[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân
Chương 478 : Ai nói video không còn?
Ngày đăng: 20:36 09/03/21
Mưu Dịch Sương thân hình nhanh như chớp lao đến trước cửa phòng bệnh. Vừa cầm vào nắm cửa thì nghe thấy sau lưng một âm thanh như tiếng gió, “phập” một tiếng lưỡi dao găm đã đâm sau vào cánh cửa. Mưu Dịch Sương dùng thân mình tông cửa vào, đập vào mắt y là một bóng người đàn ông đang trèo lên cửa sổ.
Nghe tiếng cửa bị đẩy bật, người đàn ông quay đầu lại, khuôn mặt u ám gầy guộc lộ ra một tia đùa cợt, sau đó mở nhanh hai cánh cửa sổ, nhảy vào màn đêm mờ mịt.
Dường như là trong mộng, Lý Bình thấy hình ảnh người vợ đang mang thai của mình bị xích lại, hai chân bị ép tách ra, một gã đàn ông cường tráng đang hung ác đè lên người cô. Vợ y đau đớn giãy dụa, từ phía trong đùi ròng ròng máu tươi, đỏ thẫm trước tầm mắt y. Y phẫn nộ mà gầm rú, nhưng lại không phát ra thanh âm nào. Đột nhiên, y cảm thấy chính mình có thể cử động được, mở mắt ra, nhìn căn phòng trắng toát, y biết mình đã tỉnh lại rồi.
Y thấy vợ đang ngồi ở đầu giường thì vui sướng định mở miệng. Nhưng vừa há miệng ra đã thấy khó thở, như thể bị bóng đè, không nói nổi nửa chữ. Vợ y trên mặt hoảng sợ tuyệt vọng khiến y không biết làm sao. Y chỉ cảm thấy yết hầu ướt sũng, giơ tay sờ lên rồi đưa ra trước mắt, một màu máu đỏ tươi xuất hiện trong ánh mắt đau đớn của y.
Thân hình vọt đến trước giường bệnh, ánh mắt chạm đến cổ họng đầy máu của Lý Bình, tim Mưu Dịch Sương trầm xuống. Trong mắt dấy lên ngọn lửa phẫn nộ, thân hình y như mũi tên rời cung, trong nháy mắt đã tông cửa xông ra.
Trong hành lang, “nữ y tá” đang dựa vách tường, khó khăn bước từng bước một đến góc cầu thang. Bỗng nhiên một tiếng rít vang lên sau lưng. Cảm thấy lưng mát lạnh, theo sau là một cơn đau nhức truyền đến khắp trung khu thần kinh, thân thể gã cứng đờ, dựa vào vách tường vài giây rồi từ từ ngã xuống mặt đất. Phía sau lưng, một con dao găm cắm đến tận chuôi, rõ ràng đã kết liễu sinh mạng của gã.
Trong khuôn viên của bệnh viện trung tâm thành phố, đèn cảnh sát lóe sáng. Sau khi nhận được điện thoại của Mưu Dịch Sương, Đại đội cảnh sát hình sự và nhân viên kỹ thuật hình sự đã nhanh chóng đến hiện trường.
Trong phòng bệnh 304, Lương Thần sắc mặt âm trầm đứng trước giường bệnh, nhìn thi thể Lý Bình thật lâu cũng không nói gì.
Là hắn sơ suất sao? Không, hắn đã sớm nghĩ đến chuyện sẽ có kẻ không kiềm chế được muốn hạ thủ Lý Bình, cho nên hắn mới phái Mưu Dịch Sương và Đỗ Trọng Tiêu thay nhau bảo vệ. Sở dĩ có kết quả này là do hắn đã quá mức tin tưởng vào năng lực của Mưu Dịch Sương và Đỗ Trọng Tiêu. Mặt khác cũng đã quá xem nhẹ thực lực của kẻ thù. Thông qua miêu tả của Mưu Dịch Sương và năng lực đặc biệt của chính mình, hắn biết hai kẻ xuất hiện đêm nay đều là người có kinh nghiệm phong phú và đã chuẩn bị kỹ càng phương án hạ sát.
- Sếp Lương, là sơ suất của tôi.
Trong mắt Mưu Dịch Sương hiện lên tia xấu hổ. Bởi vì y nhất thời không bình tĩnh mà đã trúng kế “dương đông kích tây” của kẻ thù, dẫn đến việc Lý Bình bị hạ thủ. Có lẽ cuộc sống an nhàn trong thời gian dài đã làm cho phản ứng và óc phán đoán của y trở nên trì độn. Hành động của y đêm nay đã làm xấu mặt thầy giáo cũng như bôi đen danh hiệu lưỡi dao sắc bén của mình.
Lương Thần phất phất tay, trầm giọng nói:
- Cậu không sai, là tôi đã coi thường bọn họ.
Mưu Dịch Sương tuy xuất thân từ bộ đội đặc chủng, nhưng bộ đội đặc chủng cũng là con người, là người thì không thể tránh khỏi sơ sẩy. Hắn thân là Phó cục trưởng quản lý Hình sự, phụ trách nhân chứng quan trọng trong vụ án phóng hỏa, đối với đòn phản kích của kẻ thù rõ ràng là đã dự liệu không đủ. Hắn phải thừa nhận rằng mình đã quá chủ quan khinh địch. Cũng chính vì sự chủ quan khinh địch đó đã làm cho Lý Bình chết oan.
Đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy hai chị em Tôn Tiểu Hồng, Tôn Tiểu Lôi đang đầm đìa nước mắt, Lương Thần trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bực. Đi đến trước mặt hai cô, dùng giọng điệu vô cùng áy náy nói:
- Rất xin lỗi. Là do chúng tôi đã không làm tròn bổn phận.
Tôn Tiểu Hồng lắc lắc đầu, răng cắn chặt đôi môi, nước mắt tuôn đầy hai má, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói:
- Phó cục trưởng Lương, tôi chỉ có một yêu cầu, nhất định phải bắt được hủng thủ.
Tôn Tiểu Lôi ngồi bên cạnh ôm vai chị, khuôn mặt xinh đẹp cũng đẫm nước mắt.
- Xin hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực truy tìm hung thủ.
Lương Thần trầm giọng cam đoan. Hắn không dám nhìn lại khuôn mặt bi thương của Tôn Tiểu Hồng nữa, vội chỉnh lại mũ cảnh sát rồi quay đầu rời khỏi.
Ánh mắt trước khi chết của Lý Bình in rõ trong đầu Lương Thần. Trong ánh mắt ấy, chất chứa sự lưu luyến cuộc đời, nỗi tuyệt vọng khi biết mình sắp chết, cũng bao hàm cả nỗi bi ai và sự không cam lòng trong cuộc đấu tranh với vận mệnh.
Lý Bình là một người bình thường. Vợ bị chú cưỡng đoạt, chính mình bị tai nạn xe cộ dẫn đến bị liệt. Đối mặt với một nhân vật như Phân cục trưởng công an Tôn Chính Đỉnh, sự phản kháng của Lý Bình thực sự là yếu đuối và nhỏ bé không đáng kể. Sau khi Tôn Chính Đỉnh bị vợ mình sát hại, vì báo đáp ân tình, Lý Bình đã đưa ra những chứng cớ vô tình có được một năm trước, do đó lại đem chính mình đẩy vào vận rủi. Đột nhiên bị bắt cóc, bị một đòn chí mạng rồi được cứu thoát trở về, lại vẫn không thể thoát được số mệnh phải chết. Cái này chính là nỗi bi ai của một người bình thường.
Lương Thần biết, chính mình cũng đã từng là một cây cỏ bé nhỏ. Cho nên hắn quyết tâm vì Lý Bình mà đòi lại công đạo.
Trên thế giới này dường như thực sự tồn tại luật nhân quả tuần hoàn. Tên Tôn Chính Đỉnh cầm thú đã làm nhục cháu gái của mình là Tôn Tiểu Hồng. Chồng của Tôn Tiểu Hồng là Lý Bình vì thu thập những chứng cớ tội lỗi của Tôn Chính Đỉnh mà vô tình biết được hung thủ của vụ án phóng hỏa. Tôn Tiểu Hồng không chịu nổi chú nên đã đâm chết Tôn Chính Đỉnh. Mà hắn trong vụ án đó đã mắt nhắm mắt mở, khiến cho Lý Bình bắt đầu sinh tâm lý báo ân, chuẩn bị đem đĩa VCD chứng cớ giao ra. Cuối cùng, Lý Bình bởi vậy mà rước họa sát thân. Còn hắn giờ đây lại muốn vì Lý Bình mà tra xét tới cùng vụ án phóng hỏa đó.
Rõ ràng điều này sẽ khiến cho hắn và Vương Căng vào thế đối đầu, sinh ra mâu thuẫn không thể giải quyết được.
Trong hội nghị Đảng ủy ngày hôm sau, Lương Thần đem vụ án phóng hỏa Bách Hưng Lâu một năm trước đưa ra thảo luận. Đối với việc này, đám người Phó cục trưởng Bao Hoa, Lý Phúc Trụ, Hạ Liên Tuấn không hẹn mà cùng mà duy trì trầm mặc. Nếu muốn tiếp tục điều tra vụ án phóng hỏa thì sẽ động đến Bách Hưng Lâu. Nhưng tên lâu la như Trịnh Hổ, Lông rậm đã bị bắt rồi, nhưng nếu hướng lên trên, chỉ sợ là sẽ phải nhổ răng cọp.
- Tôn Tiểu Lôi nói, trong đoạn video kia có đề cập đến đám người Hào ca, Tuấn ca và Căng thiếu gia. Phó cục trưởng Vương, ông cũng đã xem qua rồi, có đúng như vậy không?
Lương Thần không tỏ vẻ kinh ngạc đối với phản ứng của mọi người. Sự việc liên quan đến con trai của Bí thư thành ủy Vương, mọi người rụt vòi lại là rất bình thường. Nói cách khác, nếu những người này miệng hô đồng ý thì mới là lạ.
- Không có. Lúc đó tôi không nghe thấy.
Vương Thụ Ba dùng giọng điệu kinh ngạc trả lời. Đã lên cùng một thuyền với đám người Vương Căng, Trương Hào, trong tình huống này ông ta đương nhiên không thể lật tẩy bọn họ. Dù sao người cũng đã chết rồi, không có ai làm chứng, ông ta nói thế nào thì là như thế ấy. Cho dù là đưa Tôn Tiểu Lôi lại đây đối chứng, ông ta vẫn có thể đúng lý hợp tình mà trả lời là chưa từng nghe qua. Thế nào nhỉ, “trí nhớ của lão già này không tốt” không được sao?
- Phó cục trưởng Vương, ông khẳng định là chưa từng nghe thấy?
Lương Thần nheo mắt, trong giọng nói mang theo vài phần lạnh lùng. Chó chết thật! Lão già khốn kiếp này quyết tâm đứng về phía Vương Căng và Trương Hào tới cùng đây.
- À…À…khẳng định.
Vương Căng cúi đầu, làm ra vẻ cố nhớ lại, sau một lát thì gật đầu, lấy giọng điệu chắc nịch nói:
- Tôi nhớ rõ lúc ấy chỉ có đám người Trịnh Hổ đang bàn bạc chọn địa điểm phóng hỏa gì gì đó.
- Nói như vậy thì tức là Tôn Tiểu Lôi đã nói dối?
Lương Thần lạnh lùng cười, thân hình hơi ngả về phái trước, ánh mắt nhìn thẳng đối phương nói:
- Vậy mời Phó cục trưởng Vương phân tích một chút, đám người Trịnh Hổ phóng hỏa là vì nguyên nhân gì?
- Có lẽ là do có tư thù với Tiêu Kiến Sinh chăng?
Vương Thụ Ba dường như rất nghiêm túc tự hỏi, sau đó giống như đưa ra một giả thiết.
- Cũng không loại trừ khả năng này.
Phó cục trưởng Hạ Liên Tuấn bỗng nhiên tiếp lời. Ánh mắt ông ta chuyển hướng đến vị chủ tọa trẻ tuổi, giọng điệu thăm dò nói:
- Phó cục trưởng Lương, hay là chúng ta tiến hành thẩm tra đám người Trịnh Hổ. Nếu chúng thú nhận là đã gây ra vụ đó thì coi như vụ án phóng hỏa kết thúc. Cục chúng ta lại lập được công lớn.
Lương Thần quét mắt về phía Phó cục trưởng Hạ, trong lòng tràn đầy cảm giác chán ghét. Hắn biết chủ ý của đối phương là gì, đơn giản chỉ là muốn làm nhanh gọn, đổ mọi tội danh lên đám người Trịnh Hổ, mau chóng kết thúc vụ án cho xong. Thứ nhất, có thể tránh được chuyện sẽ phát sinh xung đột với đám người Vương Căng, Trương Hào. Thứ hai, có thể dệt hoa trên gấm, loan truyền cái gì Lý Bình do bị thương mà chết. Những điều này đều nằm trong suy nghĩ của vị Phó cục trưởng Hạ.
- Đám người Trịnh Hổ này nhất định còn có đồng bọn chưa bị sa lưới.
Phó cục trưởng Lý Phúc Trụ do dự một chút rồi cũng mở miệng nói ra phán đoán của chính mình:
- Cái chết của Lý Bình, không nghi ngờ gì nữa là do đám đồng mưu của Trịnh Hổ giết người diệt khẩu. Nếu muốn kết thúc vụ án càng sớm càng tốt thì phải bắt được những tên đồng mưu đó.
Lời nói của Lý Phúc Trụ vẫn rất mơ hồ. Ông ta đã chỉ ra cái gọi là đồng mưu, nhưng vẫn không nêu đích danh mà chỉ gọi là giả thiết. Tất cả các thành viên Đảng ủy bao gồm cả ông ta trong lòng đều biết rõ, vụ án phóng hỏa này khẳng định là có liên quan đến Vương Căng và Trương Hào. Tuy nhiên vì cái mũ quan trên đầu mình nên chẳng ai dám vuốt râu hổ cả.
- Chúng ta có thể vừa tiến hành thẩm vấn đám người Trịnh Hổ, vừa có thể tranh thủ thu thập manh mối, nhanh chóng bắt được hung thủ sát hại Lý Bình.
Bí thư ủy ban kỷ luật Tiền Đức Dân trịnh trọng nói. Tất cả mọi người đang ngồi trong hội trường đều quét ánh mắt qua, rõ ràng là đang ngầm đánh giá: Bí thư Tiền đúng là một cái “bao cỏ”.
- Phó cục trưởng Lương, về phương diện này anh là bậc thầy. Anh có ý kiến gì thì nói ra cho mọi người biết.
Chủ nhiệm Ủy ban chính trị Ngô Hoán Trung mỉm cười, lấy giọng tâng bốc mà mở miệng nói.
Mấy người còn lại thần sắc đều linh hoạt hẳn lên, ánh mắt tập trung vào vị Phó cục trưởng trẻ tuổi. Những lời nói của Ngô Hoán Trung không hoàn toàn là tâng bốc. Thảm án diệt môn hóc búa hơn một năm trước được phá như thế nào, những ngồi đang ngồi đây lại còn không rõ sao? Chỉ từ điểm này mà nói thì dùng từ “bậc thầy” cho đối phương là tuyệt đối xứng đáng.
- Tôi bước đầu hoài nghi, vụ án phóng hỏa một năm trước và cổ đông chính hiện nay của Bách Hưng Lâu là Trương Hào, Hà Tuấn có liên quan. Nguyên nhân thì có hai: một là bọn người Lông rậm, Trịnh Hổ là thuộc hạ của Trương Hào và Hà Tuấn, hai là lúc đầu Trương Hào và Hà Tuấn mua hết các cửa hàng bán lẻ bên cạnh Bách Hưng Lâu, sau đó Bách Hưng Lâu bỗng nhiên xảy ra cháy lớn. Không đến một tháng sau đó, hai người này lại tiếp quản với giá thấp, xây dựng Bách Hưng Lâu quy mô như hiện tại.
Lương Thần không khách khí, thẳng thắn mở miệng nói:
- Từ hai điểm trên, chúng ta có thể đặt giả thiết: Trương Hào và Hà Tuấn có ý đồ thu mua Bách Hưng Lâu nhưng không có kết quả. Bị lóa mắt bởi lợi ích to lớn nên đã phái đám người Trịnh Hổ, Lông rậm tiến hành phóng hỏa, cuối cùng đạt được mục đích chiếm được Bách Hưng Lâu.
- Phó cục trưởng Lương, suy đoán của anh rất có lý. Tuy nhiên giả thiết thì chưa đủ, cái chúng ta cần là chứng cớ.
Vương Thụ Ba hắng giọng, nghiêm trang nói.
- Đoạn video kia chính là chứng cớ.
Lương Thần trầm giọng trả lời.
- Nhưng video đã mất rồi.
Vương Thụ Ba ngẩn ra, theo sau là vẻ mặt dâng lên sự xấu hổ, ngượng ngùng nói.
Nghe Vương Thụ Ba trả lời, Lương Thần bỗng nhiên mỉm cười. Hắn chậm rãi đứng lên, hai tay chống lên bàn, ánh mắt nhìn quét một lượt, cuối cùng dừng lại trên gương mặt cứng nhắc của Vương Thụ Ba, nhìn chằm chằm vào ánh mắt đối phương, nhả từng chữ một:
- Ai nói video không còn?