[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân
Chương 599 : Tiền bạc không tránh được tai họa (Phần 2)
Ngày đăng: 20:39 09/03/21
Thứ mà Hà Chính Kỳ không thiếu nhất đó chính là sự nhẫn nại. Có thể nói, hai từ “nhẫn nại” là châm ngôn mà nhiều năm tung hoành trên thương trường y luôn luôn làm tốt. Từ ngày công ty bất động sản Vương Hà trúng thầu công trình cải tạo Long Hoa Tam Kỳ, y luôn kiên nhẫn chờ đợi cơ hội. Đương nhiên y chẳng phải là đợi chờ một cách ngu ngốc không có nguyên tắc. Y thông qua thủ đoạn của mình dàn xếp quân cờ vào khu nhà cũ, luôn để mắt đến tiến trình giải phóng mặt bằng của công ty Vương Hà, vào ngày hôm nay, sau hai tháng chờ đợi, cuối cũng cũng gặt hái được kết quả.
Vừa rồi y nhận được điện thoại báo cáo của cấp dưới, công ty bất động sản Vương Hà không ngờ lại đáp ứng giá trên trời của gia đình nạn nhân. Trong lòng y cười lạnh, muốn dùng tiền bạc tránh tai họa sao? Đâu có chuyện dễ dàng như vậy, y phải khiến kẻ đứng đằng sau công ty Vương Hà biết, có một số việc cho dù có phá sản cũng chưa chắc tránh được tai họa. Giống như Hoa Gia lúc đầu vậy!
- Ừm, Triết Thông, chuyện này giao cho con giải quyết, liên lạc với mấy công ty truyền thông nổi tiếng, ở đây ba có hai số điện thoại di động, con thử liên lạc với hai người này xem sao!
Hà Chính Kỳ cầm mẩu giấy ở trên bàn đưa cho con rể.
- Vâng, ba yên tâm đi, có biết phải làm thế nào!
Lâm Triết Thông lướt nhìn mẩu giấy, sau đó điềm tĩnh trả lời. Y biết nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì câu chuyện lần này sẽ kết thúc ở đây.
- Dạo này có gọi điện thoại cho Tâm Nguyệt không? Nó ở nước ngoài thế nào? Hà Chính Kỳ đột nhiên lại hỏi.
- Tâm Nguyệt ở bên đó mọi thứ đều tốt, có điều là nghén ghê gớm, cả ngày nôn mửa không ngừng. Con bảo cô ấy về nước đi, con có thể chăm sóc cho cô ấy, nhưng cô ấy không nghe, một mực đòi sinh con ở bên đó!
Giọng của Lâm Triết Thông có vẻ bất đắc dĩ, biểu hiện này hoàn toàn là của một người chồng tốt yêu thương chiều chuộng người vợ.
- Ừm, Ba nhớ hồi Tâm Nguyệt mang thai Đinh Đinh không có khổ sở như thế này!
Hà Chính Kỳ lắc lắc đầu, thở dài nói:
- Kệ nó đi, từ nhỏ đã được ba chiều chuộng thành hư rồi. Triết Thông, con rộng lượng một chút nhé, đi làm việc đi, ba muốn nghỉ ngơi một lát!
- Vậy con đi đây!
Lâm Triết Thông hơi cúi người, vẻ cung kính rời khỏi phòng làm việc của Chủ tịch Hội đồng quản trị.
Ánh mắt nhìn chằm chú bóng dáng Lâm Triết Thông rời khỏi, Hà Chính Kỳ khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh toát.
Lúc này, tại hiện trường khu nhà cũ Long Hoa khu khai thác Vạn Hưng, người nhà nạn nhân đã kí xong bản thỏa thuận, sau khi nhận được khoản tiền bồi thường của công ty bất động sản Vương Hà, thái độ trở nên mập mờ. Mượn cớ hiếu đạo với cha, yêu cầu phải làm theo phong tục ma chay địa phương, đưa ma, mời đội kèn trống, làm cơm rượu.
Phó giám đốc Mạnh của công ty Vương Hà vừa nghe thấy vậy, cái mũi suýt nữa lệch sang một bên. Mắng chửi, công ty đã coi tiền như rác ném một triệu năm trăm nghìn ra, vì cái gì chứ? Chẳng phải là để nhanh chóng dàn xếp ổn thỏa, tránh bị các phương tiện truyền thông nghe được phong thanh lại nhao nhao đến làm loạn sao? Nếu theo yêu của của đám người nhà họ Doãn, việc ma chay này chẳng phải mất mười ngày nửa tháng mới xong sao, khốn khiếp, rõ ràng là đang đùa giỡn ông mày mà!
- Lập tức hỏa táng thi thể, tiền mai táng, tiền cỗ bàn ông đây sẽ bao hết! Năm mươi nghìn đủ chưa!
Mạnh Tiên Phi gân guốc nổi cuồn cuộn trên trán, cơ hồ đang cố gắng khống chế lửa giận hừng hực trong lòng, nghiến răng nghiến lợi.
- Không phải vấn đề tiền bạc. Cha tôi ra đi một cách không rõ ràng, chúng tôi phận làm con nhất định phải để cha tôi yên tâm xuống suối vàng! Việc này là làm tròn chữ hiếu đạo làm con…!
Doãn Hải Ba giọng nói nghẹn ngào. Hơn nữa còn giả vờ lau nước mắt, nhưng y chưa kịp nói hết câu liền bị một cú đấm từ xa lao tới, to đùng trong tầm mắt của y.
- Đánh chết đồ chó không biết xấu hổ như mày!
Tức nước thì vỡ bờ, huống hồ lão Mạnh y vốn cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì, vì vậy phó giám đốc Mạnh vẫn luôn nén cơn giận bấy lâu giờ bộc phát hoàn toàn, căm phẫn tung một cú đấm, lập tức máu chảy dài trên mũi Doãn Hải Ba. Ngay sau đó túm lấy cổ áo đối phương, liên tiếp những cú đấm khiến đối phương bị đánh đến mặt nở đầy hoa, răng rơi đầy mặt đất.
- Đánh người, đánh người!
Doãn Hải Ba vừa ôm mặt vừa hô hoán. Vợ y thấy chồng mình bị đánh, giương nanh múa vuốt lao về phía Mạnh Tiên Phi, nhưng bị đối phương cho một đạp ngã lăn trên mặt đất. Người nhà họ Doãn vừa thấy đại ca đại tẩu bị thiệt liền kéo nhau xông lên muốn vây đánh Mạnh Tiên Phi. Nhân viên của công ty Vương Hà cũng không phải là tượng, sớm đã không ưa đám người tham lam này, lập tức cũng lao vào trận hỗn chiến.
- Xong rồi!
Vừa mới giành công và theo phó Chủ tịch Thành phố Trâu cùng đến, Chu Văn vừa nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi lạnh người, thầm nhủ xong đời rồi. Y suy nghĩ mãi cũng không thể hiểu, rõ ràng đã kí kết thỏa thuận xong, đãng lẽ kết quả phải là tất cả mọi người đều vui vẻ chứ, sao đột nhiên lại đánh nhau như thù địch vậy?
Đặng Trường Giang không chờ lệnh của Cục trưởng Lương và phó Chủ tịch Thành phố Trâu, bí thư Khâu, lập tức dẫn theo hơn mười nhân viên cảnh sát can thiệp, nhưng hai bên đều đánh đấm rất hùng hổ, đừng nói cảnh sát bình thường, cho dù thân là Cục trưởng phân cục như Đặng Trường Giang cũng không biết bị kẻ nào cho hai phát đạp.
Vất vả lắm mới tách được hai bên ra, Đặng Trường Giang cổ áo xộc xệch, quần áo bẩn thỉu, thở hồng hồng, bộ dạng vô cùng chật vật.
Trâu Nhuệ Lâm bộ mặt u ám như trời sắp mưa vậy, đang định nói gì thì nhìn thấy phó trưởng ban thư kí Phan Chí Xương vội vã chạy đến, khẽ nói bên tai y:
- Phó Chủ tịch Trâu, bên đó có phóng viên đến!
Nhìn theo ánh mắt của Phan Chí Xương, Trâu Nhuệ Lâm quả nhiên phát hiện, nơi không xa có mấy bóng dáng của phóng viên, trong đó một phóng viên nữ đang cùng nhân viên công tác của Ban quản lý thảo luận gì đó. Rất rõ ràng, nhân viên công tác của Ban quản lý phát hiện bóng dáng phóng viên, ngay lập tức đã ngăn họ phỏng vấn, từ đó dẫn đến sự bất mãn của những phóng viên.
- Là phóng viên của báo nào vậy?
Trâu Nhuệ Lâm nghiêm mặt hỏi.
- Là báo chiều của tỉnh!
Trên khuôn mặt Phan Chí Xương hiện lên nụ cười khổ sở:
- Người đến vẫn là vị phóng viên rất nổi tiếng đó!
- Ngăn bọn họ lại cho tôi. Không được cho họ phỏng vấn và chụp hình, lát nữa tôi sẽ liên lạc với ban Tuyên giáo tỉnh ủy!
Trâu Nhuệ Lâm hừ lạnh một tiếng nói. Chuyện này đối với y mà nói không có gì khó khăn, chỉ cần một cú điện thoại gọi đi, bất kể cô nữ phóng viên đó có thân phận gì cũng phải cun cút rời khỏi.
Quay đầu lại, nghe thấy Chu Văn thuật lại từ đầu đến cuối xung đột xảy ra, Trâu Nhuệ Lâm cũng vô cùng tức giận, những kẻ tham lam đã từng gặp nhưng chưa hề gặp lũ có lòng tham không đáy thế này. Số tiền một triệu năm trăm nghìn đã đến tay, còn tiếp tục lấy thi thể người ra uy hiếp, nếu là con cái có hiếu thật sự thì không nói làm gì, đằng này là một lũ vô lại chỉ được cái mồm báo hiếu. Nên đánh!
Cẩn thận cân nhắc lợi hại, Phó chủ tịch Trâu lập tức đưa ra quyết định. Y liếc qua Lương Thần đang đứng bên kia, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói với bí thư Đảng ủy Khâu Lĩnh Mai:
- Bí thư Khâu, để ngăn chặn một số kẻ có dụng tâm lấy thi thể người chết ra uy hiếp, sẽ gây nhiều ảnh hưởng không tốt, tôi đề nghị phải nghĩ biện pháp, ngay lập tức hỏa táng thi thể!
Khâu Lĩnh Mai lông mày khẽ nhướng lên, bà hiểu ý của Trâu Nhuệ Lâm, là kế sách rút củi dưới đáy nồii, giải quyết tận gốc, bắt đầu từ vấn đề căn bản. Bà cũng tin, cách giải quyết này sẽ có hiệu quả nhanh chóng, nhưng làm như vậy liệu có khiến những hộ dân bị trưng dời càng trở nên kích động? Hơn nữa một khi truyền ra ngoài, hình tượng của chính quyền nhất định sẽ bị bôi xấu.
Đang trong lúc do dự, tình hình tại hiện trường lại xảy ra biến đổi. Không biết từ đâu lao đến một đám tầm mười ba mười bốn thanh niên lực lưỡng. Một tên to lớn cầm đầu nhìn thấy Doãn Hải Ba bị đánh thê thảm, vẻ mặt lập tức phẫn nộ, đi đến đỡ cánh tay của Doãn Hải Ba, lớn tiếng nói:
- Lũ khốn, đứa nào đánh anh tao ra nông nỗi này?
Những thanh niên còn lại cũng vây lại, mồm năm miệng mười hỏi han:
- Ca, ai đánh anh ra nông nỗi này, bọn em sẽ không để nó yên đâu!
- Là bọn chúng!
Doãn Hải Ba như gặp được cứu tinh, vội giơ tay chỉ vào đám người Mạnh Tiên Phi.
- Là ông mày đánh đấy, sao nào?
Mạnh Tiên Phi khinh thường, y dùng ánh mắt khinh miệt đánh giá mấy tên có dáng vẻ côn đồ này:
- Nếu không phục, qua đây thử với ông mày!
Tên cầm đầu nheo mắt lại, sau đó cùng hơn chục tên còn lại lao về phía Mạnh Tiên Phi. Hai bên đều giương cung bạt kiếm, không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
- Bắt hết lại cho tôi!
Đúng lúc đó, im lặng đã lâu, Cục trưởng đại nhân lên tiếng, hơn nữa vừa lên tiếng đã hạ lệnh bắt người.
Hơi sững người, phó đội trưởng đội trị an số hai Trường Điền Phú lập tức thực hiện mệnh lệnh của Cục trưởng, đích thân dẫn theo hơn hai mươi nhân viên cảnh sát qua đó, không cần nói gì, liền còng tay tất cả đám thanh niên đó cùng với đám người Mạnh Tiên Phi.
Đám người Mạnh Tiên Phi rất đàng hoàng, mặc dù vẻ mặt khó chịu, nhưng vẫn rất phối hợp, giơ tay chịu còng, còn đám thanh niên kia không chịu an phận như vậy.
- Làm gì vậy, làm gì vậy, dựa vào đâu mà bắt chúng tôi! Cảnh sát thì giỏi lắm sao, cảnh sát thì có thể tùy tiện bắt người sao. Mọi người mau đến xem này, xã hội này còn có đạo lý không vậy?
Vừa hô hoán, tên cầm đầu của hơn chục tên thanh niên vừa động chân động tay với cảnh sát.
Đầu tiên là xô đẩy, sau đó tiến đến ẩu đả. Nói tới làm người ta cảm thấy bất đắc dĩ, hơn hai mươi người cảnh sát lại ở thế yếu trong trận hỗn loạn. Mười bốn thanh niên cơ bắp ra tay vừa chuẩn vừa độc, vừa nhìn liền biết là những kẻ đánh thuê chuyên nghiệp.
Mặc dù còn hơn hai mươi cảnh sát đang duy trì trật tự, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản ngày càng nhiều hộ bị trưng dời vây quanh đó xem. Những hộ bị trưng dời chẳng phải là muốn gia nhập hỗn chiến, nói thực ra, trong bọn họ đa số háo hức xem cảnh náo nhiệt.
- Lương Thần, cậu làm gì vậy?
Trâu Nhuệ Lâm vô cùng bực tức với hành động hạ lệnh bắt người, không phân biệt trắng đen của Lương Thần.
Lương Thần không hề để ý đến Trâu Nhuệ Lâm, nhìn thấy liên tiếp có cảnh sát bị đánh ngã, trong lòng lập tức không thể khống chế ngọn lửa giận, không nói một lời xông lên. Đầu tiên là một đạp hùng dùng, cho tên cầm đầu hung hăng nhất ngã lăn trên mặt đất. Thấy Cục trưởng đại nhân ra tay, Đặng Trường Giang cũng không chịu đứng yên, liền dẫn theo mấy cảnh sát nữa xông lên.
Bao gồm những người dân đứng xem, Ban quản lý, bên khai thác đầu tư và những nhân viên cảnh sát, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Cục trưởng đại nhân mạnh mẽ ra tay, vừa phát huy thần uy, gọn gàng nhanh chóng đánh gục toàn bộ những phần tử chống lại pháp luật, mấy phút sau, mười bốn tên thanh niên đã bị còng lại hết.
- Cậu làm gì vậy?
Lương Thần hồi lại nhịp thở, ánh mắt sắc bén nhìn tên cầm đầu, lạnh lùng hỏi.
- Tôi là em họ của Doãn Hải Ba. Người chết là cậu của tôi! Nói cho các người biết, đừng cho rằng dân thường chúng tôi dễ ức hiếp, thỏ tức giận cũng cắn người đó!
Tên cầm đầu vẻ mặt tức giận, hùng hồn nói. Đối với việc bị bắt vào cục, y đã sớm có chuẩn bị, hơn nữa y cũng không quan tâm. Nhiệm vụ của y đến đây là để làm to chuyện, và bây giờ nhiện vụ coi như đã xong.
- Cậu anh? Lương Thần cười, giọng điệu châm chọc nói:
- Vậy nói cho mọi người biết, cậu anh tên gì vậy?
- Ừ..m..!
Tên cầm đầu lập tức cứng họng, nói úp úp mở mở.