[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân

Chương 48 : Sở thích xấu xa của Lý Nha Nội

Ngày đăng: 20:26 09/03/21

- Sắc lang, nhân cơ hội này lợi dụng người ta. Khuôn mặt xinh đẹp của Lan Nguyệt đỏ ửng, chu cái miệng nhỏ nhắn rồi quay đầu sang nơi khác, trong bụng oán thầm cũng may là không có hôn lên môi, chứ nếu không thì nụ hôn đầu tiên của mình đã bị mất rồi. Lương Thần cũng hiểu được hành vi hơi quá của mình, ngượng ngùng cười, chạy thẳng xe về hướng trường trung học Tây Phong. Khi đưa Lan Nguyệt đến cổng thì dặn dò một câu: - Mấy ngày nay anh sẽ đi làm về trễ nên không thể đón em tan học được. Khi em tan học thì tự về một mình, nhất định phải chú ý an toàn, có việc gì thì gọi cho anh. - Biết rồi! Bà già Tiểu Thần. Lan Nguyệt nhăn mặt lại nhưng trong lòng lại cảm thấy thích thú. Khi cô đẩy cửa xe tính bước xuống thì đột nhiên nhớ đến điều gì liền xoay người qua hôn lên hai má của Lương Thần một cái sau đó bước nhanh ra khỏi xe, không quên quay đầu lại nói: - Bây giờ là huề nha! Khi bóng cô gái khuất dần sau cánh cổng, Lương Thần mới bàng hoàng định thần lại, lắc đầu cười rồi lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Một giọng đàn ông đầy vẻ tức giận vang lên: - Kẻ nào khốn khiếp mới sáng sớm mà làm phiền bố mày vậy? Không biết bố mày đang tập thể dục sao? Tập thể dục? Lương Thần không khỏi có chút kinh ngạc, bụng nói thằng nhãi Điền Văn Bưu này cũng khá hiểu đạo dưỡng sinh, buổi sáng còn biết luyện tập thể thao, rèn luyện thân thể. Nhưng trong lúc này lại có một giọng nữ rên rỉ vang lên: - Đến đây anh Bưu. Mạnh lên, mạnh lên. Tuyệt, tuyệt! Đồ chết bầm! Lương Thần thầm mắng một tiếng. Hóa ra là môn thể thao này đây. Lập tức không chút khách khí, hắn cao giọng: - Bưu ca, tập thể dục ít thôi, cẩn thận gãy thắt lưng đó, có việc cần nhờ anh đây. - Mày là ai? A, hóa ra là sếp Lương. Ha…ha! Thật là ngại quá, vừa rồi không thấy số. Bưu ca cười mỉa trong điện thoại, sau đó thấp giọng mắng: - Nhãi ranh, làm mất hứng! Không biết bố mày đang làm chuyện lớn à? - Tôi có chút việc muốn nhờ đến Bưu ca. Không biết anh có chịu giúp đỡ không? Lương Thần rút ra một điếu thuốc, mồi lửa bằng cái bật lửa Zippo của Lý Nha Nội đưa cho, phun ra một ngụm khói rồi mới chậm rãi nói tiếp. - Sếp Lương nói quá lời rồi. Có việc gì thì cậu cứ mở miệng nói, chỉ cần anh em tôi có thể làm được thì bảo đảm không nói hai lời. Bưu ca trả lời rất khẳng khái. - Chuyện này rất đơn giản. Tôi muốn tìm Đao Tử hỏi vài ba câu. Nếu không phiền thì anh có thể gọi nó đến khu giải trí ”Thời gian vàng” chờ tôi đi. Tôi qua gặp Bân thiếu một lát. Anh chỉ cần bảo là có người cần gặp chứ không cần nhắc đến tên tôi. Lương Thần cẩn trọng xem xét rồi quyết định chọn địa bàn của Lý Nha Nội. Bất kể là tên mặt sẹo kia có vấn đề hay không thì cũng có thể tránh bứt dây động rừng. - Đao Tử phạm tội gì vậy? Giọng Bưu ca trở nên kinh ngạc. Nghe giọng điệu của Lương Thần, trực giác cho y biết Đao Tử chẳng những đã xảy ra chuyện, mà còn là chuyện lớn nữa. - Bây giờ không thể xác định được. Bưu ca, tôi biết Đao Tử là em của anh. Chỉ là chuyện này có liên quan quá lớn, tôi không thể không thận trọng cư xử. Tôi tin tưởng anh nên mới nhờ anh gọi cho Đao Tử. Thôi không nói nữa, hẹn gặp ở khu giải trí “Thời gian vàng” Lương Thần tắt di động, lái xe cảnh sát đến khu giải trí “Thời gian vàng”. Hắn tin tưởng Điền Văn Bưu sẽ không can dự vào việc này. Nếu vụ án giết cảnh sát cướp súng này trừ phi Điền Văn Bưu là chủ mưu, còn không thì gã sẽ quyết không nhúng tay vào. Vì thể để an toàn, hắn nhắc đến tên của Lý Nha Nội. Điền Văn Bưu cho dù không nể mặt hắn thì cũng phải nể mặt của Lý Nha Nội chứ. Chỉ chờ cho Đao Tử vừa đến thì hắn có thể sử dụng phương pháp nào đó để đạt được mục đích của mình. Điền Văn Bưu tắt di động, mặt nhăn lại. Bên cạnh, cặp ngực mềm mại của cô gái ma sát đằng lau lưng gã, hết sức khiêu khích nhưng lại không khiến gã hứng thú trở lại. Đao Tử rốt cuộc đã phạm tội gì? Có thể liên quan đến mình hay không? Dù sao Đao Tử cũng đã đi theo gã một thời gian, ít nhiều cũng hiểu được chút ít. Điền Văn Bưu lại lắc đầu. Chuyện này chắc hẳn không liên quan đến gã. Nếu không, Lương Thần sẽ không gọi điện thoại nhờ gã thông báo. Nếu như vậy thì phải nhanh chóng gọi tên tiểu tử đó đến khu giải trí “Thời gian vàng”. Hơn nữa, Lý Bân dường như cũng biết chuyện này, như vậy càng không thể hàm hồ được. Nghĩ đến đây, gã một tay đẩy cô gái ra, tay kia phết vào mông một cái, nghiêm mặt nói: - Ở đây chờ anh về. Khi nào anh xong việc sẽ cùng luyện thể thao tiếp với cô em. Thói quen của Điền Văn Bưu là vui buồn bất thường. Nhưng nét mặt cô gái không tỏ ra sợ hãi hoặc e ngại gì cả, nhìn Điền Văn Bưu bằng đôi mắt quyến rũ rồi nhẹ nhàng ngồi dậy, khoe một cái vật thể ướt át trước mặt Điền Văn Bưu. Chết tiệt! Điền Văn Bưu thầm mắng một tiếng, rồi dường như bị kích động lần nữa, gã lao lên mình cô gái, một tay bấm điện thoại gọi cho Đao Tử. Lương Thần đến khiến cho Lý Nha Nội vừa ngạc nhiên vừa khó chịu. Cái tên Đội trưởng Lương này công nhiên xông thẳng lên lầu hai, mở cửa bước vào phòng trong lúc y đang trần truồng với một cô gái khác. - Cậu vào mà không thể gõ cửa sao? Lý Nha Nội lấy cái chăn che thân thể của mình và cô gái lại, ánh mắt có chút giận dữ nhìn Lương Thần. Lần trước và lần này nữa tổng cộng là hai lần. Đối phương có ý định gì đây? Nơi này là địa bàn của y, mà Lương Thần đến cũng không phải là bắt gian. - Tôi có gõ nhưng chỉ tại anh không nghe thôi. Lương Thần nhún vai ra vẻ vô tội. Hắn quả thật đã gõ cửa, nếu không gọi là đập cửa. Ngắm nhìn cô gái đang cố gắng che thân mình lại, dường như nhớ đến điều gì, hắn cười ra tiếng: - Anh và Điền Văn Bưu đúng là chịu khó nhất thiên hạ, đều hiểu được quy luật của một ngày. Lúc nãy tôi gọi điện thoại cho Điền Văn Bưu, cũng đúng lúc anh ấy đang luyện thể thao. - Đừng so sánh tôi với tên khốn kiếp đó. Lý Nha Nội hừ một tiếng, khoa chân múa tay: - Cho xin điếu thuốc! - Tự châm đi rồi trả lại cho tôi! Lương Thần ném điếu thuốc và cái bật lửa cho Lý Nha Nội, không quên nhắc nhở một câu. Bạch Lộ nằm co rút trong chăn, ánh mắt tò mò nhìn chàng cảnh sát. Cô cảm thấy thật ấn tượng vì còn ai có thể tùy tiện nói chuyện với Lý Bân như vậy. Người này là…? Đúng rồi, là Đại đội trưởng trị an mới nhậm chức chưa được một tháng. Anh ta cũng là người dám bắt giữ Cường, Bưu nhị vương. - Của cậu thì tự nhiên sẽ trở về với cậu. Chỉ có một cái bật lửa thôi mà. Lý Nha Nội khinh bỉ nhìn Lương Thần, châm điếu thuốc rồi ném trả lại Lương Thần, sau đó quay sang cô gái mỉm cười nói: - Bảo bối à, giới thiệu với em đây là sếp Lương - Đại đội trưởng trị an phòng công an huyện chúng ta. - Xin chào! Bạch Lộ giương cánh tay trắng muốt ra khỏi chăn, nhìn Lương Thần cười: - Em là Bạch Lộ, một trong những con mồi của Bân thiếu. Lương Thần mỉm cười bắt lấy tay cô gái nói: - Xin chào, tôi là Lương Thần! Nhìn cách giới thiệu của cô gái, Lương Thần có thể nhìn ra đây là một cô gái có cá tính. - Tôi và Lộ Lộ phải mặc quần áo, cậu không phải muốn xem chứ? Lý Nha Nội dùng giọng điệu châm chọc nói. - Thân hình của anh tôi nhìn đến phát chán. Lương Thần châm chọc lại đối phương, sau đó quay người sang chỗ khác nói: - Mặc đồ nhanh lên, tôi có chuyện quan trọng cần nói. Bạch Lộ nhìn chàng thanh niên mỉm cười kinh ngạc, sau đó ra khỏi chăn mặc lại quần áo và nội y. Lý Nha Nội trừng mắt liếc đối phương một cái, giọng điệu không tốt: - Tôi cảnh cáo cậu à, không được xoay người. Dám nhìn lén Lộ Lộ của tôi thì không chừng tôi và cậu sẽ trở mặt đó. - Miễn nói nhiều! Lương Thần tỏ ra không kiên nhẫn, khoát tay về phía sau nói: - Nhanh lên, một lát nữa Điền Văn Bưu sẽ đến đây. Chờ Lý Nha Nội và Bạch Lộ mặc xong quần áo, Lương Thần lúc này mới xoay người lại. Bạch Lộ mặc chiếc váy dài rực rỡ cử chỉ thật hào phóng, khí chất thoát tục. Tuy rằng không thể so sánh với Trương Ngữ Giai nhưng cũng có thể cho là một mỹ nhân. Lý Nha Nội mặc bộ âu phục màu xanh đen, ngồi xuống cái ghế sa-lông nhả khói liên tục. Bạch Lộ mang cho hai người ly trà, sau đó lẳng lặng ngồi một bên, mỉm cười không nói. - Chuyện gì, nói đi? Lý Nha Nội lười biếng hỏi. - Tôi nhờ Điền Văn Bưu gọi cho Đao Tử hỏi chút chuyện. Lương Thần mân mê chiếc bật lửa Halley màu vàng, cười nói: - Mượn địa bàn của anh một chút, không ngại chứ? - Đao Tử phạm tội gì vậy? Lý Nha Nội đầu tiên không để ý hỏi một câu, sau đó nghiêm nét mặt trầm giọng nói: - Chẳng lẽ là có liên quan đến vụ án giết cảnh sát cướp súng ngày hôm qua? - Chỉ là hoài nghi thôi. Còn cụ thể thì phải đợi Đao Tử hỏi cho rõ. Lương Thần gật đầu, có chút khâm phục trực giác của đối phương, mỉm cười nói: - Một lát nữa cho tôi một căn phòng. - Chỗ này được rồi! Sếp Lương thẩm vấn nghi phạm khiến cho tôi và Lộ Lộ cũng được mở rộng tầm mắt. Lý Nha Nội cảm thấy hứng thú, cười lên ha hả: - Mượn địa bàn của tôi, chẳng lẽ tôi lại không tính gì? - Vấn đề còn nhiều lắm. Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi! Lương Thần lắc đầu, bất đắc dĩ nói: - Anh và Bạch Lộ có thể tránh mặt được không? - Không thành vấn đề! Miễn là không ảnh hưởng đến việc hỏi cung của cậu là được. Lý Nha Nội cười hì hì gật đầu. - Đúng rồi, còn chuyện này tôi muốn hỏi anh một chút. Nhắc tới gian phòng chung, Lương Thần đột nhiên nhớ tới một sự kiện, chỉ vào cửa phòng nhỏ bên trong: - Tại sao gian phòng chung này lại có tên như vậy? Tôi có cảm giác là lạ thế nào. Ví dụ như căn phòng này là Hạo, rốt cuộc là có dụng ý gì? Ha…ha! Nghe câu hỏi của Lương Thần, Lý Nha Nội không khỏi bật cười thành tiếng. Bạch Lộ ngồi bên cạnh cũng lấy tay che miệng cười, trên mặt lộ ra nét ngượng ngùng. - Nói nhanh lên, đừng ở đó thừa nước đục thả câu. Lương Thần chịu không nổi tiếng cười của đối phương, nghiến răng nghiến lợi nói. - Bảo bối à, em có thể nói cho sếp Lương biết tên của các phòng riêng này có ý nghĩa gì? Lý Nha Nội từ cười to chuyển sang cười khẽ, nắm bàn tay bé nhỏ của cô gái nói. - Tất cả các phòng ở lầu hai này đều là do Bân thiếu đặt. Ví dụ như tên phòng này là phòng Hạo. Đem chữ Hạo bỏ nét thì sẽ thành chữ Nhật, chính nghĩa là một ngày. Bạch Lộ đỏ mặt giải thích. - Anh có sở thích thật là độc. Lương Thần nghe xong không nói gì, cuối cùng nhìn vào vẻ đắc ý của Lý Nha Nội bất đắc dĩ nói. - Em yêu nói tiếp đi khiến cho sếp Lương đây có thêm kiến thức. Lý Nha Nội phá lên cười. - Ngày ở đây nghĩa là một ngày một em. Tương tự, Xương nghĩa là một ngày hai em, Tinh nghĩa là một ngày ba em, Xuân nghĩa là ba ngày một em, v.v… Mà Vãn chính là nghỉ, là phòng duy nhất không dùng để quan hệ, bình thường chính là phòng riêng để Bân thiếu nghỉ ngơi! Cho dù Bạch Lộ tính tình phóng khoáng nhưng giải thích cho một người đàn ông những chữ mang tính chất tình ý thế này, cô cũng không kìm nổi đỏ mặt. Lương Thần giơ ngón tay cái hướng về Lý Nha Nội. Hắn không thể không thừa nhận, về phương diện này không ai có thể bì kịp với Lý Nha Nội.