[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân

Chương 40 : Đêm (phần 2)

Ngày đăng: 21:05 15/09/19

- Đợi đã! Lương Thần bỗng nhiên tiến đến, chắn ngay trước mặt Trương Ngữ Giai, hơi mỉm cười nói: - Nếu Trương tỷ không được khỏe, chi bằng tôi xin đưa cô ấy về. - Không được! thư ký Phan trước khi đi đã nói là một lúc sẽ về đón Trương tiểu thư mà. Bị Lương Thần ngăn chặn, Lang Bạch Vũ dường như có chút khó chịu. Tuy nhiên, y vẫn rút tay về, nhìn Lương Thần tỏ vẻ không hài lòng. Lý Nha Nội và ả Phương tỷ nhìn nhau ra chiều hiểu ý. Lý Nha Nội nói: - Ý của Bạch Vũ chính là lát nữa thư ký Phan sẽ có khả năng trở về. Hay là cứ để Trương tiểu thư vào bên trong nằm nghỉ một lát. Phương tỷ, cô đỡ Trương tiểu thư một phen. Ả họ Phương gật đầu cười, đứng dậy dìu Trương Ngữ Giai vào bên trong, nói nhỏ với Lương Thần: - Tôi đỡ Trương tiểu thư vào trong nằm nghỉ. Sếp Lương cứ yên tâm. Lương Thần gật đầu. Hắn chỉ cảnh giác với Bạch Vũ và Lý Bân. Chúng là thành phần không được tốt lắm. Nghĩ đến đây, Lương Thần cảm thấy rất giận cái tên rùa rút đầu thư ký Phan kia thấu xương. Căn bản không đáng mặt đàn ông. Cường ca và Bưu ca nhìn ả Phương tỷ dìu người đẹp xuống phòng nhỏ, trong lòng không chịu nổi ức chế. Hai tên này cũng không phải là loại háo sắc, bình thường cũng đã chung đụng nhiều người đẹp. Nhưng tất cả đều không sánh bằng Trương Ngữ Giai, vạn người chỉ có một. Trong lòng muốn lắm nhưng không thể làm được gì, chỉ biết giương ánh mắt thèm thuồng nhìn theo. Bọn chúng cũng hiểu là còn có Lý Bân và Bạch Vũ ở đây thì chưa đến lượt bọn hắn nếm thức ăn tươi đâu. Quá quen với bản tính của anh họ nên Lý Dương chỉ thở dài một tiếng. Gã biết được đêm nay người đẹp này khó thoát khỏi tay anh họ gã và tên Bạch Vũ kia. Trong lòng gã có chút khinh thường anh họ mình nhưng cũng thầm hâm mộ anh mình có được diễm phúc. Một lúc sau, Phương tỷ từ trong căn phòng nhỏ đi ra, không biết cố ý hay là vô tình chỉ khép cửa he hé. Trở lại chỗ ngồi, ả ra vẻ ngưỡng mộ nói: - Trương muội thật sự là có gương mặt và thân hình hấp dẫn. Phần nào ra phần ấy. Em mà là đàn ông, em cũng muốn có được cô ấy. Cái gã thư ký Phan kia đúng là có phước! - Tôi cũng muốn có bà xã như vậy. Nhưng mà sẽ giấu kín đi. Cường ca cười ha hà rồi nói tiếp: - Loại người đẹp này chỉ e là các nam nhân đều muốn có. -Vợ bình thường cũng đã tốt rồi, huống chi là một người vợ đẹp. Điền Văn Bưu trên khuôn mặt lộ ra nét dâm ô, cười cợt liếc xéo về phía căn phòng. Lý Bân và Lang Bạch Vũ đều mỉm cười không nói. Đối với Lý Nha Nội mà nói, Trương Ngữ Giai đúng là hàng hiếm. Đêm nay nếu có cơ hội, y cũng không ngại gì mà không thưởng thức. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là người ta cũng phải đồng ý. Y cũng không phải là loại mất nhân phẩm. Y thích có sự đồng tình của đối phương chứ không thích ép buộc. Y có thể ngủ với mười người nhưng một người không đồng ý thì y cũng không bắt buộc. Lang Bạch Vũ lại nghĩ khác. Khẩu vị của gã rất cao. Nếu không phải là loại con gái tướng mạo khí chất đều tuyệt hảo thì gã sẽ không bao giờ để ý đến. Nhìn thấy những người này không có ý tốt, vẻ mặt Lương Thần không chút biểu hiện, chỉ cầm lấy ly bia uống, lẳng lặng ngồi một chỗ không nói lời nào. Thấy vẻ trầm mặc của Lương Thần, ả Phương tỷ mỉm cười khó hiểu, nháy mắt về phía Lý Bân. Lý Nha Nội lập tức hiểu ý nói: - Thời gian không còn sớm. Chúng ta giải tán đi. Vừa nghe hắn nói, Cường ca, Bưu ca và cả Lý Dương không khỏi ngẩn người ra. Lúc này chưa đến chín giờ, cho đến cái khái niệm “thời gian không còn sớm” đó còn rất xa. Bọn họ đều là những tên sống về đêm. Chưa đến nửa đêm thì vẫn cho là sớm. Tuy nhiên hắn đã mở miệng thì ba người kia khó mà nói câu gì. Hơn nữa ba tên đó cũng hiểu ý đồ trong đó. Sở dĩ Lý Bân và Bạch Vũ muốn đuổi khéo tụi hắn đi tức là muốn nhanh chóng hưởng thụ cực phẩm nhân gian kia. Nếu như vậy thì ba người bọn họ cũng phải thức thời một chút. - Tôi đi xem Trương tỷ. Nếu thư ký Phan vẫn chưa quay lại thì xem ra tôi phải đưa cô ấy về rồi. Lương Thần đứng lên, xung phong nhận lấy công việc mà mình cảm thấy không có kết quả. - Cậu đừng đi vội! Lý Nha Nội đi tới, giơ tay ấn Lương Thần ngồi lại ghế hơi mỉm cười nói: - Lương Thần, tôi hiểu tâm ý của cậu. Tuy nhiên cho tôi nói lời này. Tuy Trương Ngữ Giai là đồng nghiệp của cậu. Nhưng tối nay cậu không thể đưa cô ấy đi. - Lý Bân, những lời anh nói là có ý gì? Lương Thần căng thẳng. Hắn đã làm đúng và đối phương chuẩn bị trở mặt. - Đừng nóng vội. Trước tiên hãy nghe tôi nói. Nhìn đối phương thay đổi sắc mặt nhưng Lý Nha Nội cũng không chút hoang mang: - Bạch Vũ đối với Trương tiểu thư vô cùng yêu mến cho nên tôi đã làm một chút động tác với thư ký Phan. Bởi vậy vừa rồi thư ký Phan đã rời khỏi nơi đây. Mục đích là gì thì không cần nói chắc cậu cũng hiểu rõ. Hơn nữa, Trương tiểu thư cũng đã đồng ý. Cho nên tốt nhất là cậu đừng nên nhúng tay vào để không làm mất lòng nhau. Lương Thần hiểu được đối phương muốn nói gì. Người ta muốn tỏ ý yêu mến Trương tỷ. Hơn nữa Trương Ngữ Giai cũng đã đồng ý. Nếu hắn cứ cố chấp thì hắn chẳng khác nào thuộc loại kỳ đà cản mũi, xen vào chuyện của người khác. Trầm mặc một lúc, Lương Thần chậm rãi gật đầu nói: - Tôi đi hỏi lại Trương tỷ. Nếu cô ấy đồng ý thì tôi lập tức rời khỏi nơi đây, không một lời phàn nàn. Chung quy hắn không phải là chồng của Trương Ngữ Giai, chỉ là đồng nghiệp. Hắn chỉ có thể làm đến đây. Nếu người ta đã đồng ý đến đây thì mắc chi hắn phải bị coi thường, đồng thời đắc tội với Lý Bân và Lang Bạch Vũ. - Nếu Trương tiểu thư nói cô ấy không đồng ý thì anh làm thế nào? Lý Nha Nội cười nói: - Sẽ giận giữ mà ném hết tất cả mọi người ở đây sao? - Không thể giữ sĩ diện cho tôi chút nào sao? Lương Thần sắc mặt bình tĩnh nói: - Tuy rằng mặt mũi của tôi không đáng giá nhưng tôi thật sự muốn anh buông tha cho đồng nghiệp của tôi. - Nếu chỉ là chuyện này thì tôi đâu đụng đến sĩ diện của cậu làm chi. Nhưng nói đến Bạch Vũ thì tôi lại ở trong tình thế khó xử. Lý Nha Nội khua hai tay, lắc đầu làm ra vẻ bất đắc dĩ. Lương Thần chuyển ánh mắt sang Lang Bạch Vũ, chỉ thấy đối phương khẽ mỉm cười nói: - Lương Thần, tôi cũng muốn giữ sĩ diện cho cậu. Nhưng chuyện này không thể lẫn lộn được. Chúng ta đối với nhau cũng không tồi, chẳng lẽ chỉ vì một ả phụ nữ mà làm cho nhau không vui? - Trương Ngữ Giai là đồng nghiệp của tôi, đồng thời cũng là bạn. Thành thật xin lỗi, tôi không thể thỏa hiệp. Lương Thần nói như đinh đóng cột: - Tôi còn một câu nói kia, chỉ cần Trương tỷ thừa nhận, tôi sẽ lập tức đi ngay. Nhưng nếu Trương tỷ không thừa nhận, tôi đành phải mang cô ấy đi. - Anh khẳng định? Lang Bạch Vũ bỗng dưng đứng dậy, ánh mắt giận dữ nhìn Lương Thần. - Khẳng định! Lương Thần cũng đứng lên, một bước cũng không nhường đối phương. - Mọi người ngồi xuống nào. Đơn giản chỉ là một ả đàn bà thôi mà. Lý Bân giả ý khuyên, lôi hai người ấn xuống ghế. - Vị Trương tiểu thư kia đúng là nguồn gốc của tại họa mà. Ả Phương tỷ nói mát: - Không biết là Tiểu Vũ hay là sếp Lương có thể mang mỹ nhân đi đây? - Lương Thần, chúng ta tuy biết nhau không lâu nhưng thật sự tôi rất coi trọng anh. Tôi thật lòng không muốn vì một người đàn bà mà làm mất hòa khí giữa tôi và anh. Tốt, nếu chúng ta không chịu nhường nhau một bước thì có thể dùng biện pháp này. Lang Bạch Vũ với tay tới bàn trà lấy bộ bài pu-khơ mới tinh đặt trên bàn. Lang Bạch Vũ nhanh chóng mở bộ bài pu-khơ ra, hai mắt nhìn về phía Lương Thần cười lạnh lùng nói: - Chúng ta đánh cuộc ba lần, bất kể ai thắng hai lần cũng sẽ được vị Trương tiểu thư kia. - Tôi chỉ muốn mang cô ấy rời khỏi đây. Lương Thần biến sắc khi hiểu được ý của đối phương là gì. - Không được thương lượng! Lang Bạch Vũ quả quyết lắc đầu, hơi nhéch mép, dùng giọng điệu châm chọc nói: - Con người của tôi ngược đời lắm. Người khác càng muốn giữ lại thì tôi càng muốn phá đi. Chỉ cần phá hư, chọn ai cũng không quan trọng. Có lẽ Lương Thần anh phải cảm ơn tôi. Dù sao thì tôi cũng đã cho anh cơ hội, có thể thưởng thức cực phẩm nhân gian kia chắc hẳn người đàn ông nào cũng mong muốn. Tôi không tin là anh không có chút động lòng. - Lương Thần, Bạch Vũ đã cho cậu một cơ hội. Cậu cần phải hiểu rõ điều đó. Cậu có thể không nghe lời nhưng muốn đem cô ấy đi hả? Thật không dễ dàng chút nào đâu. Lý Bân cười nham hiểm vỗ vai Lương Thần nói tiếp: - Cho nên Lương Thần, cậu và Bạch Vũ nên thử vận may với mấy canh bạc đi, sẽ đỡ phải tổn thương hòa khí. - Tốt, không thành vấn đề. Lương Thần bình tĩnh gật đầu, giơ tay cầm lấy bài pu-khơ nhẹ nhàng mở ra, chậm rãi nhìn ả Phương tỷ, Lý Bân và Lang Bạch Vũ nói: - Nếu vận may của tôi đỏ thì chúng ta không ngại chơi cái bài điểm đơn giản này. Bạch Vũ có thể tự mình chia bài. Nếu tôi đoán đúng thì tôi thắng, nếu tôi đoán sai thì tôi thua. Ý của anh cảm thấy thế nào? Lý Bân, Phương tỷ, Lang Bạch Vũ ba người nhìn nhau kinh ngạc. Cho dù không phân biệt được màu sắc, hoa văn lớn nhỏ thì Lương Thần muốn đoán đúng mục tiêu thì phần thắng cũng chỉ được một phần tư. Trừ phi là số đỏ, còn không thì căn bản không có khả năng đoán được. Thua hay nhận thua đều không có gì khác biệt. - Lương Thần, cậu đã quyết định rõ ràng? Lý Nha Nội hồ nghi nhìn nét mặt bình tĩnh của Lương Thần. Y có chút không hiểu đối phương muốn làm cái gì? Chẳng lẽ lại buông tha? Không đúng, căn bản đây không phải là tính cách của Lương Thần. - Đương nhiên, nếu Vũ thiếu không có ý kiến gì, sao chúng ta không bắt đầu đi? Lương Thần cười, tay duỗi ra một chút, ra hiệu Lang Bạch Vũ chia bài. Lang Bạch Vũ liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau đó chia bài. Sự việc đối với gã vô cùng có lợi. Gã không có lí do gì không đáp ứng. Đồng thời gã cũng muốn biết đối phương có chủ ý gì. Lương Thần vận đủ khí lực, chăm chú nhìn Lang Bạch Vũ trong vài giây, sau đó nhẹ nhàng phun ra ba chữ: - Hai cơ! Bao gồm cả Phương ty, Lý Bân ba người này gương mặt không khỏi biến sắc. Không ngờ Lương Thần lại đoán đúng. Hơn nữa còn nói đúng màu sắc và hoa văn. Một phần tư cơ hội không ngờ đã bị đối phương lấy được. - Tiếp! Lang Bạch Vũ ném tấm hai cơ xuống bàn, lại giơ tay lấy bài. Nhưng lúc này đây hắn không trực tiếp cầm bài mà đặt xuống bàn. Lương Thần âm thầm cười, ánh mắt nhìn về phía bàn trà. Vài giây sau, hình ảnh một tấm bài mười rô bắt đầu hiện lên trên đầu hắn. - Mười rô! Lương Thần lại mở miệng nói. Lang Bạch Vũ chậm rãi mở bài ra, một tấm bài mười rô rõ ràng hiện ra trước tầm mắt mọi người. - Anh làm sao biết được? Lang Bạch Vũ sắc mặt hiện lên vẻ khó tin. Nếu nói việc đoán đúng vừa rồi là trùng hợp thì lần này là tuyệt đối không phải. - Đoán! Lương Thần thản nhiên mà đáp. Nghe câu trả lời này, Lý Nha Nội trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kỳ quái. Hắn đột nhiên nhớ tới việc vụng trộm với vợ Vương Văn Diệc bị bắt. Lương Thần dường như cũng đã biết trước các dữ liệu bí mật y giấu trong laptop. Sau đó dùng mật mã để mở và sao chép các dữ liệu đó. Lúc ấy đối phương trả lời thắc mắc của y cũng chính là câu: ”Đoán” - Chúng ta đi. Nhận thức việc mình thua cuộc, Lang Bạch Vũ sảng khoái đứng dậy. Lý Bân và Phương tỷ liếc mắt một cái, tuy rằng biểu hiện của Lương Thần khiến cho người khác ngạc nhiên nhưng mặc kệ như thế nào, hắn cũng đã đạt được mục đích. Trên thực tế, mặc kệ ai thua ai thắng, thì cơ hội này cũng rơi trúng đầu Lương Thần. - Chúc cậu vui vẻ, Lương Thần! Lý Nha Nội hướng về Lương Thần nháy mắt vài cái. Sau đó cùng với ả Phương tỷ rời khỏi phòng. Căn phòng lập tức trở nên yên lặng. Lương Thần ngồi trên ghế salong, cầm lấy điếu thuốc châm lửa rồi hít một hơi. Ngồi được nửa giờ, sau đó vào đánh thức Phương tỷ. Đột nhiên hắn nghe được một tiếng động nhỏ, quay đầu lại thì thấy cửa căn phòng nhỏ mở ra. Gương mặt đỏ ửng của Trương Ngữ Giai hiện lên sau cánh cửa nhìn về phía hắn một cách mông lung. “Trương tỷ!” Lương Thần chỉ kịp thốt ra hai tiếng đó thì thấy Trương Ngữ Giai đột nhiện bước nhanh về phía Lương Thần rồi nhào vào trong lồng ngực của hắn. Hai đôi chân thon dài ngồi trên người hắn, một cánh tay thì quấn ngang cổ, hơi thở mang theo mùi rượu bia thoát ra từ cái miệng nhỏ xinh phả vào mặt hắn khi cô cứ hôn khắp nơi trên mặt, cuối cùng dừng lại ở bờ môi, cái lưỡi thơm tho cứ cuốn tìm cái lưỡi của hắn. Trương Ngữ Giai khóe mắt rưng rưng, trong đầu cô vang lên lời nói của ả Phương tỷ khi đỡ cô vào phòng: - Cô có hai lựa chọn. Một là phục vụ cho Bạch Vũ. Hai là phục vụ cho Lương đội trưởng. Bất kể là phục vụ người nào, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tiền đồ của chồng cô. Tuy nhiên, tôi muốn nói với cô một câu. Nếu đã như vậy rồi thì ai cũng muốn chọn cái mình thích, có phải không? - Đúng vậy! Nếu đã dùng thân thể để phục vụ cho đàn ông thì tại sao không chọn lấy người mình thích? Cảm nhận được mùi thuốc lá trong hơi thở, toàn thân Trương Ngữ Giai hơi run rẩy. Đây là lần đầu tiên cô hôn người đàn ông khác ngoài chồng của mình. Mà lần này lại là chủ động. Đối với chồng mình cũng không bao giờ như vậy. Sa đọa. Vậy thì cứ sa đọa đi. Trương Ngữ Giai lướt bàn tay của mình về phía bụng của người đàn ông.