Quan Lộ Trầm Luân

Chương 128 : Lời nói thật đầy mạo hiểm

Ngày đăng: 12:28 30/04/20

- Tại sao? Trong một khoảng thời gian dài, Diệp Tử Thanh đối với gã như gần như xa. Nguyên nhân căn bản cũng chỉ vì thái độ của gã. Nhưng lúc này, gã đang biểu lộ thành ý của gia đình trong việc đồng ý tiếp nhận Diệp Tử Thanh vậy mà gã không ngờ là Diệp Tử Thanh sẽ cự tuyệt gã. - Có phải vì gã thanh niên kia hay không? Lý Minh Dương cảm thấy dường như Diệp Tử Thanh có mối quan hệ nào đó với tên cảnh sát kia nên không kìm nổi phẫn nộ lên tiếng hỏi. - Không liên can gì đến anh ấy. Đây là quyết định của cá nhân em. Diệp Tử Thanh biết gia cảnh của Lý Minh Dương có những mối quan hệ lớn nên không muốn Lương Thần gặp thêm rắc rối. Hơn nữa, Lương Thần đã được điều đến cục công an thành phố Liêu Dương, gần như là dưới cơ của Lý Minh Dương. - Anh không tin! Lý Minh Dương lắc đầu nói. - Tử Thanh, em trước kia luôn nói anh không có thành ý nhưng hiện tại anh đã nói rõ chuyện của chúng ta cho gia đình anh biết. Ba mẹ anh nói muốn gặp em. Cho dù em không thể trở thành vợ của anh nhưng gia đình vẫn yêu quý em như ngày nào. Anh hứa sẽ mang lại cho em và con của chúng ta một cuộc sống tốt đẹp. - Nghe anh nói như vậy thì tâm trạng bây giờ của em là vừa mừng vừa lo. Ánh mắt của Diệp Tử Thanh có phần giễu cợt. - Em đã sớm nói qua, bất kể tình cảm của anh đối với em như thế nào thì cũng không quan trọng bởi vì em đã có bạn trai rồi. - Tử Thanh, em đừng gạt anh. Anh biết em làm gì mà có bạn trai. Không phải Lam Phàm, mà cũng không phải gã đàn ông kia. Lời nói của em chỉ là cố tình chọc giận anh mà thôi. Giọng điệu của Lý Minh Dương cực kỳ tự tin nói: - Tin anh đi, Tử Thanh. Anh thề là sẽ toàn tâm toàn ý với em. - Lý tiên sinh, tôi nói thêm một lần cuối, lần sau đừng bao giờ đến tìm tôi nữa. Cho dù tôi không có bạn trai cũng không có nghĩa là tôi sẽ tìm đến anh. Cho nên xin anh tôn trọng ý kiến của tôi một chút. Như vậy thì tôi cũng sẽ tôn trọng anh. Diệp Tử Thanh không muốn dây dưa nữa nên dùng giọng điệu lạnh lùng quyết liệt nói với Lý Minh Dương, sau đó xoay người đi vào bệnh viện. Lý Minh Dương giận run cả người, cuối cùng tiến vào bãi giữ xe, tự mình lái xe rời khỏi bệnh viện trung tâm thành phố. Lương Thần quay trở về đại đội hình sự của cục công an thành phố, tiến hành thẩm tra bốn người Vương Thành Long, Diêu Tráng, Bao Tiếu Tùng, Bộ Xuân Minh. Cả bốn người này biết rằng mình không thể chối tội nên lập tức khai báo hết tất cả vụ việc. Vương Thành Long và Bao Tiếu Tùng khai rằng bọn họ bốn người cấu kết với những kẻ buôn lậu thuốc phiện tại thành phố Liêu Dương, lợi dụng việc làm giả bệnh án để mua chịu loại thuốc DHE hydrochloride do nhà nước quản lý. Bắt đầu từ cuối tháng Tư, bọn nhân viên buôn lậu thuốc phiện đã giới thiệu một số bệnh nhân ung thư đến bệnh viện trung tâm thành phố để trị liệu. Ngoài số tiền chi trả cho viện phí và trị liệu hàng ngày, những người bệnh ung thư này còn được trợ cấp thêm tiền phí. Bọn nhân viên này cũng đã làm giả toa kê thuốc DHE hydrochloride. Nhưng bọn họ chỉ cung cấp một ít hoặc không cung cấp cho những bệnh nhân ung thư. Khi đã tích lũy đến một số lượng nhất định thì mang ra ngoài bệnh viện bán cho nơi khác. Từ hồi đầu năm, Phó viện trưởng bệnh viện trung tâm thành phố Tôn Duyên Thành đã cấu kết với bọn buôn bán ma túy thành lập đường dây buôn lậu thuốc phiện. Vương Thành Long, Bao Tiếu Tùng, Diêu Tráng, Bộ Xuân Minh cùng với ba người bác sĩ khác đều bị dụ dỗ, bắt đầu tham gia vào đường dây, dùng tài ăn nói để thuyết phục người bệnh nằm viện, viết hóa đơn giả mua chịu hàng DHE hydrochloride của nhà nước, sau đó tìm người làm bệnh án giả hợp thức hóa cho việc dùng thuốc DHE hydrochloride rồi trực tiếp bán cho bọn buôn ma túy tại Liêu Dương. Vào buổi tối ngày 18, tại khoa lao, bệnh nhân Hứa và bệnh nhân Trình đã yêu cầu đám người của Vương Thành Long và Bao Tiếu Tùng bồi thường hai mươi ngàn nhân dân tệ. Nếu không sẽ khai báo hành vi phạm tội cắt xén thuốc của nhà nước của bọn chúng với cục công an. Bốn người cảm thấy hai bệnh nhân này lòng tham không đáy nên sinh ra tranh cãi dẫn đến xung đột. Trong lúc tức giận đã dùng gối làm nghẹt thở hai bệnh nhân Trình, Mỗ. Sau khi cuộc thẩm vấn kết thúc, Lương Thần đem kết quả thẩm vấn báo cáo lên Chi đội trưởng Thân Lỗi. Lúc này Phó cục trưởng chủ quản hình sự Triệu Thanh Nham đã chỉ thị cho Chi đội trưởng Thân Lỗi lập tức chỉ huy chi đội thứ năm của đại đội hình sự tiến hành bắt giữ nghi phạm còn lại. Trong cùng ngày, Phó viện trưởng bệnh viện trung tâm thành phố Tôn Duyên Thành trong lúc đang chuẩn bị bỏ trốn thì bị bắt ngay lập tức cùng với ba gã tình nghi phạm tội khác. Trải qua cuộc điều tra, từ tháng Một cho đến tháng Bảy, Phó viện trưởng đã lợi dụng chức vụ của mình để mua chịu mười bốn ngàn viên DHE hydrochloride. Ngoại trừ còn tồn kho lại ba trăm viên đã bị tịch thu, còn lại tất cả đều được bán cho bọn buôn ma túy. Đám người Tôn Duyên Thành qua vụ buôn bán này đã kiếm được tám trăm ngàn nhân dân tệ. Không ngờ từ một vụ giết người đã có thể phá vỡ cả một đường dây buôn lậu thuốc ngay trong bệnh viên. Điều này Lương Thần và cả chi đội hình sự đều không hề nghĩ đến. Hơn nữa Tôn Duyên Thành cũng đã khai báo là y được bang Bọ cạp giúp trong việc buôn lậu thuốc. Phó cục trưởng chủ quản hình sự Triệu Thanh Nham và hai vị phó cục trưởng khác là Trương Đống và Vương Thiết Vệ đã cùng đến chi đội hình sự, đặc biệt khen ngợi hành động phá án thần tốc của Đại đội trưởng Lương Thần. Lương Thần cảm thấy phấn khởi trong lòng, không phải vì những lời khen của lãnh đạo mà là cảm thấy hài lòng với biểu hiện của mình tại bệnh viện. Hắn cảm thấy lúc ấy bản thân mình giống như hung thần của bọn tội phạm. Đúng là làm cảnh sát hình sự cũng thích thật, giống như thám tử Conan phá án vậy, chỉ tay vào quần chúng đang đứng đó và nói: - Hung thủ chỉ có một hoặc hai. Đó là anh, anh và anh. Được người khác nhìn một cách ngưỡng mộ, đây chính là cảm giác thành công mà trước giờ khi còn là đại đội trưởng trị an Lương Thần chưa bao giờ được biết đến. Phó cục trưởng Triệu Thanh Nham, Trương Đống, Vương Thiết Vệ cùng với Chi đội trưởng Thân Lỗi trở về phòng của Phó cục trưởng. Bốn người cùng châm thuốc lá, phà ra từng ngụm khói bay đầy trong phòng. - Quả nhiên là có tiềm năng! Triệu Thanh Nham nói một cách hưng phấn. Trong những vụ án lần trước mà ông có dịp chứng kiến thì đã đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với chàng cảnh sát trẻ tuổi này rồi. Khi Lương Thần được điều đến Liêu Dương nhậm chức, ông lại càng có kỳ vọng hơn. Mà sự thật cũng đã chứng minh tiểu tử này đã không phụ lòng kỳ vọng của ông, ngay trong vụ án đầu tiên kể từ ngày nhậm chức đã đạt được thành công ngoài sự mong đợi. - Tôi đã nói Tiểu Lương trời sinh ra là để làm cảnh sát hình sự mà. Thân Lỗi nheo mắt nói. - Can đảm, cẩn trọng, đặc biệt là ánh mắt kia rất độc. Tài năng đó hiếm có người nào có được. Trong lúc phá án đã phân tích một cách chuẩn xác vẻ mặt khác thường của hai nghi phạm, dùng những câu nói chặn đầu khiến cho đối phương phải lộ ra dấu vết. Bản lĩnh này thì cho dù là người nhiều năm làm hình sự cũng khó mà có được. Tiểu Lương chưa bao giờ trải qua chương trình huấn luyện của cảnh sát hình sự, chỉ dựa vào bản năng để đạt tới trình độ này. Tôi chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung là “thiên tài”. - Thép tốt sẽ luyện nên kiếm tốt. Tôi cũng hiểu việc lựa chọn Tiểu Lương đến đại đội hình sự là chính xác. Anh Triệu, anh Vương, anh Thân, mọi người xem chúng ta có nên tìm cơ hội gửi Tiểu Lương đi học một khóa tại học viện cảnh sát hình sự hay không? Phó cục trưởng Trương Đống trầm giọng nói. - Chủ ý của anh Trương đúng là không tồi. Lát nữa tôi sẽ đến gặp sếp Bộ để xin chỉ thị. Triệu Thanh Nham, Vương Thiết Vệ, Thân Lỗi ba người ánh mắt sáng ngời. Học viện cảnh sát hình sự Liêu Dương Trung Quốc trực thuộc bộ Công an, đào tạo nhân tài về điều tra hình sự và chuyên môn khoa học kỹ thuật cho các cơ quan công an, tư pháp khắp cả nước. Nói như vậy, có thể được đào tạo ở đây đều là bậc tinh anh trong giới cảnh sát. Lương Thần vốn đã có nền tảng tốt, chỉ cần đào tạo sâu một chút về điều tra tại học viện cảnh sát hình sự thì có thể nói là từ một cây thép tốt được luyện thành một cây kiếm vô địch. Buổi sáng ngày thứ ba sau khi vụ án đã được phá, Đại đội Phó Khương Bằng cùng với những trinh sát viên nhàn rỗi nên kiếm chỗ tán dóc. Tại tầng lầu của chi đội hình sự, phòng thư ký và phòng trang bị hậu cần nằm song song hai bên cánh cửa. Phần lớn nhân viên ở đây đều là nữ. Người của năm đại đội khi nhàn rỗi thì hay đến đây tán gẫu vài câu. Đại đội phó Khương thêm mắm thêm muối biểu hiện của Lương Thần lúc đó cho những người khác nghe. Những cô nàng thuộc phòng thư ký cười run rẩy hết cả người, nhất trí cho rằng đại đội phó Khương rất có tiềm chất của người. - Sự thật luôn thắng tất cả mọi tranh cãi. Vụ án đã được phá. Đó là sự chứng minh. Khương Bằng nói tiếp. - Lão Khương tôi từ trước đến nay không bao giờ phóng đại sự việc. Biểu hiện của sếp Lương lúc đó ai cũng nhìn thấy. Mọi người cho rằng tôi khoa trương bởi vì mọi người không được tận mắt chứng kiến. - Thật sự thần kỳ như vậy sao? Thư ký Triệu Muội Muội mở to mắt, nghi hoặc hỏi Khương Bằng. - Ai gạt cô em bé nhỏ làm gì? Khương Bằng đùa một chút rồi hướng về những người còn lại nói: - Sếp Lương đúng là có sao chiếu mệnh. Khi vừa chuẩn bị lên xe lại có một cô y tá gọi lại. Xem qua thì có vẻ là có quen biết sếp Lương. Cô y tá đó quả thật rất xinh đẹp, có thể nói là vô cùng xinh đẹp. Tôi còn nhớ rõ lúc ấy mà. Nói xong, Khương Bằng lấy tay nắm lấy cổ họng, ánh mắt nhìn Triệu Muội Muội, giọng nói u oán nói: - Vì sao mà anh lại thay đổi số điện thoại di động? - Khương Bằng, anh ghê tởn chết đi được. Triệu Muội Muội đỏ mặt, chạy ra phía sau những chị em khác. Nữ cảnh sát hình sự thì hiếm hoi như gấu mèo vậy. Nếu không có những em gái thuộc phòng thư ký và phòng trang bị hậu cần thì những người đàn ông của đại đội hình sự sẽ buồn chán suốt cả ngày mất. - Theo nguồn tin đáng tin cậy, sếp Lương của chúng ta vẫn còn độc thân. Các em phải nắm chặt cơ hội này. Anh nói cho các em biết đàn ông giống như sếp Lương là rất có giá đó. Sao các em không thừa dịp này khẩn trương tấn công đi, trong tương lai đảm bảo không bị thiệt thòi đâu. Khương Bằng đúng là kẻ miệng lưỡi nhất đại đội, làm cho các em trong phòng đầu óc choáng váng. Biệt hiệu Khương núi lớn cũng vì nguyên nhân này mà có được. - Không phải anh vừa mới nói là sếp Lương đã có nữ y tá nào đó rồi sao? Triệu Muội Muội đứng sau những chị em khác, hướng đến Khương Bằng phụng phịu nói. - Anh đâu có nói cô nữ y tá đó là bạn gái của sếp Lương đâu. Anh chỉ nhắc nhở các em nên tận dụng cơ hội sớm mà thôi, đừng để người khác giành trước. Khương Bằng nghiêm trang nói. - Đừng có mà khen sếp Lương của các anh hoài, giống như trên đời chỉ có một mình anh ấy vậy. Dựa vào cái gì mà bắt tụi em phải chủ động trước chứ? Nếu anh ấy có tìm đến tụi em trước thì tụi em sẽ suy nghĩ lại. Hồng Hồng vốn được gọi là Quả ớt nhỏ của chi đội tỏ vẻ không phục, quay đầu nhìn Triệu Muội Muội nói: - Em đúng là ngu ngốc, đừng có nghe Khương núi lớn nói bậy. Nhất định là phải dè chừng đồng thời cũng phải tự tin lên. Đúng lúc này, Đại đội phó đội hình sự một chạy vào, nói với Khương Bằng và những trinh sát viên khác: - Mấy anh mau lại đây, có cô gái xinh đẹp muốn tìm sếp Lương. Tiểu Trác đã dẫn cô ấy đến phòng của sếp Lương rồi. - Chúng ta đi mau thôi! Chẳng những là những trinh sát viên mà cả các cô gái ở phòng thư ký và phòng trang bị hậu cần đều không kềm được sự hiếu kỳ, nhanh chóng cùng nhau chạy ra ngoài để xem cảnh náo nhiệt.