[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân
Chương 540 : Tranh chấp trong giải tỏa vốn là đặc điểm Trung Quốc
Ngày đăng: 20:37 09/03/21
Lương Thần không nói gì, bởi vì hắn biết Lâm Triết Thông nhất định còn có câu sau. Tuy nhiên nghe hai tỷ ba, hắn cũng không khỏi hơi biến đổi sắc mặt. Ở Cẩm Bình chỉ thuộc loại thành phố trung bình hạng ba này, mà phải tốn hai tỷ ba thu mua 108 mẫu đất xác thực có thể tự xưng được là cái giá trên trời.
- Đó là toàn bộ khu vực đắt đỏ ở khu phát triển Vạn Hưng, nhưng theo giá trị thương mại mà nói, chi phí hai tỷ ba là hơi cao. Huống chi đây mới chỉ là chi phí mua đất, sau này còn cần chi phí phát triển rất lớn. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Lâm Triết Thông nói tiếp.
- Nói như vậy, bạn học cũ không phải là mua bán lỗ vốn sao?
Lương Thần mỉm cười nói.
- Đầu tiên, làm vụ mua bán này không phải tôi mà là cha vợ tôi. Mà cha vợ tôi là người chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn.
Lâm Triết Thông trên mặt tươi cười lại lộ ra ý tứ hàm chứa châm chọc, y đưa tay chỉ về hướng nam, đó là hướng khu phát triển Vạn Hưng:
-Đầu tháng trước, một công ty bất động sản tên Vĩnh Hưng đã trúng thầu công trình cải tạo khu nhà cũ giai đoạn một ở nam trung bộ khu phát triển Vạn Hưng. Trong mắt ngoài ngành, bỗng nhiên xuất hiện một con ngựa ô không rõ từ đâu, lai lịch vô cùng thần bí. Nhưng trên thực tế, nó là một công ty cổ phần dưới danh nghĩa của Hoa Gia mà thôi. Sở dĩ che dấu thân phận cũng chỉ là để làm đối thủ cạnh tranh mê muội mà thôi.
- Hai khu vực này, lại thêm bản thiết kế thương mại xây dựng đô thị, nếu có thể liên kết lại một thể, có thể tập hợp tạo thành những tòa nhà văn phòng, thương mại tổng hợp, khách sạn năm sao tương đương một trung tâm thương mại mậu dịch, như vậy Cẩm Bình sẽ trở nên phồn vinh, rất có tiềm lực nâng cao khu vực siêu đắt đỏ.
Nói tới đây, Lâm Triết Thông quay đầu nhìn Lương Thần, cười nói:
- Bản kế hoạch khổng lồ này là công việc đắc ý nhất của cha vợ tôi. Vì thế tập đoàn đã điều động gần hai phần ba tài chính dùng vào mua đất, tiếp sau tiến vào khai phá phát triển. Cho đến lúc này, hết thảy đều tiến triển rất thuận lợi, chỉ có điều trong vấn đề giải tỏa khu nhà cũ, công ty Vĩnh Hưng và các hộ bị cưỡng chế phát sinh tranh chấp "nho nhỏ". Vì thế, công ty Vĩnh Hưng đã áp dụng một số thủ đoạn cưỡng chế. Vài ngày trước, có vài hộ đòi giá cắt cổ không chịu dời đi, lúc đêm khuya đang ngủ bị đem ra khỏi nhà. Sau đó, các hộ bị cưỡng chế thấy nhà ở bị giải tỏa đã xảy ra xung đột với những người khác, cuối cùng đã chết hai người, bị thương vài người.
Lương Thần lông mày dựng lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía người bạn học cũ nhiều năm không gặp này. Hắn lập tức hiểu ra, đối phương muốn hắn giúp chính là cái gì. Hơn nữa qua câu nói miêu tả sơ lược kia của đối phương "đã chết hai người, bị thương vài người", càng khiến cho trong dạ dày hắn như có sông cuộn biển gầm, có cảm giác muốn nôn mửa.
-Việc này tôi không giúp được.
Lương Thần lấy giọng điệu lạnh lùng cứng rắn trả lời.
- Bạn học cũ, cậu nghĩ sai lệch rồi.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lương Thần, Lâm Triết Thông không kìm nổi cười, lắc đầu nói:
-Tôi muốn cậu ra mặt, chủ trì công đạo thay những chủ hộ bị cưỡng chế đã bị đánh chết, bị đả thương.
Lương Thần hoàn toàn ngây dại. Vài giây sau, hắn mới bất đắc dĩ cười nói:
- Bạn học cũ, chuyện đùa này không vui chút nào.
- Đây không phải chuyện đùa.
Lâm Triết Thông thở dài một tiếng:
-Nói thật với bạn học cũ, chúng ta đều là người xuất thân từ dân thường, trong lòng tôi, tôi rất thông cảm với những người yếu thế như các hộ bị giải tỏa. Khi các hộ giải tỏa đến kêu oan với Ủy ban nhân dân, đúng dịp tôi cũng ở đó. Một đám người quỳ gối dập đầu trước cửa Ủy ban, cuối cùng lại bị cảnh sát Cục công an khu phát triển cưỡng ép đưa đi. Tôi vừa rồi đã nói, người đều có thể thay đổi, nhưng thứ duy nhất khiến tôi cảm thấy an ủi chính là "Thói quen xấu thích bênh vực kẻ yếu thời thiếu niên" vẫn còn giữ được.
Tiễn Lâm Triết Thông về tòa cao ốc Nam Thiên, trên đường về nhà, Lương Thần nhìn ra ngoài cửa sổ những ánh đèn neon không ngừng lập lòe lướt qua, trên trán không khỏi nhăn lại.
Bạn học cũ Lâm Triết Thông nhiều năm không gặp, yêu cầu hắn giúp đỡ như thế đúng là bất ngờ ngoài dự đoán. Thân là con rể tỉ phú, tổng Giám đốc công ty bất động sản Hoa Gia, hành vi của Lâm Triết Thông nói dễ nghe chút, gọi là đại nghĩa diệt thân, nói không dễ nghe thì là ăn cây táo, rào cây sung.
Người đều sẽ thay đổi! Lương Thần vô cùng hoài nghi, động cơ Lâm Triết Thông có giống với những gì đã nói không, vốn chỉ là thói quen thích bênh vực kẻ yếu thời niên thiếu? Hắn có thể cảm nhận được, khi đề cập tới tập đoàn Hoa Gia và "Nhạc phụ đại nhân", Lâm Triết Thông biểu lộ ra thái độ âm u lạnh lùng. Hắn không hề dùng năng lực đặc biệt, là bởi vì hắn không muốn tùy tiện rình mò suy nghĩ của người khác. Hơn nữa đối phương còn là bạn học cũ của hắn.
Không nói về động cơ của Lâm Triết Thông, điều khiến Lương Thần cảm thấy tức giận chính là vụ án hai người chết, nhiều người bị thương. Vụ án hình sự có tính ác liệt như vậy, không ngờ được che dấu kín như bưng, người đứng đầu Cục công an thành phố như hắn thậm chí còn phải thông qua miệng người khác mới biết được tin tức.
Tại tòa cao ốc Nam Thiên. Lâm Triết Thông trở về phòng xiên xiên vẹo vẹo mà đi tới đầu giường, cởi quần áo lung tung ngã lăn lên giường. Trong ánh sáng mờ tối, nhìn lưng người phụ nữ trên giường đang quay về phía mình, trong ánh mắt Lâm Triết Thông chứa đầy sự căm ghét, phẫn nộ, đau thương, khổ ải. Y bắt buộc mình nhắm chặt mắt lại, trong lòng lại gào thét điên cuồng. Sẽ có một ngày, y sẽ cho bọn người phản bội y, không ngừng sỉ nhục y phải trả cái giá gấp mấy lần như vậy.
Về đến nhà, Thanh Oánh và Tử Thanh đều đã ngủ ở phòng bên cạnh. Ngồi trên sofa, uống tách trà của Vương Phỉ Hạm pha, Lương Thần dùng một ánh mắt "Không có ý tốt", nhìn nhìn vẻ đẹp duyên dáng của người đàn bà dưới ánh đèn.
- Con uống trà trước, mẹ còn có việc phải làm.
Vương Phỉ Hạm ra vẻ bình tĩnh nói một câu, sau đó xoay người đi vào phòng sách.
Lương Thần lại uống vào hai ngụm trà, đứng dậy đi vào toilet. Tắm một cái trong buồng tắm, hắn mặc áo ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng sách ra.
Dưới ánh đèn, màn hình máy tính notebook lóe sáng, Vương phi vẻ mặt chăm chú đánh chữ. Hai tháng nay, bà ở Cẩm Bình, đều là thông qua internet truyền tin điều khiển nghiệp vụ công ty. Vấn đề nhỏ thì gửi email, vấn đề lớn thì mở hội nghị thông qua internetcam.
Nghe tiếng bước chân phía sau, Vương Phỉ Hạm ngón tay run lên, lập tức gõ sai vài chữ. Theo sau thấy vai trầm xuống, cằm người đàn ông vô cùng thân thiết dựa vào gáy bà
- Đừng gây rối, mẹ còn chút là đánh xong.
Vương Phỉ Hạm thanh âm mang theo một sự run rẩy. Thân thể người đàn ông đụng vào, thậm chí là một ánh mắt, hơi thở thở ra, cũng khiến lòng của bà rung động, không kềm chế được. Bà sớm đã biết rõ, kiếp này của bà nhất định là không thoát ra được.
- Ngành bất động sản Cẩm Bình có triển vọng không?
Người đàn ông cũng không có thêm hành động nào nữa, chỉ là câu hỏi khiến bà cảm thấy bất ngờ.
- Phải nói là ngành bất động sản hiện nay trong cả nước đều rất có triển vọng.
Vương Phỉ Hạm nhẹ giọng trả lời, sau đó thoáng quay đầu qua, kinh ngạc nói:
-Sao lại muốn hỏi điều này?
- Bạn học cũ của con hiện tại là con rể của một nhà bất động sản Hongkong, lần này đến Cẩm Bình là muốn làm một trận lớn.
Lương Thần hai tay đặt lên tay vịn ghế, tựa đầu vào cổ người phụ nữ, hít thật sâu mùi thơm của cơ thể làm say lòng người, trong miệng đem lời nói của Lâm Triết Thông trên bàn rượu tóm tắt nói lại một lần. Đối với ngành bất động sản, hắn là người ngoài ngành, nhưng Vương Phỉ Hạm quả thật là người trong nghề.
- Liêu Dương thuộc loại mạnh hạng hai, Cẩm Bình thuộc loại trung bình hạng ba, nhưng vùng đất phát triển đắt đỏ ở Liêu Dương đã không đủ rồi, hơn nữa cầu nhiều hơn cung, cạnh tranh cực kỳ khốc liệt. Đem ra so sánh thì ngược lại Cẩm Bình lại có tiềm lực khai quật tương đối lớn. Từ điểm này mà nói, tầm nhìn của người bạn học cũ của con cũng không tồi.
Vương Phỉ Hạm ngả cơ thể ra phía sau, tạo tư thế cho người đàn ông dựa thoải mái hơn.
- Có phải tất cả các nhà đầu tư phát triển đều sẽ xảy ra tranh chấp với các hộ giải tỏa?
Lương Thần nhắm hai mắt lại, hỏi tiếp. Bất kể là TV hay là tin tức internet, liên quan đến tranh chấp giải tỏa không ngừng cãi nhau. Mâu thuẫn này giải quyết thế nào cũng không nằm trong phạm vi mà Lương Thần bận tâm, nhưng từ đó mà dẫn tới xảy ra vụ án hình sự thì hắn không thể không coi trọng.
-Hầu như là vậy!
Vương Phỉ Hạm giơ tay nhè nhẹ vỗ về gò má người đàn ông, bà có thể cảm nhận được vẻ mệt mỏi trong giọng nói của người đàn ông:
- Chủ yếu chính là vấn đề quyền lợi. Nhà đầu tư thì muốn tiết kiệm bóp chẹt phí tổn hết mức có thể, vài hộ giải tỏa cá biệt thì lòng tham không đáy, đòi cái giá trên trời. Nếu hai bên đều không nhượng bộ, vậy gần như tạo thành bế tắc, tranh chấp là không tránh được.
- Trước kia mẹ cũng có đụng phải những vấn đề nan giải như vậy không?
Lương Thần nhẹ giọng hỏi:
-Vậy mẹ giải quyết thế nào?
- Có thể nhượng bộ thì cố gắng nhượng bộ, đụng phải những hộ giải tỏa cá biệt tham lam, cũng chỉ có thể áp dụng một số phương pháp khác.
Vương Phỉ Hạm lấy giọng điệu tự chế giễu nói:
-Tự mẹ cảm thấy, mẹ cũng chưa phải là bọn gian thương vô lương tâm.
- Mấy ngày hôm xem tin tức, nhà nước hình như chuẩn bị đưa ra quy định mới về giải tỏa, nói là do các cấp chính quyền thành lập bộ phận giải tỏa, cấm nhà đầu tư tham dự công việc giải tỏa, cấm bạo lực cưỡng chế giải tỏa.
Lương Thần dùng cằm nhẹ nhàng vuốt ve gò mà trơn mượt của đối phương, nói tiếp.
- Mẹ cảm thấy không có hiệu quả gì
Vương Phỉ Hạm nhẹ nhàng lắc đầu:
- Nhà đầu tư và chính quyền địa phương, trên thực tế cũng chỉ là một thế giới quyền lợi. Nếu nói nhà đầu tư bạo lực cưỡng chế giải tỏa là hành vi trái pháp luật, vậy đổi thành chính quyền ra mặt thì cái gọi là "Trái pháp luật" biến thành hợp pháp. Đối mặt với chính quyền thì các hộ giải tỏa ở vào thế yếu. Trước kia bất kể chính quyền có quản hay không, còn có chỗ để kêu khổ, nhưng đã đưa ra điều lệ mới thì ngược lại không còn cửa để khiếu nại nữa.
- Vậy có nghĩa là dù có gây sức ép như thế nào, kết quả đều giống nhau?
Lương Thần suy xét cẩn thận, lời nói này của Vương Phỉ Hạm không phải là không có lý.
-Hết cách, đặc điểm Trung Quốc mà.
Vương Phỉ Hạm bất đắc dĩ hài hước trả lời.
-Được rồi, giờ cũng trễ rồi, hay là đi nghỉ ngơi đi, việc này để sáng mai làm tiếp.
Lương Thần rốt cục chịu không nổi, há miệng ngậm lấy vành tai mềm mại của người phụ nữ nhỏ nhẹ nói.
- Con ngủ trước đi, mẹ làm thêm…thêm chút nữa…
Vương Phỉ Hạm mềm yếu không có sức lực nói.
- Một người ngủ lạnh lẽo lắm, chi bằng cùng ngủ cho ấm áp.
Lương Thần không nói câu nào, kéo Vương Phỉ Hạm trong ghế dậy, sau đó bế ôm vào trong lòng bước nhanh ra khỏi phòng sách.
- Máy tính còn chưa…
Chưa dứt lời đã bị người đàn ông háo sắc hôn lên đôi môi, chỉ để lại một dư âm đầy ngượng ngùng.
Sáng sớm hôm sau, Lương Thần tới cục Công an thành phố. Việc làm đầu tiên chính là cho gọi Phó cục trưởng chủ quản hình sự Hứa Phượng Anh.
- Bên khu phát triển gần đây có vụ án gì lớn không?
Nhìn tư thế của nữ cảnh sát hiên ngang mạnh mẽ, Lương Thần mỉm cười hỏi.
- Không có!
Hứa Phượng Anh khẽ lắc đầu, đôi mắt đẹp xoay chuyển, giọng điệu thăm dò nói:
- Sếp Lương, anh có phải…?
- Không có gì, tùy tiện hỏi thôi, cô đi làm việc đi.
Lương Thần phất tay nói.
Nhìn Hứa Phượng Anh vẻ mặt đầy nghi hoặc rời đi, Lương Thần cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại nội bộ cho văn phòng Chi đội trị an:
- Triệu Dương à? Tôi là Lương Thần. Quách Khánh Phong đi trình diện Phân cục khu phát triển chưa? Anh có số di động của anh ấy không? Ừ, anh nói đi