[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân

Chương 402 : Nhiệm vụ mới.

Ngày đăng: 21:07 15/09/19

Y kinh ngạc quay đầu lại thì thấy sau ghế sô pha một mái tóc nâu của phụ nữ hiện ra. Hai cánh tay ngọc ngà đặt trên sô pha, thân hình tao nhã cao gầy ngửa ra sau, phô bày rõ bộ ngực vô cùng mềm mại. Một đôi chân không tất, sáng bóng thon dài mê người vén nhếch lên. Đôi giày xăng – đan pha lê cao cùng bàn chân trắng như ngọc, lay động theo chủ nhân. Mũi chân lúc cao lúc thấp, dường như phát ra một tín hiệu mờ ám. Ngũ quan của cô gái rất hoàn chỉnh, hoàn toàn phù hợp với diện mạo đặc thù của một cô gái phương tây. Cô có đôi mắt đẹp màu xanh lam giống Helen, chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi dày đỏ mọng trông kiều diềm như cánh hoa hồng. Nhìn thấy cô gái tóc nâu xinh đẹp khêu gợi này, Anla không khỏi thay đổi sắc mặt, ánh mắt sáng lên đồng thời cũng có chút e dè. Cô gái trước mắt y có lực hấp dẫn lớn hơn Helen nhiều, nhưng muốn có được đối phương thì hệ số nguy hiểm chắc cũng cao hơn vài lần. Đối với nữ huấn luyện viên đương nhiệm số một này của tổ chức Medusa, y đã để ý nhiều năm nhưng chậm chạp không dám động thủ, bởi vì y biết, cô gái này thật sự giống như nữ vương thứ nhất của Medusa, nếu mạo phạm sẽ rất dễ giống như hòn đá hóa thành mảnh vỡ. Nếu không nắm chắc mười phần phía trước, y không dám lấy sinh mạng chính mình đặt cược. Helen vốn hết hy vọng thì đôi mắt lập tức sáng lên. Huấn luyện viên Tây Á bỗng nhiên xuất hiện vào lúc này, rõ ràng là vì cứu cô mà đến. Cô biết, cho dù là Anla xuất thân là đại tài phiệt , cũng không dám dễ dàng trở mặt với huấn luyện viên Tây Á, nói cách khác, cô lần này đã được cứu trợ. - Anla tiên sinh, từ chối trả lời đề nghị của phụ nữ là một hành vi không lễ độ. Tây Á đứng lên, chân giẫm lên đôi giày xăng đan pha lê cao, bước khêu gợi về phía Anla. Đôi mắt đẹp nhìn vẻ mặt buồn thiu của đối phương, cười đầy hấp dẫn nói: -Tôi cũng không từng trải với đàn ông. Anla tiên sinh, chi bằng tối nay ngài làm tôi cảm thấy thích được không? Mắt thấy Tây Á đến gần, mũi ngửi thấy hương nước hoa mê người, Anla trong lòng không khỏi bị kích động lần nữa. Lại nghe đối phương nói một câu chứa đầy ý tứ hàm súc, y đang nằm úp lên người cô gái đang nằm sấp, rục rịch dữ tợn ngẩng đầu lên. - Phu nhân đã yêu cầu, hẳn tôi phải đem hết toàn lực để thỏa mãn cho phu nhân. Phu nhân Tây Á thân mến, tin tôi đi, tôi sẽ làm cho cô được sung sướng, thỏa mãn. Anla đánh bạo đáp lại, cũng thử thăm dò thái độ đối phương đang bước tới hai bước. - Xin cũng hãy tin tôi, Anla tiên sinh. Căn cứ nguyên tắc trao đổi đồng giá, tôi cũng sẽ khiến ngài thích mê. Tây Á cười phóng đãng, vươn đôi tay hướng về phần dưới của đối phương sờ soạng, miệng nói: - Tuy nhiên, tại đây, tôi phải thử nghiệm đã. Nhận thấy trong mắt cô gái hiện lên một tia sát khí, Anla theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, vội vàng tránh sang một bên chạy trốn. Y né bàn tay của đối phương, chuẩn xác mà nói là né tránh lưỡi dao sắc bén trên tay đối phương. - Tây Á, cô có ý gì vậy? Anla theo bản năng dùng hai tay che lấy phần dưới của mình, hô lên đầy tức giận. - Đừng lo, Anla tiên sinh. Tôi nói là tôi chỉ muốn thử trước, xem cái ấy của ngài có đủ rắn chắc để khiến tôi thích hay không? Tây Á đùa nghịch bắt tay vào tạo tư thế, vặn vẹo vòng eo trước sau giống như dâm phụ, bắt chước tư thế giao hợp, sau đó hướng về phía Anla cầm lấy ngón tay hắn, dùng đôi môi mọng đỏ liếm đầu ngón tay hồng hào của y, nói: - Mau tới đây, ngài suốt ngày nghĩ tới việc làm tình với phụ nữ, để tôi xem ngài có bao nhiêu sức lực nào? Nếu như không biết sự tình thì trong người đàn ông chắc chắn dục vọng đã nổi lên rồi. Nhưng vì vẫn còn tỉnh táo nên Anla biết, nếu y khờ khạo mà tiến một bước thì thân thể này của y chắc chắn sẽ bị đổ máu. Anla tay chân luống cuống mặc quần trong rồi lấy áo ngủ vội vàng mặc vào, sau đó buộc dải thắt lưng lại, hướng về phía Helen và Tây Á, ra vẻ rất áy náy nói: - Tôi xin lỗi hai vị phu nhân, vừa rồi tôi đã vô lễ quá mức. Để tỏ lòng xin lỗi, tôi xin hứa sẽ trả thù lao tận tay Helen không thiếu một đồng. - Trung Quốc có câu “vô công không chịu lộc”. Tôi cùng với Anla tiên sinh nếu giao dịch không thành thì số tiền đó đương nhiên tôi sẽ không lấy. Helen không nghĩ đến số tiền của đối phương, cho dù đó là số tiền lớn. Cô chỉ muốn mau chóng thoát thân, từ nay về sau tránh xa con người này càng xa càng tốt. - Ít nhất cũng phải nhận của tôi một chút xin lỗi, không thể khiến Helen đêm nay là một đêm vất vả mà không công. Chỉ dùng mấy câu ngắn ngủi, Anla liền từ chỗ như con dã thú mà biến đổi thành con nai tơ. - Thật sự là rất tiếc, không thể thử xem cái kia của Anla tiên sinh có như mọi người không? Con dao sắc bén của Tây Á biến đổi linh hoạt, sau đó biến mất như trò ảo thuật trong tay cô. Trên mặt Tây Á, vẻ phóng đãng mất tăm mất tích, thay vào đó là vẻ châm biếm lạnh lùng. Anla trong bụng thầm mắng chửi cô gái thậm tệ. Cô ta nói “thử xem tuyệt không” chính là làm cho hắn bị rung động nhưng kỳ thực lại muốn “thử xem” bằng con dao trong tay cô ta kia. Y trong lòng không khỏi phát tức lên. Một ngày nào đó, y sẽ làm cho con điếm giả này biến thành con điếm thật, và phải cầu xin y làm điều đó. Tây Á bước tới, ôm lấy Helen đang mềm nhũn trên chiếc ghế sô pha lên. Helen và cô chiều cao xấp xỉ nhau, nhưng cô ôm Helen với vẻ rất nhẹ nhàng thoải mái. Nhìn Tây Á dìu Helen ra khỏi cửa phòng, nghe tiếng đóng cửa vọng lại, Anla trên mặt như phát cuồng, ném cái ly trên bàn trà thật mạnh xuống đất, miệng quát to một câu: - Khốn kiếp. Dìu Helen đến một căn phòng trung khác, đưa cho cô uống một ly nước thuốc nhỏ màu trắng, đoạn Tây Á ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt xinh đẹp đầy cảm xúc mơ hồ lộ ra hơi thở tiêu điều, cặp mắt xanh lam xinh đẹp trở nên lợi hại như chim ưng, nhìn chằm chằm vào mặt Helen. - Cô có thể trừng phạt tôi, nhưng tôi sẽ không nhận khuyết điểm. Thân thể Helen đang dần dần khôi phục lại khí lực nhưng cô vẫn không dám cử động. Theo tình hình trước mặt, cô căn bản không có lấy một chút phản kháng. Trên thực tế, cho dù cô có phản kháng cũng là phí công bởi vì cô là thuộc hạ của Tây Á. - Chát! Helen vừa dứt lời, trên mặt đã nhận một cái tát. Năm dấu tay hằn thành vết đỏ tươi trên gò má cô rõ mồn một. Vậy mà Helen không hề thốt lên một tiếng, cũng không giơ tay che mặt. - Cái tát này là tôi thay cho Nhu tát, còn lại chờ cho sau khi Nhu trở về sẽ gặp cô tính sổ. Sau khi tát xong, mặt Tây Á có vẻ bớt lạnh lùng đi một chút, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve dấu tay trên mặt Helen, thản nhiên nói. - Nếu như cô giết tôi, huấn luyện viên cô cũng mặc kệ? Helen vẻ mặt bình tĩnh nói một câu, sau đó nhẹ nhàng chải tóc xuống, che lại dấu tay của đối phương. Cô cũng có lòng tự trọng của mình. Sau khi huấn luyện viên tát cô một cái rồi lại làm động tác tỏ vẻ an ủi, cô hoàn toàn không thích. - Đó là chuyện giữa các người, tôi không xen vào. Nhận thấy cảm xúc của Helen mâu thuẫn, Tây Á cũng không để ý. Cô ép đối phương quay mặt lại nhìn mình, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Helen, nói tiếp: - Cô và Anla giao dịch với nhau, muốn bắt giữ Nhu giao cho Anla làm nô lệ. Tôi không phải cũng không quản sao? - Nhưng huấn luyện viên cũng đã đến rồi. Trên mặt Helen hiện ra một tia quật cường, nhìn thẳng ánh mắt Tây Á, nói: - Cô bỗng nhiên chạy theo tới Liêu Dương, lại xuất hiện nơi này, chủ yếu là đi giải cứu Nhu đúng không? Chỉ có điều nhất thời phát hiện không phải Nhu gặp chuyện không may, mà tôi lại thành kẻ chết thay đáng thương nên mới nhân từ ra tay cứu giúp tôi. - Helen thân mến, cô phải biết rằng ghen tị là tội lớn nhất đấy. Tây Á lấy tay vỗ nhẹ nhẹ hai má đối phương, giọng nói xen lẫn chút thương hại. - Tôi thừa nhận tôi ghen tị với Nhu, giống như cô ghen tị huấn luyện viến Chris vậy. Helen thẳng thắn nói. - Ghen tị sẽ làm con người mất đi lí trí, thậm chí làm cho con người trở nên điên cuồng. Mà để làm lắng lại sự ghen tị này của trái tim, phương pháp trực tiếp hữu hiệu nhất chính là hủy diệt cái tôi ghen ghét, đố kỵ kia. - Cô không phải là đối thủ của Nhu. Tây Á thản nhiên lấy giọng khẳng định trực tiếp đánh giá, sau đó khoa khoa tay nói: -Tốt lắm, không nói nữa. Bây giờ có một nhiệm vụ cần cô đi thực hiện. - Trạng thái hiện nay của tôi có thể chấp hành nhiệm vụ gì? Helen nhìn thân thể mình, tự chế diễu. Cánh tay trái gãy xương và cánh tay phải bị trúng đạn, nên dù trải qua những thiết bị chữa bệnh tiên tiến nhất và những biện pháp trị liệu tốt nhất thì phỏng chừng cũng phải dưỡng bệnh mất nửa tháng. - Đương nhiên không phải bây giờ, chắc độ khoảng mười ngày nữa. Khi đó cô và Nhu hẳn đều đã hồi phục giống nhau. Tây Á trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ suy tư, mở miệng đáp. - Tôi và Nhu? Vẻ mặt Helen có chút kinh ngạc. Trong tổ chức, bảy nữ sát thủ thành viên các cô từ trước tới nay đều độc lai độc vãng, chưa bao giờ bắt tay phối hợp để cùng hoàn thành nhiệm vụ. - Đúng vậy, cô và Nhu. Ước chừng mười ngày sau, phải đi tới thủ đô của Trung Quốc vĩ đại. Nhiệm vụ cụ thể là cô và Nhu phải vận dụng vẻ đẹp và sức hấp dẫn của chính mình, trong thời gian ngắn nhất tạo nên cơ hội tốt nhất ám sát hai người đàn ông trong danh sách. Nói tới đây, giọng Tây Á trở nên kiên quyết, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú đối phương nói: - Thời điểm tất yếu các cô phải hy sinh thân thể mình, nói cách khác, các cô phải đưa được hai người đàn ông này lên giường. Lương Thần vừa cảm giác tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao. Day day đôi mắt cho tỉnh ngủ, hắn từ sô pha đứng dậy, ngáp một cái thật dài, duỗi thẳng lưng, chợt nghe thấy giọng oán trách của cô gái sau lưng: - Không phải nói ngủ ngon trên giường à, vậy sao lại chạy tới ngủ trên sô pha? Quay đầu laị, hắn thấy nữ phóng viên Liên đang mang tạp dề bưng bát cơm nóng hôi hổi đi tới, đặt lên trên bàn trà, hướng về phía người đàn ông đang ngẩn người ra nói: - Ngốc nữa, sao lại không nói lời nào? - Anh sợ làm ầm ĩ em, bây giờ là mùa hè, anh nằm ngủ trên sô pha cũng không lạnh. Lương Thần cười đáp, sau đó nhìn vẻ đảm đang của cô gái lại nói tiếp: - Chậc chậc, không thấy em hay mặc tạp dề, nay mặc thì lại rất giống bà nội trợ.