[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân

Chương 357 : Vương phi say rượu

Ngày đăng: 20:33 09/03/21

Ra khỏi phòng, Lương Thần theo sự dẫn đường của Hà Binh, đi tới một ban công lộ thiên khác. Tại đó, một người đàn ông tóc trắng mặc một chiếc áo len lông cừu trắng ngồi trên xe lăn, đang xuất thần nhìn ánh hoàng hôn phía chân trời. Mặc dù giờ phút này đối phương chỉ lưu lại bóng dáng cho hắn, nhưng Lương Thần lại có thể tinh tường cảm giác được, tâm tính của người đàn ông này đã thay đổi. Không khí ảm đạm bao phủ trên người khiến cho người ta sợ hãi bất an ngày trước hầu như đã biến mất, thay vào đó chính là một sức sống cởi mở và tràn đầy sinh khí. Sức khỏe đối phương vẫn chưa hoàn toàn khôi phục bình thường, nhưng mà vết thương trong tâm hồn đã được chữa khỏi. - Chủ tịch Lâm! Lương Thần đi tới, nhẹ nhàng khẽ gọi một tiếng. - Gọi sai rồi, gọi lại lần nữa. Lâm Tử Hiên không quay đầu mà dùng âm thanh lạnh lùng nói. Lương Thần giật mình một cái, sau đó liền hiểu được ý của đối phương. Tiếng “cha” này, hắn sao cũng cảm thấy không thể nói ra miệng được. Dừng một lúc, hắn cắn chặt răng, mở miệng gọi: - Cha nuôi! Lâm Tử Hiên hai tay quay xe lăn, chậm rãi xoay người qua. Dung mạo ông không thay đổi gì nhiều, nhưng trạng thái tinh thần thì rất tốt. Dường như ông trẻ lại vài tuổi so với lúc trước. Khóe môi không khỏi lộ ra nụ cười, giơ tay chỉ chỉ đối phương nói: - Con đó, còn không thẳng thắn bằng con bé Ngữ Giai kia. Cha đem mấy trăm triệu tài sản cho con, chẳng lẽ không đáng để nhận một tiếng cha nuôi này của con sao? - Đã quen gọi ngài là chủ tịch Lâm, đột nhiên thay đổi cứ cảm thấy có chút không quen lắm! Lương Thần cười nói. Trên thực tế đối phương nói rất đúng, đổi lại bất cứ kẻ nào khác, bỗng dưng có được tài sản mấy tỷ, đừng nói gọi cha nuôi, cho dù là gọi ông nội, gọi tổ tông cũng đều cam tâm tình nguyện. - Thời gian dài lâu, tự nhiên sẽ quen thôi Lâm Tử Hiên trong nụ cười mang theo niềm vui mừng sâu đậm. Thằng bé này là người thừa kế do tự ông chọn, tuy rằng không có quan hệ huyết thống gì, nhưng trong suy nghĩ của ông, đã đem đối phương xem như con của mình. Hiện giờ được nghe tiếng cha nuôi này, lòng ông từ trong ra ngoài cảm thấy thật thoải mái dễ chịu. Con thì có rồi, con dâu cũng có luôn, thậm chí còn có cả cháu trai. Bỗng nhiên lúc đó, ông thấy được chính mình có vô số động lực để tiếp tục sống. Dừng một chút, lại cười nói: - Hiện tại con cũng làm cha rồi, cảm giác thế nào? . - Rất xúc động, rất hổ thẹn, cũng rất áp lực! Lương Thần lấy giọng điệu thành khẩn hồi đáp. - Hai điểm cuối có thể hiểu được, nhưng không nên vì vậy mà tạo gánh nặng cho mình! Lâm Tử Hiên giơ tay vẫy vẫy, ra hiệu đối phương ngồi xuống ghế dựa trước mặt ông, sau đó cười nói: - Đời người thường hay gặp phải vô số điều bất ngờ, mà cũng vì những bất ngờ này, thường sẽ phạm phải rất nhiều sai lầm. Như chuyện mẹ con Ngữ Giai mà nói, đó là vì một lần bất ngờ ngoài ý muốn mà tạo ra một sai lầm đẹp. Con có thể dốc toàn lực để bồi thường cho hai mẹ con cô ấy, nhưng phải tránh không để vì thế mà ép buộc bản thân chọn lựa một cách không lý trí. - Xin cha chỉ bảo thêm! Lương Thần ánh mắt như trông đợi nhìn vào người đàn ông từng trải qua nhiều tan thương đau khổ. Tất cả tình trạng trước mắt của hắn đối phương đều biết rõ, thậm chí có thể nói, hiện giờ những gì hắn gặp phải phần lớn là do an bài trước đây của đối phương. Có lẽ, sự lẫn lộn bất an trong lòng của hắn chỉ có thể được chỉ bảo và khuyên giải thông qua đối phương. - Con muốn làm một người đàn ông tốt chịu mọi trách nhiệm, nhưng cái “chịu trách nhiệm” này đối với con mà nói, thực sự quá tách rời thực tế! Lâm Tử Hiên mỉm cười nói: - Bởi vì Ngữ Giai đã có con, con muốn chịu trách nhiệm với mẹ con cô ấy. Vậy thì nếu Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh cũng có con, thế con tính thế nào? Lương Thần, cuối cùng chỉ có một thân xác này, có thể đem chính mình chia thành mấy phần phân phối đồng đều không? Nói cách khác, con chịu trách nhiệm với mẹ con Ngữ Giai, trên thực tế lại là không chịu trách nhiệm với những người phụ nữ khác. Nói tới đây, Lâm Tử Hiên dừng một chút, ánh mắt chuyển hướng về bầu trời mờ tối, thản nhiên nói: - Tham lam là bản tính con người. Không hề nghĩ tới những gì đã có, chỉ muốn được nhiều hơn những gì hiện có. Đối với của cải cũng vậy, đối với quyền lực cũng vậy, đối với phụ nữ đẹp cũng vậy thôi. - Con nên làm như thế nào? Lương Thần vẻ mặt vẫn đang lẫn lộn hoang mang. Lời nói đối phương quả là rất có đạo lý, nhưng dường như đối với hắn lại hoàn toàn không giúp đỡ được gì. Hiện tại hắn cần là một biện pháp cụ thể có thể thực hiện. - Con cảm thấy mình nên làm thế nào? Lâm Tử Hiên mỉm cười, giơ tay chỉ vào xung quanh, lên giọng nói: - Không nói đến những gì con gầy dựng trong chốn quan trường. Hiện tại con với thân phận đại phú hào hàng trăm triệu, chỉ cần con đồng ý, từ nay về sau mỗi đêm tối hay là ban ngày con hoàn toàn có thể được hưởng thụ mỹ nữ trên toàn thế giới hầu hạ. Chỉ cần con đồng ý, con hoàn toàn có thể giống như một ông vua hoang dâm vô đạo, xây dựng một hậu cung khổng lồ, sẽ có vô số người đẹp tình nguyện làm thành viên trong hậu cung này. -Có bao nhiêu người sẽ phải dựa dẫm vào hơi thở của con? Có bao nhiêu người đẹp sẵn sàng dâng hiến thân thể của họ cho con? Lương Thần thần sắc trên mặt biến đổi. Hắn chưa từng nghĩ tới, đống của cải trên tay hắn lại cho hắn nhiều ưu việt như vậy. Theo như Lâm Tử Hiên đã nói, chỉ cần hắn đồng ý, vậy thì dù có thêm mong muốn gì đi nữa cũng có thể trở thành sự thật! - Con chỉ muốn nắm chặt mọi thứ hiện tại! Lương Thần lắc lắc đầu, những gì đối phương miêu tả quả thật rất là có sức hấp dẫn. Nhưng đối với hắn mà nói, thua xa lý tưởng bảo vệ người phụ nữ mà hắn yêu thương. -Vậy còn do dự cái gì? Lâm Tử Hiên không kìm nổi cười nói: - Có thể tranh thủ, có cơ hội chiếm giữ lấy, vậy thì không nên do dự mà đi tranh thủ chiếm giữ lấy. Trước tiên con phải giữ vững quyết tâm của chính mình, sau đó lại đi suy xét các cô sẽ lựa chọn như thế nào! Nếu con không có lòng tin vào chính mình, vậy thì người khác sao có thể tin vào con được? -Con hiểu rồi! Trầm lặng một lúc lâu, Lương Thần chậm rãi gật đầu nói -Buổi tối nên ở lại đây đi, chăm sóc Ngữ Giai. Cốt cách con bé Ngữ Giai rất tốt, mắt con cũng không đến nỗi tệ! Lâm Tử Hiên cười nói. Buổi tối mười giờ rưỡi, ở cửa khách sạn Đế Hào, dưới ánh đèn nê ông rực rỡ vẫn như xưa, Vương Phỉ Hạm mặc lễ phục dạ hội màu lam vẫy tay chia tay cùng một người đàn ông trung niên áo mũ chỉnh tề. Mặt ngọc xinh đẹp đỏ bừng do say rượu, nữ vệ sĩ đến dìu thân thể mềm mại hiện giống như còn sức lực. Nhìn một màu xanh chàm sâu sắc xa xôi như bầu trời buổi tối đang dần biến mất vào bên trong cửa xe, người đàn ông trung niên trong lòng bỗng hiện ra sự tiếc nối khôn cùng. Người phụ nữ cao quý lãnh diễm như Vương phi lại cự tuyệt sự mời gọi của ông ta, hơn nữa cũng không cho ông ta hộ tống về nhà, điều này khiến cho lòng tự tin của ông vốn rất nồng nhiệt bị đả kích rất lớn. Tuy nhiên, cũng may đối phương đồng ý lần sau đi xem ca kịch cùng, điều này chứng minh ông ta vẫn còn có cơ hội. Lúc ấy kim đồng hồ chỉ đúng 11 giờ, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh đang ngồi trên salon xem TV giết thời gian, cuối cùng nghe được âm thanh chìa khóa mở khóa. Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, Vương Phỉ Hạm thân đầy mùi rượu, đang được nữ vệ sĩ dìu đỡ lảo đảo đi vào. - Chủ tịch buổi tối tham gia một yến tiệc. Có uống vài ly Nữ vệ sĩ kiêm thư ký riêng nhẹ giọng giải thích một câu, sau đó giao người phụ nữ đang dìu đỡ cho chị em Diệp gia, nhẹ gật đầu, xoay người đi ra cửa phòng. Dìu đỡ Vương Phỉ Hạm nằm lên salon, Diệp Tử Thanh rót một ly nước đem đến bên miệng đối phương, lại bị đối phương giơ tay gạt qua một bên, làm nước bắn tung tóe ướt một mảng lớn trên bộ lễ phục màu lam. - Con yêu! Vương Phỉ Hạm đôi mắt mơ mơ màng màng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt thanh lịch của con gái, đột nhiên cười khẽ một tiếng, giãy dụa ngồi dậy, giơ tay ngọc nhẹ lay động nói: -Mẹ vừa quen với một người đàn ông, rất đẹp trai, rất thú vị. Mẹ đã hẹn với anh ta, lần sau cùng nhau xem ca kịch. Con yêu, yên tâm đi, về sau mẹ không tranh giành với con nữa! -Mẹ, mẹ say rồi! Diệp Thanh Oánh trong đôi mắt đẹp thoáng qua một chút thương hại. Bình thường sau khi tan tầm thì mẹ về nhà rất sớm, nhưng trong gần nửa tháng nay dường như phải đến nửa đêm thì mới chịu về. Cô biết ý mẹ là đang cố tình lảng tránh chính mình. Cô biết bởi vì ngày đó khi chân tướng bị vạch trần, khiến cho mẹ nảy sinh cảm giác hổ thẹn mỗi khi đối mặt với cô. Còn hiện tại, mẹ dùng cách thức này tiếp cận mình để làm nhẹ bớt nỗi đau khổ ẩn chứa trong lòng. -Mẹ không uống say, mẹ rất tỉnh táo, mẹ xin lỗi con! Hai hàng nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Vương Phỉ Hạm trên mặt hiện ra vẻ đau khổ, bà mệt mỏi ngã dựa vào salon, dùng hai tay che mặt mình lại. -Được rồi, mẹ! Con dìu mẹ đi rửa mặt, sau đó ngủ một giấc ngon. Tin con đi, ngày mai cũng sẽ là một ngày vui vẻ! Diệp Thanh Oánh dịu dàng nói. Sau đó giơ tay nâng một cánh tay của mẹ lên đồng thời quay đầu nói với Diệp Tử Thanh: - Tử Thanh tỷ đến giúp với! Diệp Tử Thanh dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Vương Phỉ Hạm đang say rượu một cái, chạy qua nâng đỡ cánh tay còn lại của đối phương, cùng với Diệp Thanh Oánh dìu đối phương đưa vào phòng tắm. Trong phòng tắm sang trọng, hơi nước dày đặc, ngọc thể đầy đặn trắng như tuyết thoắt ẩn thoắt hiện dưới bọt nước. Nhìn Vương Phỉ Hạm nằm trong buồng tắm, mặt ngọc ửng đỏ đang ngủ say tựa như nữ thần, Diệp Tử Thanh trong lòng không khỏi thầm thở dài. Đã ở cái tuổi này mà vẫn còn phong thái tao nhã độc nhất vô nhị trái lẽ thường như vậy, nếu đổi lại cô là Lương Thần, cũng nhất định dám phạm vào lỗi lầm to lớn nhất trong thiên hạ, theo đuổi đối phương tới cùng. Diệp Thanh Oánh dùng khăn tắm nhẹ nhàng lau thân thể của mẹ, trong đôi mắt đẹp lộ ra vài phần phức tạp. Năm tháng đã qua chẳng những không để lại vết tích gì trên cơ thể mẹ, ngược lại còn tăng thêm vô số đường nét quyến rũ. Đó chính là phong cách độc đáo do trải qua nhiều năm tháng lắng đọng tạo thành, dù là tuổi trẻ như cô hay Diệp Tử Thanh đều không thể có được. Khó trách, Lương Thần cũng sẽ vì thế mà mê muội, chỉ sợ là bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể tránh được sức quyến rũ của mẹ mà thôi. - Oánh Oánh, trong lòng dì rất đau khổ! Diệp Tử Thanh nhẹ nhàng nâng cơ thể của Vương Phỉ Hạm lên, vừa lau vừa nhẹ giọng nói. -Em biết! Diệp Thanh Oánh quay đầu nhìn đối phương một cái, khe khẽ thở dài nói: - Thần, không tính trở về nữa sao? - Chị không biết! Diệp Tử Thanh lắc đầu, mặt ngọc lộ vẻ phức tạp, thấp giọng nói: - Kỳ thật anh ấy từng trở về. Có một hôm chị thấy xe anh ấy đậu dưới lầu, nhưng mà khi chị chạy xuống, xe đã chạy đi rồi! Diệp Thanh Oánh ngừng tay một chút, ngẩng khuôn mặt thanh lịch lên, sau một lúc lâu trầm lặng nói: -Anh ấy và mẹ đều giống nhau, đang sợ hãi, đang trốn tránh! Chị không cảm thấy, hành động và tính cách anh ấy rất là trái ngược hay sao? - Đó là bởi vì anh ấy quá quan tâm để ý. Anh ấy không thể thừa nhận kết quả đã mất! Diệp Tử Thanh chân thành trả lời.