[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân
Chương 431 : hử và tỏ thái độ.
Ngày đăng: 21:07 15/09/19
Người này thật đúng là đã ăn gan báo mà. Lương Thần sau khi ngạc nhiên qua đi bỗng dưng đứng lên, bước hai ba bước đã đến cửa, đóng cửa văn phòng lại, sau đó quay đầu, dữ tợn nhìn vẻ mặt ra vẻ vô tội của cô gái:
- Chị xem lời tôi nói như gió thoảng bên tai có phải không? Ở thủ đô tôi đã nói với chị như thế nào? Vậy mà chị đã đối lại như thế nào với yêu cầu của tôi đây?
- Tôi theo lời cậu rời thủ đô trong đêm, không hề dừng lại một chút mà đi ngay.
Tề Vũ Nhu dừng lại cạnh hắn, giọng nói hết sức dịu dàng.
- Không phải chị theo lời tôi trở về nước sao?
Lương Thần nổi giận đùng đùng, tiếp tục khởi binh vấn tội.
- Tôi không hề nói như vậy, là Helen nói.
Tề Vũ Nhu lắc đầu, trên khuôn mặt thể hiện vẻ đáng thương, hạ giọng nói:
- Tổ chức đã giao nhiệm vụ mà không hoàn thành, nếu trở về không biết phải chịu sự trừng phạt như thế nào. Tôi thật sự không còn chỗ để đi nên mới quay về đây.
Lương Thần sợ run một lát, cẩn thận ngẫm nghĩ lại thì quả thật vào tối nọ, đúng là cô gái tóc vàng mắt xanh đã nói như thế, Tề Vũ Nhu đúng là chưa nói gì cả. Nhìn thấy cô gái đứng im không dám suy chuyển một chút, điệu bộ vô cùng đáng thương, Lương Thần không khỏi thở dài, quay lại chiếc ghế bành ngồi xuống.
- Nếu cậu không muốn tôi ở đây, tôi sẽ lập tức quay về thu dọn đồ đạc rời khỏi đây.
Tề Vũ Nhu đôi mắt đỏ lên, nước mắt lưng tròng, giọng nói nghẹn ngào, sau đó xoay người bước đi.
- Được rồi được rồi, nếu chị muốn ở lại thì cứ ở lại. Tôi chưa nói là đuổi chị đi mà.
Biết rõ thân phận của cô gái này là một sát thủ, hơn nữa lại có sở trường ngụy trang, nhưng Lương Thần trước nước mắt của cô gái hắn không có khả năng chống cự. Trên thực tế hắn đoán, Tề Vũ Nhu có thể về đây làm, được mấy hôm rồi lại sẽ ra đi mà thôi.
- Cảm ơn.
Nghe Lương Thần nói, Tề Vũ Nhu lau bớt nước mắt, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Khuôn mặt từ chỗ đầy nước mắt bây giờ trở nên tươi tỉnh hẳn lên. Cô nói với giọng vô cùng đáng yêu, cam đoan:
- Cậu yên tâm, tôi sẽ không gây thêm phiền toái gì cho cậu đâu.
- Nhớ lời chị nói đấy, phải thực hiện như lời nói.
Cảm giác được sự trịnh trọng và thành khẩn trong giọng nói cô gái, Lương Thần dịu mặt lại.
- Vâng, tôi xin nghe lời của cậu.
Tề Vũ Nhu liên tục gật đầu, hoàn toàn phục tùng mọi lời nói của Lương Thần. Cô xem hắn như ‘trời’, hắn nói gì cô cũng kính cẩn nghe theo. Không thể nghi ngờ rằng một mỹ nữ tuyệt sắc như cô mà có thể hoàn toàn phục tùng một người đàn ông như vậy sẽ tạo cho người đàn ông một loại hư vinh.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, Chủ tịch huyện Lý đẩy cửa bước vào, miệng nói:
- Đang buổi ngày mà cũng đóng cửa lại, sợ gì chứ.
Vừa mới nói được một nửa, y liền thấy Tề Vũ Nhu đứng trước bàn làm việc, trên mặt cô nước mắt chưa khô, sắc mặt không khỏi lộ vẻ sợ hãi, y liền nhìn về phía Lương Thần với ánh mắt có đôi chút hoài nghi.
- Cô ấy pha trà vào một ly nước, việc nhỏ đó mà làm cũng không tốt khiến tôi phải mắng cho một trận.
Lương Thần ra vẻ không hài lòng nhìn về phía Tề Vũ Nhu nói một câu. Cô gái cũng thông minh sắc sảo, vội vàng cầm lấy ly trà, hướng về phía Lý Minh Dương chào hỏi rồi sau đó cúi đầu đi ra khỏi văn phòng.
- Người này anh đưa tới, có phải tự nhiên nảy sinh lòng tham, muốn làm gì cô ấy trong phòng này không?
Lý Minh Dương tiến tới ngồi lên bàn làm việc, khuôn mặt hết sức nghiêm túc hỏi Lương Thần.
Vào văn phòng không gõ cửa, có sô pha không ngồi mà lại ngồi lên bàn làm việc, đó đều là những thói quen hắn học được từ Lương Thần.
- Anh đừng bôi nhọ nhân cách của tôi, tôi ít ra cũng là Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật mà lại có khả năng làm chuyện không có đạo đức đó sao?
Lương Thần cũng nghiêm mặt phủ nhận:
- Pha trà không tốt, tôi mắng cô ấy hai câu nên cô ta khóc, chỉ là do khả năng chịu đựng của phụ nữ kém mà thôi.
- Anh đừng có giả bộ nữa.
Lý Minh Dương bĩu môi, vươn tay về phía Lương Thần. Lương Thần rất thuần thục lấy ra hộp thuốc lá đưa cho đối phương một điếu sau đó châm lửa cho y và cho chính mình.
- Hinh Đình lần nữa dặn tôi, không thể để cho Vũ Nhu bị ức hiếp, còn cố ý cường điệu, bảo phải giám sát cả cậu nữa.
Lý Minh Dương hút điếu thuốc, nói một câu vui đùa, sau đó cúi người xuống, hỏi nhỏ:
-Tề Vũ Nhu lên thủ đô làm gì? Còn nữa, cái cô gái tóc vàng kia là ai? Cô ta và Tề Vũ Nhu có quan hệ như thế nào? Và có quan hệ với anh ra sao?
Trong lòng Lương Thần lập tức chấn động. Sau buổi thọ yến của Diệp lão, Lý Minh Dương tận mắt nhìn thấy hắn đưa Tề Vũ Nhu và Helen đi. Nguyên nhân là hắn muốn Tề Vũ Nhu cao chạy xa bay. Hắn chỉ nói lung tung cho xong chuyện nhưng không ngờ rằng thế sự nháy mắt vạn biến. Tề Vũ Nhu chẳng những không quay về nước mà lại nhớ tới hắn và Lý Minh Dương.
- Cô Nhu vốn là muốn quay về Hong Kong xử lý ít việc riêng, chỉ có điều trên đường đi thì gặp bạn đại học mời, chính là cái cô bé ngoại quốc kia, liền ở thủ đô chơi vài ngày. Cô Nhu gọi điện thoại cho tôi nói cái cô bạn gái người Mỹ kia giới thiệu cho cô ấy một người anh em rất nổi tiếng ở Đào gia để kết giao, tôi lúc ấy cũng không để ý. Không ngờ tới khi kết thúc yến thọ của Diệp lão thì lại gặp họ.
Lương Thần trong cái khó ló cái khôn, bản lĩnh của hắn người thường không thể sánh kịp. Hắn vận vào một mớ lý do chặt chẽ để thoát thân.
- Nói thật, bây giờ tôi rất phục anh.
Lý Minh Dương trong giọng nói có tới ba phần ghen tỵ:
- Anh và Tề Vũ Nhu quen nhau chưa lâu, chỉ nhờ vào việc cứu mạng cô ấy mà có thể khiến cô ấy luôn đi theo sát anh?
Y tinh tường nhớ rõ, lúc ấy Tề Vũ Nhu đã tự mình thừa nhận Lương Thần là người đàn ông của cô.
- Việc này hẳn là anh muốn đề cập đến sức hấp dẫn của người đàn ông?
Lương Thần hai tay chìa ra, ra vẻ rất bất đắc dĩ nói.
Trong lòng hắn cũng có chút hoang mang, Tề Vũ Nhu biểu hiện ra bên ngoài sự phục tùng hắn gần như một nô lệ, vậy nguyên do xuất phát từ đâu?
- Tôi khâm phục vận may của anh, và sức hấp dẫn của anh không hề có quan hệ gì đến chuyện tiền bạc cả.
Chủ tịch huyện Lý rất khinh bỉ liếc mắt nhìn đối phương.
- Anh đến gặp tôi lúc này chắc là vì chuyện công việc đấy chứ?
Cảm thấy đã nói hơi nhiều lời không đúng về chuyện Tề Vũ Nhu và Helen nên Lương Thần nhân cơ hội chuyển sự chú ý qua đề tài khác.
- Ừ, có chuyện này tôi muốn thương lượng với anh một chút.
Vừa nghe Lương Thần nói, Lý Minh Dương dường như nhớ tới mục đích của mình, liền nói:
- Hai Phòng Than – Khoáng sản và Phòng Quản lý giám sát an toàn đang trống vị trí Trưởng phòng, anh đồng ý chọn người không?
- Anh hỏi tôi?
Lương Thần đầu tiên ngẩn ra, sau đó không kìm nổi mà cười thành tiếng. Hắn hít một hơi khói thuốc, gạt tàn thuốc vào gạt tàn, trên mặt có chút buồn cười nói:
- Tôi nói này anh Lý, anh nói những lời này có phải như tôi hiểu không? Ý anh hình như muốn hỏi, tôi có muốn đưa người liền dưới lên kế vị không chứ gì?
- Như vậy sao anh cười?
Lý Minh Dương vẻ mặt như cười như không mở miệng nói:
- Hiện tại ở Giang Vân có người biết có người không biết tôi là Chủ tịch huyện và Bí thư An Kiến Quốc, nhưng có rất ít người không thể không biết Bí thư Lương của Ủy ban Chính trị Pháp luật, Trưởng phòng công an huyện. Ở văn phòng huyện ủy, mọi người nhất trí công nhận xếp hạng Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Lương là thứ nhất, vượt qua Phó Bí thư thứ nhất, vượt qua Trưởng ban Tổ chức Cán bộ, hoàn toàn xứng danh thuộc bộ ba lãnh đạp của ủy viên thường vụ.
- Đừng vòng vo, có chuyện gì anh cứ nói thẳng.
Lương Thần nhíu nhíu mày, hắn không hề có cảm tình với cách nói chuyện này của đối phương, thậm chí còn có chút phản cảm.
- Bí thư An bởi vì lý do sức khỏe, nên báo cáo với cấp trên nhiều nhất là nửa năm nữa nên triệu hồi lên thành phố.
Lý Minh Dương cũng gạt tàn thuốc vào gạt tàn, rời bàn bước thong thả mấy bước:
- Cứ như vậy thì vị trí Bí thư huyện ủy sẽ bị trống.
- Vậy thì cần phải chúc mừng anh Lý.
Lương thần lấy giọng trên chọc:
- Có vị trí trống đó thì chắc chắn là của anh rồi.
- Tôi cũng cho là như vậy.
Lý Minh Dương không chút khiêm tốn nói, y quay đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Lương Thần, giọng điệu đổi khác:
- Chỉ có điều, tôi lên làm Bí thư huyện ủy thì chức Chủ tịch huyện sẽ thuộc về ai đây?
- Dù sao cũng không rơi xuống trên đầu tôi.
Lương Thần nhàm chán ngáp một cái, tốc độ và phương thức lên chức của hắn nghiêm khắc mà nói đã trái với những văn kiện liên quan. Hắn vừa mới lên Trưởng phòng mà đã lên tiếp Chủ tịch huyện thì rõ ràng không thể nào được.
- Vừa qua, Cổ Bình rất nóng tính, ông ta không chịu an phận. Nghe nói, bọn họ đã phản ánh lên Phó chủ tịch thành phố Diệp.
Lý Minh Dương tiếp tục nói, nhưng y lại chuyển sang một đề tài khác.
Phó chủ tịch thành phố Diệp? Lương Thần trong lòng nhảy dựng lên. Hắn đương nhiên biết, miệng Lý Minh Dương nói đến Phó chủ tịch thành phố Diệp chính là chỉ cháu cố đích tôn của Diệp lão, đứa cháu đời thứ ba của nhà họ Diệp tên là Diệp Hạo. Liên hệ với những lời nói trước đó và giọng điệu của Lý Minh Dương, hắn lập tức bừng tỉnh. Rốt cục hắn đã hiểu được ý thực sự của đối phương, nói cho cùng, chính quan hệ của hắn với Diệp gia đã khiến cho đối phương nghi kỵ.
- Việc chọn Trưởng phòng cho phòng Than – Khoáng sản và phòng Quản lý giám sát an toàn huyện giao cho anh xem xét rồi xử lý. Tôi chỉ muốn quản lý chung thôi, không có hứng thú với chuyện này.
Lương Thần trả lời vấn đề đó theo chiều ngang. Hắn không hề muốn gian dối, quyết định dùng thái độ rõ ràng để thử Lý Minh Dương:
- Còn có chuyện tôi muốn nói rõ với anh, tuy rằng giao tình giữa hai chúng ta không được tốt lắm nhưng tôi vẫn xem trọng anh hơn Cổ Bình nên việc lo lắng của anh là thừa.
- Có những lời này của anh thì tôi yên tâm rồi.
Lý Minh Dương vẻ mặt có chút khác thường, chậm rãi gật đầu, sau đó xoay người bước ra khỏi văn phòng. Ở trước cửa, bỗng nhiên y quay đầu hướng về phía Lương Thần mỉm cười:
- Tôi nhớ rõ, người ngày trước bị anh bắt sau rồi chạy trốn được cũng là cô bé mắt xanh tóc vàng đúng không?
Nói xong, cũng không chờ Lương Thần trả lời, Chủ tịch huyện Lý lập tức bước ra khỏi văn phòng.
Người này! Lương Thần vuốt cằm, nhìn vào khoảng không trống rỗng mà lắc đầu. Câu nói của Lý Minh Dương rõ ràng là nhắc nhở hắn:
- Đừng xem bố mày là thằng ngốc. Bố mày không dễ bị lừa như vậy đâu.
Trên thực tế, hắn cũng không hy vọng chỉ nhờ vào một lời nói dối mà có thể hoàn toàn lừa gạt được Lý Minh Dương. Tuy nhiên, hắn cũng không lo lắng. Dù sao, cô ta đã cao chạy xa bay, Lý Minh Dương cho dù có hoài nghi cũng không tìm được nhược điểm của hắn.
Nhớ lại những tin tức mà Lý Minh Dương vừa mới tiết lộ, Lương Thần không khỏi nheo mắt lại. Hắn mơ hồ cảm thấy, huyện Giang Vân dường như lại trở nên không yên ổn.