[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân

Chương 80 : Cái gọi là manh mối

Ngày đăng: 21:06 15/09/19

Lời nói của phó cục trưởng Phó khiến cho mọi người trong phòng biến đổi sắc mặt, sau một thoáng lo sợ, trong phòng họp lập tức vang lên những tiếng thì thầm khe khẽ. - Dựa vào đâu mà nói như vậy chứ? Phó cục trưởng Triệu Thanh Nham cau mày nói. - Rất nhiều chứng cứ, chẳng hạn như nghi phạm Mộc Vũ và đồng bọn định sẵn địa điểm, ở chỗ đông đúc khó kiểm soát, như việc gây hỏa hoạn làm người dân hoảng loạn để phân tán sự chú ý, như việc nghi phạm thừa cơ trốn thoát bằng tuyến đường hiểm trở khó đuổi theo. Vừa rồi tôi nghe phó cục trưởng Triệu nói rồi, trước đó nghi phạm và đồng bọn đã nói chuyện điện thoại, như vậy chúng ta cũng không ngại mà mạnh dạn giả thiết rằng nghi phạm Mộc Vũ và đồng bọn đã thông qua cuộc điện thoại mà ngầm ám hiệu cho nhau kế hoạch đào tẩu. Nói cách khác, đã có kẻ nội gián nắm được tin tức về Mộc Vũ, sau đó đã tiết lộ cho đồng bọn. Do đó khiến cho tên buôn lậu thuốc phiện gian ác này nắm được thời gian hành động, tương kế tựu kế, cuối cùng giải cứu Mộc Vũ thành công. Phó cục trưởng Phó là công an hình sự lão làng, lần này lại đứng ở góc độ người quan sát, vậy nên phân tích rất rõ ràng rành mạch, lý lẽ xác đáng, ngay cả rất nhiều nhân viên hình sự cục thành phố Liêu Dương trong lòng không phục, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra được nửa lời để phản bác lại. - Phó cục trưởng phân tích rất có lý, các đồng chí khác có còn ý kiến nào khác hay không? Phó cục trưởng Triệu cũng hiểu được vị này phân tích vụ án như trên quả thật có chỗ độc đáo, nhưng ông ta không thể để cho đối phương thắng thế, để cho người khác nghĩ rằng cục công an thành phố Liêu Dương không có lấy một người nào tài giỏi cả. - Tôi có ý kiến. Một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc dáng gầy yếu đứng lên, nhìn Lương Thần với ánh mắt rất bất mãn, trầm giọng nói: - Tôi không muốn thất lễ, chỉ có điều có chút ý kiến khác với phó cục trưởng cục thành phố Long Nguyên mà thôi. - À, đồng chí Tiểu Duẫn hả, đồng chí có ý kiến gì nói ra đi, tất cả mọi người đang phân tích vụ án, hoàn toàn có thể có ý kiến, cho dù phân tích khác đi, cũng có thể giúp mọi người suy nghĩ rộng hơn đúng không? Cục trưởng Bộ Khắc Kỷ gật đầu cười, ông ta nhận ra người đàn ông này là chi đội phó chi đội hình sự Duẫn Chương. - Tôi thấy rằng, phó cục trưởng Phó áp đặt hoàn toàn trách nhiệm cho cục chúng tôi về việc thất bại vì để nghi phạm Mộc Vũ trốn thoát quả thật có chút không công bằng. Phó cục trưởng Phó phân tích về việc tin tức bị lộ là rất có lý, nhưng tôi nghĩ, tin tức bị lộ chưa chắc là từ nhân viên cục chúng tôi. Chúng ta sao không xét đến khả năng công an cục thành phố Long Nguyên không giữ được bí mật công tác, làm cho tin tức lọt ra ngoài, nên bọn kia nghĩ ra cách cứu được Mộc Vũ? Duẫn Chương hùng hồn cao giọng giữa phòng họp. Phó Viễn Chí, Tiếu Lập Quân, Hà Liên Sinh cùng lúc không nén được giận dữ. Lương Thần nắm chặt tay lại, sao có thể có loại người vô liêm sỉ như vậy chứ. - Ý của đồng chí là!? Bộ Khắc Kỷ chỉ đợi có thế, nóng lòng tiếp lời Duẫn Chương, việc Duẫn Chương vừa nói đến rất kinh khủng, nếu như vậy thì cục công an thành phố Long Nguyên không ít thì nhiều chân cũng bị dính bùn. - Ý tôi muốn nói, nghi phạm Mộc Vũ trước đó không hề biết kế hoạch cứu mình, thật sự tin tức đã bị lọt ra ngoài. Nhưng chưa chắc có nội gián, cũng có thể đồng bọn của hắn hoàn toàn đơn phương lên kế hoạch chu đáo để giải cứu hắn. Chúng ta cũng có thể giả định như vậy chứ. Cũng không thể nói rằng Duẫn Chương nói không có lý, việc hắn phân tích cũng có khả năng xảy ra. Rầm! Đúng lúc này, trong phòng họp đột nhiên vang lên một tiếng động lớn. Chuyện gì xảy ra vậy? Mọi người ngoái lại nhìn thì thấy một cảnh sát trẻ tham gia cuộc họp vừa đấm hai tay lên bàn, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt tóe lửa nhìn chằm chằm Duẫn Chương. Toàn thân hắn hơi run lên, dường như đang vô cùng phẫn nộ với những lời mà Duẫn Chương vừa nói ra. - Tiểu Lương! Phó Viễn Chí, Tiếu Lập Quân và Hà Liên Sinh hoảng sợ, lo rằng tên trẻ tuổi Lương Thần đang giận dữ, lại nghe cái tên họ Duẫn kia nói hươu nói vượn nên kiềm chế không được. Đang định khuyên hắn mấy câu thì họ nghe Bộ Khắc Kỷ nói có vẻ phật ý: - Đồng chí này không đồng ý điều gì thì có thể yêu cầu giải thích, đây là phòng họp, phải tuân thủ kỉ luật, càng phải chú ý đến tư cách của mình. Phó cục trưởng Phó, đồng chí này thuộc chi đội hình sự các ông à? - Đồng chí này thuộc đại đội trị an công an huyện Tây Phong! Phó cục trưởng Tiếu Lập Quân tiếp lời. - Đại đội trị an? Bộ Khắc Kỷ cười châm biếm. Phó cục trưởng cục thành phố Liêu Dương và các nhân viên hình sự khác cũng cất tiếng cười phụ họa. - Có câu phá án là nhiệm vụ khó khăn, tổ phá án dù sao cũng thuộc phạm trù hình sự, cho dù là không đủ nhân lực cũng không thể đưa người vào tổ phá án tùy tiện như vậy, ha ha. Bộ Khắc Kỷ dù chưa dứt lời nhưng không thể không biểu lộ ý nghi ngờ, ý nói rằng cục công an thành phố Liêu Dương kém cỏi, đến cả người cũng không có mà để cho một cảnh sát trị an làm công tác hình sự. Cháu trai bị đánh tại Tây Phong, bản thân lại bị mất mặt, bị Phó giám đốc sở Lâm quở trách khiến Bộ Khắc Kỷ vẫn còn chút oán giận với phòng công an huyện Tây Phong. Lúc này ông ta mượn gió bẻ măng, coi như là báo thù cho những việc trước kia. - Chuyện này có gì đáng cười sao? Phó cục trưởng Phó đang ngồi đảo ánh mắt nhìn mọi người, cười khẩy nói: - Đồng chí Tiểu Lương tuy là Đại đội trưởng đại đội trị an, nhưng năng lực cũng không kém gì cảnh sát hình sự chuyên nghiệp. Bắn chết một tên và bắt sống một tên hung phạm chuyên án 424 giết cảnh sát cướp súng, bắt sống Mộc Vũ cũng là do đồng chí Lương làm cả. Không có đồng chí ấy thì hôm nay không thể thành lập được tổ chuyên án kết hợp cục công an hai thành phố. Chúng ta cũng chẳng phải ngồi hội nghị phân tích này làm gì. Phó cục trưởng Phó vừa dứt lời, trong phòng họp lấp tức vang lên những tiếng thì thầm. Những ánh mắt sửng sốt liếc nhìn Lương Thần. Họ không ngờ rằng vị cảnh sát trẻ này đúng là Đại đội trưởng trị an, càng không ngờ anh ta là người có công lớn như vậy. Nếu như đúng thật như vậy thì quả thật không có gì đáng cười. Người này quả thật có tư cách ngồi đây tham gia bàn bạc phân tích vụ án. - Hóa ra đây là người có công phá án. Bộ Khắc Kỷ trong lòng tức giận, nhưng ngoài mặt lại tươi cười nói: - Đồng chí Lương có ý kiến gì muốn nói? Xin cứ nói, đừng ngại gì cả. Vừa rồi Lương Thần quả thật không hề cố ý làm như vậy. Là do hắn phẫn nộ nên định sử dụng khả năng đặc biệt vào cái tay phó chi đội họ Duẫn kia. Sự thật cho thấy hắn vận khí quả thật không đúng lúc, không ngờ lại còn làm ảnh hưởng đến hình ảnh của mình. Nhưng sau đó, sự đau đớn bao trùm lấy hắn, trong nháy mắt, đầu hắn giống như bị búa tạ giáng xuống. Hắn cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt tối sầm lại, vậy nên không kìm nổi mà phải chống mạnh hai tay lên bàn để lấy thăng bằng. Hắn bỗng nhớ ra rằng, hôm nay, đây là lần thứ ba hắn đã sử dụng tới khả năng đặc biệt của mình. Nghe câu hỏi của Bộ Khắc Kỷ, Lương Thần cố hết sức kìm nén sự đau đớn lại, đầu hắn ong lên khiến hắn không thể tập trung tinh lực; nhưng đúng lúc này trong đầu hắn bỗng chốc lóe lên một ý tưởng. - Tôi cho rằng, hiện tại thảo luận xem nghi phạm Mộc Vũ đã trốn thoát như thế nào, tin tức bị lộ ra ngoài như thế nào cũng không có tác dụng gì. Tất cả đều chỉ là giả thiết mà không có bằng chứng xác đáng kèm theo. Lương Thần hít một hơi, bình tĩnh nói: - Hiện tại quan trọng nhất là làm sao bắt lại được Mộc Vũ, đến lúc đó chân tướng sự việc sẽ rõ ràng thôi. Nghe Lương Thần nói xong, đám người cục trưởng Bộ Khắc Kỷ, phó cục trưởng Triệu Thạch Nham không khỏi cười khinh thị. Bộ Khắc Kỷ giọng chế nhạo nói: - Chúng tôi cũng biết là bắt được Mộc Vũ thì chân tướng sự việc sẽ rõ ràng, nhưng hiện nay, chúng ta không có manh mối gì cả, vì vậy phải lật lại sự việc phân tích xem may ra có manh mối gì chăng. Phó Viễn Chí, Tiếu Lập Quân, Hà Liên Sinh cũng nhìn về phía Lương Thần với ánh mắt thất vọng. Lời nói của Lương Thần nghe thì có vẻ hay ho, nhưng thực ra cũng chẳng có tác dụng gì cả. - Có manh mối, nhưng nhất thiết tôi phải xin ý kiến lãnh đạo cục đã! Nói xong, Lương Thần quay sang phó cục trưởng Tiếu Lập Quân ngồi gần hắn nhất thì thầm vài câu. Tiếu Lập Quân nhướng mày lên, ánh mắt ông ta lóe sáng. Sau đó, ông ta ngoảnh qua chính ủy Hà nói vài câu. Cuối cùng chính ủy Hà thì thầm trao đổi với phó cục trưởng Phó. Phó cục trưởng Phó cúi xuống uống trà để suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lương Thần với ánh mắt đầy quyết đoán, cho dù phán đoán sai cũng không sao, nhưng nếu nhận định đúng thì vừa giáng cho cục thành phố Liêu Dương một đòn chí mạng, vừa chuyển biến tình thế, mang lại hy vọng phá án. Ông ta vẫn nói “đấu với trời với đất đều được, chỉ không đấu với kẻ có vận may”. Ông ta vẫn đề cao sự may mắn của Lương Thần, mà nói không chừng, lần này cũng giống hai lần trước, cuối cùng Lương Thần đều gặp may thì sao. Cái cậu này cũng to gan thật. - Ừ, tôi đề nghị dừng việc phân tích tại đây, tôi có chuyện quan trọng muốn cùng bàn bạc với các vị cục trưởng Bộ, phó cục trưởng Triệu và các vị phó cục trưởng một chút. Phó Viễn Chí không để ý đến sự ngạc nhiên của đám người trong phòng họp mà nhìn thẳng về phía Bộ Khắc Kỷ, Triệu Thanh Nham. Bộ Khắc Kỷ và ba vị phó cục trưởng Triệu Thanh Nham, Dương Kiện, Trương Đống trao đổi một chút cuối cùng gật đầu đồng ý. Bọn họ quả thật muốn biết, manh mối Lương Thần đưa ra rốt cuộc là cái gì? Sự tự tin của Phó Viễn Chí do đâu mà có? - Thân Lỗi, đồng chí ở lại đây, còn các đồng chí khác tạm thời ra ngoài nghỉ ngơi. Bộ Khắc Kỷ gọi một người đàn ông trung niên có phong thái điềm tĩnh lại, sau đó phất phất tay, ra hiệu cho các nhân viên hình sự khác tạm thời ra khỏi phòng. Một lát sau, toàn bộ phòng họp chỉ còn lại Lương Thần, Phó Viễn Chí, Tiếu Lập Quân, Hà Liên Sinh và cục trưởng, phó cục trưởng cục công an thành phố Liêu Dương, tổng cộng tất thảy là mười người. - Phó cục trưởng Phó, vừa rồi đồng chí nói đồng chí Lương có manh mối, rút cuộc là gì vậy? Cục trưởng Bộ Khắc Kỷ nhìn Phó Viễn Chí với ánh mắt sáng ngời, ông ta muốn nhìn xem, rốt cuộc đối phương có tin tức bí mật gì. - Để phòng bị trước, chúng tôi đã bố trí thiết bị định vị trên người Mộc Vũ. Vậy nên đồng chí Lương nói vụ án rõ như ban ngày cũng không phải là lời nói suông, chỉ cần bắt được Mộc Vũ, rốt cuộc có hay không có nội gián sẽ rõ cả thôi. Phó cục trưởng Phó Viễn Chí vừa tuôn ra một tràng, lập tức khiến bọn người của Bộ Khắc Kỷ thay đổi sắc mặt. Ánh mắt Tiếu Lập Quân liếc nhanh, bắt gặp một người có vẻ mặt khả nghi, người khác chỉ giật mình còn người này lại là kinh hoàng.