Quan Lộ Trầm Luân
Chương 210 : Cháu hối hận rồi
Ngày đăng: 12:29 30/04/20
Nghe Chi đội trưởng Thân Lỗi nói, Lương Thần đã biết vấn đề nằm ở chỗ nào rồi. Đưa tay ra nhận điếu thuốc, hắn vội vàng giải thích một câu.
- Hai phát đều là may mắn?
Chi đội trưởng Thân cười ha hả, xoay người lại nói với Chính ủy Trương Quảng Thiện và chi đội phó Thạch Phong:
- Nhìn xem, còn giả bộ khiêm tốn trước mặt chúng ta kìa!
Chính ủy Trương Quảng Thiện, chi đội phó Thạch Phong cùng cười. Trương Quảng Thiện nói đùa:
- Vô ích thôi, Tiểu Lương ạ. Tài bắn súng của cậu đã hoàn toàn bán đứng cậu!
Trước sự trêu chọc của mấy vị lãnh đạo, Lương Thần chỉ biết đứng đó cười ngượng ngùng. Trong lòng thầm nghĩ, cái gọi là siêu xạ thủ có lẽ là thật, nhưng không phải khi nào cũng chính xác. Hắn không dám đảm bảo, về sau còn có thể sử dụng năng lực đặc biệt này như hôm nay để có thể đại triển thần uy, trăm phát trúng đích hay không.
- Phải nhanh chóng tiến hành thẩm tra tên hung phạm đó. Chuyện này không đơn giản như vậy đâu!
Chi đội trưởng Thân Lỗi thôi không cười nữa, giọng nghiêm túc nói:
- Mục đích là nhắm tới cậu đó!
- Ông nói đúng!
Chính ủy Trương Quảng Thiện tiếp lời:
- Kể từ vụ án buôn bán ma túy liên hợp ngày mùng 1 tháng 5 năm nay đến vụ ở bệnh viện trung tâm thành phố hồi tháng 7, và đặc biệt là vụ đại án buôn bán ma túy đầu tháng này, tất cả đều có công lao của Tiểu Lương. Hiện tại có thể nói đối với các băng nhóm buôn bán ma túy trong thành phố thì Tiểu Lương như cái gai trong mắt. Tôi nghi ngờ sự việc ngày hôm nay là âm mưu của tổ chức buôn bán ma túy bang Bọ Cạp muốn diệt trừ Tiểu Lương đây!
- Tôi đồng ý với Chi đội trưởng Thân và Chính ủy Trương!
Phó chi đội Thạch Phong nói:
- Mục đích của Bang Bọ Cạp thứ nhất là muốn điệt trừ Tiểu Lương để trả thù, thứ hai chính là thông qua vụ mưu sát này để đe dọa làm kinh sợ các cơ quan công an, tạo ảnh hưởng xấu trong xã hội. Về điểm này, có thể phỏng đoán dựa theo địa điểm hành động mà bọn chúng đã lựa chọn.
Lương Thần im lặng nghe mấy vị lãnh đạo chi đội phân tích mà trong lòng không khỏi âm thầm cảnh giác. Cơ bản hắn cũng đã nghĩ như vậy. Hắn không khỏi nhíu mày, mình cẩn thận một chút thì cũng không sao, chỉ sợ liên lụy đến Thanh Oánh, Tử Thanh và cô Vương. Bọn người kia không tiếc mạng sống, rõ ràng dám ngang nhiên nổ súng hành hung thì còn có gì mà không dám làm cơ chứ?
- Trước mắt không cần đi xe bus, cậu cứ dùng xe Jeep của đại đội đi. Đây là chìa khóa xe.
Chi đội trưởng Thân Lỗi đưa chìa khóa cho Lương Thần, vỗ vỗ vào vai hắn nói:
- Thời gian này, chú ý bảo vệ cho chính mình. Còn nữa, hãy nói với gia đình bạn gái cũng phải cẩn thận nhé .
- Tôi biết rồi!
Lương Thần gật gật đầu nhưng trong lòng lại có chút lo lắng buồn phiền. Vương Phỉ Hạm thì ít nhất còn có lái xe kiêm vệ sĩ bảo vệ, còn Tử Thanh và Thanh Oánh điều rất nguy hiểm, nhất là Thanh Oánh, đi làm hay tan làm đều phải đi xe bus.
Hắn cũng không muốn cái gì đại loại như là bạn gái bị bắt đi, sau đó đơn thương độc mã xông vào sào huyệt của kẻ bắt cóc, cuối cùng lấy mạng đổi mạng, lừng lẫy hy sinh. Nhưng hắn cũng không thể phân thân được, không thể bảo vệ, càng không thể nói Tử Thanh, Thanh Oánh và cô Vương cứ phải ở nhà không đi đâu được.
Chó má! Bọn buôn bán ma túy đúng là khốn kiếp! Chỉ dùng dao nhỏ cũng được rồi, lại còn phái đến hàng đống tên mang súng 54 làm gì. Hiện giờ đã làm cho hệ số nguy hiểm mà hắn phải đương đầu tăng lên gấp đôi rồi.
Nhận lấy chìa khóa xe, Lương Thần trở lại phòng làm việc của mình. Lúc đi ngang qua văn phòng đại đội thì nghe giọng của Đại đội phó Khương Bằng ở trong vọng ra:
- Chuyện hôm nay, đổi lại nếu là ai thì cũng khó qua nhưng với Đại đội trưởng của chúng ta thì không thế. Đầu tiên là bắn hai phát súng vào thằng nhãi có ý đồ đánh lén kia. Sau đó vào trong quán cà phê, lại một phát súng giết chết một tên có súng nữa. Đội trưởng thật là bắn súng như thần. Liên tục hai phát đều trúng ngay ấn đường.
Tiếp đó là những thành viên trong đội và các cô gái ở phòng thư ký tỏ ra hết sức kinh ngạc. Nhưng mà lúc này Lương Thần không có tâm trạng để nghe những lời tán dương, ca tụng này. Danh tiếng không phải lúc nào cũng tốt. Cái gì mà cây to đón gió, hay là chim đầu đàn, nhất là hắn làm cảnh sát hình sự, trong một số tình huống, danh tiếng ngược lại sẽ mang đến cho hắn nhiều phiền toái và nguy hiểm không tưởng tượng được. Giống như lần này bị kẻ buôn ma túy nhắm vào, phải đối mặt với nguy cơ trả thù thường xuyên!
Chẳng mấy chốc mà đã tan sở, Lương Thần chuẩn bị lái xe cảnh sát về nhà thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của chủ tịch Lâm:
- Đến tòa nhà Hoàng Triều một chuyến.
Lời nói của chủ tịch Lâm tuy đơn giản nhưng không thể chối từ được. Đã quen với giọng điệu nói chuyện mạnh mẽ, cứng rắn đó nên Lương Thần chỉ có thể thở dài, sau đó lái xe cảnh sát ra khỏi cổng chính, hướng thẳng đến tòa nhà Hoàng Triều trên đường Khang Ninh khu Tây Ninh.
Tòa nhà này là lần đầu Lương Thần đến, cho nên dù là biết địa chỉ cụ thể nhưng phải hơn 10 phút hắn mới tìm ra địa điểm. Đậu xe cảnh sát ở bãi đậu xe ngầm, Lương Thần đi thẳng vào thang máy lên tầng 66.
Văn phòng làm việc rộng lớn. Đây là lần thứ ba Lương Thần được gặp mặt người đàn ông vừa như có bàn tay của Thượng đế lại vừa giống như một người bị bệnh tâm thần này. Giờ phút này, hoàng hôn đang xuống, mặt trời lặn dần, ánh dương mờ nhạt xuyênqua cửa sổ văn phòng, dát lên người Lâm Tử Hiên đang ngồi trước cửa sổ một màu vàng óng ánh.
Lương Thần không khỏi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy toàn bộ kiến trúc xây dựng làm bằng thủy tinh. Nhìn ra bên ngoài cửa sổ thủy tinh khi hoàng hôn đã xuống, hắn có cảm giác là giơ tay ra thì có thể chạm tới bầu trời.
Lâm Tử Hiên không nói gì, hướng về Lương Thần vẫy vẫy. Lương Thần chậm rãi đi tới, đứng bên cạnh đối phương.
- Nhìn xuống phía dưới xem, có cảm giác đang bước trên tất cả mọi người không?
Lâm Tử Hiên dùng giọng khàn khàn hỏi một câu.
- Một chút!
Lương Thần nhìn xuống. Trông xa xa, dòng xe cộ đông đúc giống như kiến và người đi đường như biến thành những điểm đen nhỏ xíu cùng với các công trình xây dựng thấp hơn ở xung quanh, hắn gật đầu trung thực trả lời. Nhưng sau đó lại thêm vào một câu:
- Ngoài cái đó ra, còn có cảm giác sợ hãi rằng nếu ngã xuống thì nhất định sẽ chết.
Nhìn bộ dạng nghiêm trang của Lương Thần, Lâm Tử Hiên ngẩn ra, không kìm nổi cười, chỉ hắn nói:
- Cố ý đánh vào tôi có đúng không?
- Không có, tôi nói thật mà!
Lương Thần cười cười nói:
- Tôi không nói dối ông đâu, từ nhỏ tôi đã mắc chứng sợ độ cao!
- Quen rồi thì tốt!
Lâm Tử Hiên đầy thâm ý nói:
- Cơ hội được đứng trên cao tuyệt đỉnh, mọi người đều ở dưới chân, không phải ai cũng có đâu!
Dừng một chút, y lại đổi đề tài, cười hỏi Lương Thần:
- Cái cô mỹ nữ họ Tô gì đấy cậu ký nhận chưa?
- Nhận rồi, nhận rồi!
Lương Thần mở to mắt nói dối.
- Có đúng chỗ không?
Lâm Tử Hiên khóe môi hơi mỉm cười hỏi tiếp.
- Đúng chỗ, đúng chỗ!
Lương Thần lập lờ đáp.
- Tốt lắm, ngày mai tôi sẽ bắt cô ta đi làm kỹ nữ!
Lâm Tử Hiên gật gật đầu, cười nói.
- Ông!
Lương Thần trợn mắt, há mồm nhìn Lâm Tử Hiên hồi lâu mà không nói ra lời.