[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân
Chương 44 : Cái tát
Ngày đăng: 20:26 09/03/21
- Lương Thần!
Nhìn thấy chàng trai quay đầu bỏ đi, cô gái có cặp mắt xếch lập tức nổi giận, không để ý mình đang mang giày cao gót nhanh chóng đuổi theo, kéo cánh tay Lương Thần lại.
- Như thế này là thế nào? Gặp lại bạn cũ mà không muốn nhận à?
- Không phải!
Lương Thần quay đầu lại, cười khổ sở nói. Sở dĩ hắn vội vàng bỏ đi là bởi vì hắn không nghĩ mình gặp lại bạn gái cũ ở nơi này. Hắn né tránh hoàn toàn là phản ứng theo bản năng.
- Không phải? Chứ tại sao cậu nhìn thấy tôi thì liền bỏ chạy?
Cặp mắt xếch của Lý Hinh Đình đảo qua cô gái bên cạnh, rồi liếc nhìn chàng thanh niên đang tay xách nách mang túi lớn, túi nhỏ thì dường như hiểu ra điều gì, cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Chà, hóa ra là có người mới. Cho nên khi thấy người cũ thì mắc cỡ bỏ đi, phải không?
- Chị, ai là người mới, ai là người cũ vậy?
Lan Nguyệt ngạc nhiên nhìn Lý Hinh Đình ngây thơ hỏi một câu.
- Em gái à, nhìn em cũng là người tốt, nhưng ngàn vạn lần đừng bị cái loại có mới nới cũ này lừa gạt nha!
Lý Hinh Đình lần đầu tiên gặp cô gái có gương mặt búp bê này thì rất có cảm tình, dùng giọng điệu ôn hòa ra chiều khuyên bảo, sau đó chỉ cô gái có gương mặt tiều tụy, trịnh trọng thông báo:
- Nhìn thấy không? Người này chính là bị người kia làm cho ra thảm hại như vậy nè.
- Đình tỷ?
Lương Thần nhíu mày lại, trên mặt không dám lộ ra chút bất mãn nào, cười khổ nói:
- Chị đừng có nói lung tung mà đổ oan cho em. Làm như em là loại người phụ bạc hay sao? Tại sao chúng em lại thành như thế nào thì chị có thể hỏi Tiểu Mạn. Chúng em chia tay nhau một cách yên bình mà.
- Một cách yên bình? Cậu còn mặt mũi nào mà nói như vậy nữa.
Lý Hinh Đình nhướng đôi chân mày thanh tú lên, quay sang Tiểu Mạn nói:
- Tiểu Mạn, Lan Lan, mọi người lại đây.
Nghe Đình tỷ gọi, Chu Tiểu Mạn sắc mặt nhợt nhạt tính quay đầu bỏ đi nhưng bị Lan Lan giữ chặt lại, giọng điệu có phần giận dữ nói:
- Tiểu Mạn, có Đình tỷ làm chủ cho bạn, bạn còn sợ gì nữa?
Không để ý Chu Tiểu Mạn đang giãy dụa, Đinh Lan cứng rắn kéo đối phương đến trước mặt Lương Thần, Lý Hinh Đình và Lan Nguyệt.
Khi thấy các cô gái đi tới, hai gã thanh niên kia cũng vội vàng đi theo.
- Tôi và Lan Lan lần này đến Tây Phong chủ yếu là muốn cho Tiểu Mạn gặp cậu một chút nhưng cậu đã cho chúng tôi một niềm vui thật bất ngờ.
Lý Hinh Đình khuôn mặt trái xoan lộ vẻ giận dữ, nhìn chằm chằm vào Lương Thần nói:
- Cậu lúc trước đã hứa hẹn với chúng tôi là yêu thương Tiểu Mạn cả đời. Nhưng nay thì sao? Vừa tốt nghiệp được hai năm thì cậu đã thay lòng đổi dạ. Nếu sớm biết cậu là người như thế này thì bọn tôi đã tống cổ cậu ra khỏi phòng 301 từ lâu rồi.
Lương Thần kinh ngạc nhìn ra phía xa, dường như muốn xuyên qua quá khứ quay lại những chuyện đã qua. Hắn nhớ lại vào một buổi sáng đẹp trời, hắn đánh bài tú-lơ-khơ bị thua liền bị bắt vào phòng ngủ lớn của nhóm 301 ở ký túc xá nữ. Ở trong đó, hắn rống lên:
- Biển rộng có đầy nước; tuấn mã có bốn chân, các cô gái xinh đẹp 301 kia có muốn hôn tôi không?
Lúc ấy, các cô gái của nhóm 301 đều nhô cái đầu ra và gọi hắn là đồ ngu ngốc, trong đó có Tiểu Mạn. Rồi Đình tỷ hắt một ly nước đầy mặt và cổ hắn. Sau đó, hắn bị một đống cô gái xúm vào thẩm vấn nghiêm mật. Cuối cùng tất cả đã thông qua cho phép hắn đeo đuổi Tiểu Mạn.
- Đình tỷ, tất cả đều là lỗi của em. Là em….!
Chu Tiểu Mạn không dám nhìn thẳng vào Lương Thần, hai mắt ứa lệ, thần sắc tuyệt vọng ra chiều bất lực. Cô không nói đến nguyên nhân chia tay giữa cô và Lương Thần khiến cho đối phương hiểu lầm là Lương Thần đã thay lòng đổi dạ. Hai người kia vốn muốn tìm Lương Thần tính sổ nhưng cô đã vất vả khuyên can. Tuy nhiên, cô không ngờ là đã tình cờ gặp lại Lương Thần trên đường như thế này. Nhìn cô gái xinh đẹp đi bên cạnh Lương Thần, lòng cô cảm thấy đau xót. Cô đã không biết quý trọng thì sẽ có người khác biết quý trọng. Giống như Lương Thần bây giờ, tuyệt đối có rất nhiều cô gái xuất sắc theo đuổi.
- Tiểu Mạn, em không cần nói gì cả. Để chị hỏi hắn lời hứa hẹn lúc trước đâu rồi?
Lý Hinh Đình càng nói càng thêm tức giận, cao giọng khiến cho người đi đường cảm thấy kinh ngạc.
- Hứa hẹn vốn là thứ không đáng tin nhất. Lúc trước tôi ngây thơ nên mới tin tưởng vào lời hứa kia. Nhưng hiện tại, tôi cảm thấy hối hận.
Lương Thần sắc mặt không chút thay đổi nói.
Lý Hinh Đình trợn mắt kinh ngạc trộn lẫn với thương tâm rồi tức giận, sau đó giang tay cho đối phương một cái tát.
Lương Thần bình tĩnh đón nhận cái tát, cứ như thể cái tát đó không phải là giáng vào mặt hắn Lan Nguyệt đứng bên cạnh không tin vào mắt của mình về hành động vừa diễn ra.
- Chị, sao chị lại có thể tùy tiện đánh người vậy?
Lan Nguyệt tức giận, chỉ thẳng vào Lý Hinh Đình nói.
- Em gái à, anh khuyên em nên tránh xa cái tên này ra. Hạng đàn ông có mới nới cũ này phải gọi là lòng lang dạ sói.
Gã thanh niên tuấn tú mặc bộ đồ trắng, cười khinh khi nói, hai tay bỏ vào quần ra vẻ bất cần đời.
- Một bạt tai này của Hinh Đình thật là đúng. Lần đầu tiên anh tận mắt chứng kiến Hinh Đình như vậy.
Gã thanh niên còn lại tiếp lời. Hai tên kẻ xướng người họa, cùng chế giễu Lương Thần.
- Ai là em của anh? Đừng có mở miệng gọi bậy bạ.
Lan Nguyệt chẳng những không cảm kích mà còn tỏ ra không chút khách khí nói:
- Còn nữa, các anh nên nói chuyện lịch sự một chút, nói chuyện phải biết đạo lý chứ, hiểu không? Bảo sao hay vậy, cái gì cũng không biết mà còn ở đây lắm mồm. Các anh nói nhẹ là nông cạn, còn nói nghiêm trọng hơn là ngu xuẩn bất trị.
Bị Lan Nguyệt giáo huấn, hai gã thanh niên không nhịn được. Gã mặc đồ trắng cười mỉa nói:
- Người ta có lòng tốt mà lại không được báo đáp. Xem ra là đã bị trúng độc quá sâu rồi.
- Xong rồi sao? Nói xong rồi thì tôi đi.
Lương Thần mặc kệ hai gã thanh niên, nhẹ nhàng cầm tay Lan Nguyệt nhìn Lý Hinh Đình nói:
- Thật xin lỗi, tôi còn phải dẫn bạn gái đi mua nội y.
- Cậu….!
Lý Hinh Đình trong lúc đang hối hận về hành động quá mức kích động của mình, nhưng vừa nghe Lương Thần nói như vậy thì không khỏi tức giận lần nữa, bàn tay chuẩn bị đưa lên.
- Đình tỷ!
Chu Tiểu Mạn rốt cục không kìm nổi, tiến lên kéo tay đối phương lại, lắc đầu nói:
- Không phải lỗi của anh ấy. Người thay đổi là em, là em mà.
- Tiểu Mạn, em không cần phải giải thích cho hắn.
Lý Hinh Đình căn bản không tin. Chẳng những cô không tin mà Đinh Lan cũng vậy. Cả hai cô đều cố chấp mà cho rằng Tiểu Mạn không muốn các cô gây khó xử cho Lương Thần nên mới nói ra lời nói trái lương tâm như vậy.
- Tiểu Mạn, loại người này không đáng cho em phải giải thích giùm hắn.
- Bộ Phàm nói đúng. Nên để Hinh Đình dạy cho hắn một bài học.
Gã Bộ Phàm và Âu Dương Hạo lại không kìm nổi, mở miệng châm chọc Lương Thần. Đàn ông thường có chung một tật xấu. Trước những phụ nữ xinh đẹp thì thường có những hành động và lời nói ngu xuẩn để thu hút sự chú ý của người đó. Bộ Phàm và Âu Dương Hạo cũng không ngoại lệ. Một người thì theo đuổi Đinh Lan, một người thì theo đuổi Lý Hinh Đình. Cả hai người này đều là những mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần khiến cho tất cả mọi chàng trai đều muốn sở hữu.
Hơn nữa, bọn chúng đều là con quan, ngày thường nhìn người khác bằng nửa con mắt. Khi không vừa ý điều gì thì không ngại làm tổn thương người đối diện. Điều đó đã thành thói quen. Tuy nhiên, bọn họ dường như đã quên rằng nơi này không phải là thành phố Liêu Dương, mà là thành phố Long Nguyên.
Lương Thần buông tay Lan Nguyệt ra, đột nhiên lao về phía trước. Hắn cảm thấy bất mãn vì sự trở mặt của Đình tỷ. Khi còn học đại học, hắn được đối phương quan tâm nhau như chị em và hết sức vun vén cho hắn và Tiểu Mạn. Hắn là nam nhân duy nhất có vinh dự bước vào phòng của nhóm 301, có thể tham gia các hoạt động của nhóm bất cứ lúc nào. Hắn đang là niềm mơ ước của cả nhóm bạn thì nay lại trở thành kẻ phản đồ đối với các mỹ nữ.
Lương Thần không đánh nữ nhân. Là một trang nam tử, hắn cho rằng đánh phụ nữ là biểu hiện của một kẻ không có trình độ. Hơn nữa, người đánh hắn là Đình tỷ thì hắn lại càng không thể oán hận được. Nhưng đối với hai gã thanh niên kia thì hắn sẽ không khách khí. Chuyện của bố mày như thế nào thì cũng không đến lượt tụi bay xen vào.
Mặc dù không có phòng bị nhưng đã từng luyện qua quyền đạo nên Lý Hinh Đình phản ứng rất mau lẹ, chụp lấy cánh tay Lương Thần. Nhưng Lương Thần vọt lên phía trước quá mạnh nên chẳng những Lý Hinh Đình không thể cản được thân hình của hắn mà còn bị dội ngược lại vài bước.
Bịch! Lương Thần chỉ một quyền chính xác đánh trúng mặt gã thanh niên mặc đồ trắng, ngay sau đó tiếp túc đá một cú làm đối phương ngã xuống đất.
Nhìn Bộ Phàm bị đánh ngã, mặt Âu Dương Hạo không khỏi biến sắc, xông lên phía trước nhằm Lương Thần mà đánh. Bịch! Lương Thần gạt tay đối phương, thân hình nương theo đà lực, bẻ khuỷa tay phải của y ra đằng sau. Kế tiếp, đang dự tính bổ thêm một cú lên mặt đối phương thì bị một cánh tay trắng muốt giữ lại.
- Lan Lan, cô cũng muốn đánh tôi cho hả giận?
Lương Thần bất đắc dĩ hỏi. Nhóm 301 tổng cộng có sáu cô gái. Trong đó có hai người là võ lâm cao thủ. Một là quyền đạo nữ vương Đình tỷ, còn người kia chính là cao thủ Thái cực quyền Đinh Lan. Bởi vì có sự tồn tại của hai người này mà không một tên háo sắc nào dám động vào các bông hoa của nhóm.
Nghe Lương Thần kêu tên của cô, Đinh Lan hơi chùn tay nhưng lại nghĩ tới đối phương là kẻ bạc tình bạc nghĩa thì không khỏi nghiêm mặt nói:
- Cậu nói đúng, hôm nay tôi và Đình tỷ không thể không cho cậu một bài học.
- Dạy cho tôi một bài học cũng tốt nhưng chúng ta nên về nhà. Ở đây nhiều người nhìn quá thì không hay.
Sau khi cho hai tên kia nếm mùi, Lương Thần mắt thấy nhiều ánh mắt đang nhìn mình thì không khỏi nhíu mày, giọng hờn dỗi nói.
Đinh Lan đang dự tính nói thêm một câu:
- Cậu mà cũng sợ mất mặt à?
Thì nghe thấy tiếng thét thất thanh của một người phụ nữ:
- Giựt tiền, bớ người ta giựt tiền!