao?
Lương Thần bán tín bán nghi. Trong lòng cũng vui buồn lẫn lộn. Vui chính là Đình tỷ quả nhiên là để ý hắn, buồn chính là chính mình nên như thế nào đối mặt với lửa giận của đại đầu tỷ.
- Đương nhiên là thật!
Thanh âm đùng đùng nổi giận truyền đến trong tai Lương Thần, khiến hắn không khỏi hoảng sợ ngẩng đầu, liền đón nhận ánh mắt vô cùng tức giận của người con gái đang đứng ở cửa phòng ngủ.
- Đình tỷ!
Lương Thần xấu hổ mà nói một câu. Nhưng mà lời còn chưa dứt, đã thấy vị đại tỷ mặc áo ngủ màu đen này như một luồng gió vọt tới, kéo vạt áo lên, cặp chân thon dài mạnh mẽ quét qua một cái, hướng về phía ngực hắn mà đá tới
Lương Thần phản ứng rất nhanh. Quan trọng hơn là hắn đối với lối động thủ của Lý Hinh Đình đương nhiên là rất quen thuộc. Vào thời điểm học đại học, hắn không ít lần lấy thân ra thử, đảm đương làm bao cát cho đối phương bồi luyện. Vì thế hắn không lùi mà tiến tới, sau khi nghiêng người né được cú đá này của đối phương. Tay trái liền chụp tới, lập tức tóm được cái chân trần nhẵn nhụi, đầy tính đàn hồi giữ chỗ thắt lưng. Đồng thời tay kia thì ôm ghì vòng eo nhỏ nhắn của đối phương, cũng đưa thân thể của chính mình vào giữa hai chân đối phương.
Bụng hai người cũng tiếp cận thân mật, hình thành một tư thế làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái mờ ám. Nếu không biết tiền căn hậu quả, Liên Tuyết Phi cũng đã cho rằng đôi nam nữ này đang thực hiện một kỹ thuật lập giao đan xen trong phòng.
- Cậu được đấy! Hôn còn chưa kết, tình nhân thì đã dự tính xong!
Lý Hinh Đình vươn hai tay vuốt ve mặt đối phương, thở phì phì nói:
- Quan càng làm càng lớn, ngay cả những thói xấu kia cũng học hết rồi!
Lương Thần không rên một tiếng, tùy cho nữ vương thương quyền đạo năm nào giày vò mặt hắn. Trên thực tế, hắn giờ phút này tất cả tâm tư đặt trên xúc cảm đôi tay nhu mềm, cùng tiếp cận thân mật với phần bụng mềm mại thoải mái của đối phương. Đánh thì đánh đi, mắng thì cứ mắng chửi đi, hắn nguyện ý chịu đựng loại hình tra tấn này.
- Cậu, cậu tên vô lại này, cậu học hư rồi!
Làm nhục đối phương một hồi, sau khi trong lòng ác ý tức giận tạm thời được xả hết ra. Lý Hinh Đình ngay lập tức phát hiện đối phương vẻ mặt khác thường. Người này có chỗ nào là đang chịu tội, rõ ràng chính là đang hưởng thụ! Cảm giác được trên đùi bàn tay nam nhân ấm áp. Lại cảm thấy được đỉnh ở hai giữa hai chân đang cương cứng, Lý Hinh Đình không khỏi mặt như lửa đốt, ra sức đẩy đối phương ra. Nhanh chóng sửa sang lại áo ngủ một chút, trong miệng bối rối mà mắng.
- Đình tỷ, em không phải cố ý!
Lương Thần ngượng ngùng giải thích một câu. Tuy nhiên hắn lập tức liền cảm giác được, hắn nói ra lời giải thích chẳng những không có nửa điểm thuyết phục, ngược lại còn làm hiềm nghi tăng lên.
- Không thể nào, sưng to đến thế này?
Liên Tuyết Phi chú ý tới chỗ phồng lên giữa hai chân người đàn ông, nói một câu chua ngoa. Tên bại hoại này khẳng định đối với Đình Đình có ý gì, đã vậy còn có phản ứng quá nhanh, hơn nữa phản ứng còn mãnh liệt như vậy.
- Tôi đi toilet, các cô cứ từ từ tán gẫu!
Lương Thần xấu hổ mà xoay người, giống như trốn chạy mà vào toilet. Trong lòng thầm mắng Tôn Phượng Tân âm thầm hại người rất nặng, khiến hắn xấu mặt như vậy. Rửa mặt xong, nhìn trong gương người đàn ông tình trạng đã tốt hơn.Nhưng trong lòng lại thật ai thán, có Đình tỷ lúc này, hắn muốn cùng Tuyết Phi vào làm cái vận động gì đó là không có khả năng. Phỏng chừng đêm nay hắn cũng chỉ có thể để cho tiểu huynh đệ khá hưng phấn ngủ lẻ loi một mình.
Lau lau chà chà hơn nửa ngày, từ toilet đi ra, Lương Thần đụng ngay Liên Tuyết Phi và Lý Hinh Đình vẫn đang ngồi ở salon phòng khách. Hắn ra vẻ thoải mái mà nói câu:
-Tôi đi ngủ!
Sau đó định chuồn vào một gian phòng ngủ khác.
- Lại đây, ngồi xuống!
Lý Hinh Đình bày ra vẻ uy nghiêm của đại tỷ, nhìn người đàn ông ra lệnh.
Lương Thần bất đắc dĩ, đành phải khom lưng đi tới. Nhìn thái độ này của hắn không khỏi khiến Liên Tuyết Phi và Lý Hinh Đình cười không dứt.
- Đêm nay ăn bữa cơm ở thị trấn Long Môn, có tên Bí thư Đảng ủy họ Tôn đưa ra bình rượu thuốc cho mọi người nếm thử, tôi đã uống nửa ly, chuyện là vậy!
Nhìn hai cô vẻ mặt khác thường, vì giữ sĩ diện của một người đàn ông. Lương Thần cảm thấy tất yếu phải vì chính mình giải thích một chút.