Quan Lộ Trầm Luân
Chương 240 : Gió thổi không ngừng
Ngày đăng: 12:29 30/04/20
Lâm Tử Hiên chăm chú nhìn khuôn mặt của cậu thanh niên trẻ. Trong nháy mắt y dường như thấy được chính mình, lại dường như thấy được Diệp Tử Ngang, người y từng coi như anh em như chân như tay rồi lại căm thù đến tận xương tủy.
- Vô công không thể hưởng lộc!
Lương Thần cười cười, kéo chăn đắp cho đối phương nói:
- Mấy trăm đồng thì tôi sẽ nhận, mấy triệu đồng tôi cũng sẽ miễn cưỡng mặt dày mày dạn tiếp nhận rồi. Nhưng đây tận mấy trăm tỷ, tôi quả thật không hưởng thụ nổi!
- Cậu thật sự không muốn?
Lâm Tử Hiên thản nhiên hỏi một câu.
- Cậu nên nhận!
- Tôi cũng đã từng nói, tôi rất sợ chạm đích quá cao rồi sẽ lại phải ngã xuống mà chết!
Lương Thần lắc đầu nói:
- Hơn nữa của cải này cũng không phải tôi tự mình nỗ lực mà đạt được.
- Cậu chắc đã quên lời tôi từng nói với cậu!
Lâm Tử Hiên đoạn vươn đôi bàn tay khô gầy nắm lấy tay đối phương, cất giọng khàn khàn nói:
- Tôi đã từng nói nếu có một ngày cậu được kế thừa một khối lượng tài sản khó có thể tưởng tượng nổi thì cũng không cần phải kinh ngạc hay hổ thẹn. Cậu chỉ cần yên tâm thoải mái mà hưởng thụ cuộc sống xa xỉ và thể diện tôn quý mà của cải mang đến là được rồi!
Lương Thần bỗng dưng ngẩn người ra rồi nhớ lại. Chính là vào đêm tiệc rượu ngày quốc khánh tháng mười. Hắn đứng ở trên khán đài của hội trường cùng với Lâm Tử Hiên, đối phương nói với hắn vài lời, hắn còn nhớ rõ sau đó Lâm Tử Hiên còn nói thêm:
- Có một khối tài sản khổng lồ, cậu chính là người nổi tiếng, chính là tinh anh. Có thể đủ để giống như đêm nay đứng ở trên khán đài cúi xuống ngạo cười kẻ khác, hưởng thụ ánh mắt tôn kính và hâm mộ của người khác. Vận thế của một người cũng là một loại ưu thế, một loại vốn. Ví dụ như có người chỉ tốn hai đồng để mua xổ số, có thể trúng thưởng năm triệu, bằng người khác dốc sức lao động cả đời. Mà cậu, không nghi ngờ gì chính là thuộc loại thứ nhất.
Lâm Tử Hiên khẽ mỉm cười nói:
- Hồi cậu nhận trả lời phỏng vấn của cô bé nhà họ Liên cũng đã nói, cậu cảm thấy vận may của mình không tồi, mà sự thật đã chứng minh vận may của cậu quả thật là không tồi!
- Tạm thời không nói chuyện này nữa, tôi muốn biết rốt cuộc ông bị bệnh gì?
Lương Thần thay đổi đề tài, trở tay nắm đôi bàn tay yếu ớt và mệt mỏi của đối phương, chăm chú hỏi:
- Thật sự không có cách nào chữa sao?
- Không có!
Lâm Tử Hiên lắc đầu cười nói:
- Sức khỏe là một trong số ít những thứ không mua được bằng tiền bạc! Tôi hiện tại sức tàn lực kiệt, không biết ngày nào sẽ đi gặp Diêm Vương! Cho nên tôi mới vội vàng lập di chúc như vậy. Đem thù lao cậu đáng được trả giao phó cho cậu!
- Nhưng trên thực tế, tôi chẳng có công lao gì cả!
Lương Thần gượng cười nói.
Chẳng qua hắn chỉ nghe theo yêu cầu của đối phương tranh thủ thời gian cùng hoan lạc với Diệp Tử Thanh, lại còn cướp đi đêm đầu tiên của ngọc nữ minh tinh Tô Mộng Nghiên. Tất cả đều là chuyện tốt đối với hắn. Thế mà giờ đây, đối phương còn định đem khối tài sản mấy trăm tỷ mồ hôi xương máu đưa cho hắn.
- Không sao cả, nếu cậu thật sự cảm thấy trong lòng bất an thì thừa dịp tôi còn có vài ngày để sống, cậu hãy tăng tốc hành động đi để hoàn thành yêu cầu kế tiếp của tôi!
Trên môi Lâm Tử Hiên hiện lên nụ cười có phần giả tạo, nhẹ giọng nói.
- Ông nói đi!
Lương Thần trong lòng chấn động, đã thầm suy đoán yêu cầu kế tiếp của đối phương là cái gì.
- Diệp Thanh Oánh là bạn gái cậu đúng không? Nhưng theo tôi được biết, tiến triển giữa hai người hình như rất chậm chạp. Rõ ràng hai người không phù hợp với thân phận tình yêu nam nữ!
Lâm Tử Hiên chậm rãi nói:
- Yêu cầu của tôi chính là trước tết dương lịch, nhất định phải đưa cô bạn gái chính thức này lên giường một lần!
Lại nữa rồi!
Lương Thần đưa hai tay lên ôm trán. Cho tới bây giờ, tất cả nhiệm vụ mà ông chủ tịch Lâm này giao phó đều liên quan đến phụ nữ. Dường như là y một lòng muốn bồi dưỡng hắn thành một con ngựa giống ưu tú, sau đó đi săn phi tần mỹ nữ trong thiên hạ!
- Tôi còn phải nhắc nhở cậu một câu, đừng như lần trước giở thủ đoạn đối đầu với tôi!
Lâm Tử Hiên thấy chàng trai dường như đang rất khổ sở, trên mặt lộ ra vẻ sắc sảo nói:
- Cậu biết hậu quả thế nào rồi!
Lương Thần trong lòng không hề mảy may tức giận, hiện tại hắn đã hiểu rõ tính cách của người đàn ông này. Chỉ có điều hắn buồn phiền không biết làm như thế nào để hoàn thành yêu cầu của người đàn ông bảy phần đáng thương ba phần đáng giận này!
Sau một hồi im lặng, Lương Thần không còn cách nào đành cười cười, hướng về phía đối phương nói:
- Cảm ơn ông, chủ tịch Lâm!
- Cảm ơn tôi cái gì?
Lâm Tử Hiên nao nao hỏi.
- Cảm ơn ông đã giúp tôi thực hiện được nguyện vọng mà đại đa số đàn ông chỉ có thể ảo tưởng mà không có cách nào đạt được.
Lương Thần trong giọng nói tràn đầy sự tự chế giễu:
- Ông yêu cầu tôi phải chiếm nhiều phụ nữ như vậy đều là đúng lý hợp tình. Không cần giả bộ thanh cao, cũng không cần giả bộ xoắn xuýt cũng đã có được bốn mỹ nữ bên cạnh rồi! Bất kể là ai muốn dùng chiêu bài này để chỉ trích tôi, tôi đều có thể quay lại mà nói với họ một câu: Rất xin lỗi, tôi bị ép buộc!
Ha ha! Lâm Tử Hiên một tay chỉ vào Lương Thần, mặc kệ thân thể yếu ớt của mình mà phá lên cười! Nhưng tiếng cười này lại làm Lương Thần sợ luống cuống tay chân. Hắn vội vàng giơ tay vỗ nhẹ trước ngực và sau lưng đối phương, nói giọng lo lắng:
- Ông không nên cười như vậy, có thể chết người đấy!
- Không có việc gì, không có việc gì!
Nhìn Lương Thần chân tay luống cuống, trong mắt Lâm Tử Hiên chợt lóe lên tia ấm áp, y ngưng cười, nói giọng có phần sảng khoái:
- Tôi thực sự rất thích sự thành thật và hài hước của cậu. Lời cậu vừa mới nói thú vị y như khi bị cô bé họ Liên phỏng vấn hôm trước!
- Chủ tịch Lâm, ông có thể nói cho tôi biết rốt cuộc vì sao ông phải làm như vậy?
Thấy tâm trạng đối phương có vẻ không tồi, Lương Thần nhân cơ hội hỏi một câu.
- Chờ khi nào tôi chết, cậu sẽ biết!
Lâm Tử Hiên vẫn kín như bưng, lắc lắc đầu nói:
- Được rồi, bất kể cậu có đồng ý hay không đồng ý chuyện di chúc, tôi đã quyết định là sẽ không thay đổi. Cậu cũng nên trở về cân nhắc một chút, có của cải giá trị như thế, cậu có khả năng bảo vệ người thân và người yêu, đây chẳng lẽ không phải điều cậu cần nhất trong đời sao?
Lương Thần trong lòng chấn động, toàn bộ những lời này của đối phương hoàn toàn trúng tâm sự của hắn. Điều mà hiện nay hắn thiếu nhất, chính là một gia tộc lớn mạnh, một quyền lực đối kháng cao cấp. Nếu thật sự kế thừa tài sản của Lâm Tử Hiên, thì tất thảy những gì hắn từng lo lắng đều không là vấn đề! Tài sản mấy trăm tỷ, cũng đủ khiến hắn đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp.
Lâm Tử Hiên âm thầm mỉm cười, ông ta có thể nhìn ra chàng thanh niên này trong lòng đang dao động.
Từ phòng điều trị đặc biệt đi ra, đang chuẩn bị rời khỏi Lương Thần bất chợt phát hiện, người đàn ông trung niên đã từng gặp mặt một lần, hoặc là Đại Trụ Tử hoặc là Nhị Trụ Tử đang đứng ở cửa phòng bệnh đưa ánh mắt bình thản chăm chú nhìn hắn.
Hắn thật cẩn thận đi tránh qua một bên của đối phương, lại bị một cánh tay giơ ra ngăn cản.
- Đại tướng muốn gặp cậu!
Liệu có phải là ông cụ hôm đó đập cửa phòng bệnh của hắn mà hỏi hay không? Ngữ khí của người đàn ông trung niên này rất rõ ràng, hơn nữa không cho hắn có cơ hội phản kháng.
Quả nhiên là Đại tướng sao?
Lương Thần đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Có thể cùng đứng chung một chỗ với Thủ tướng Quốc vụ viện đại nhân, chị em Liên gia, Bí thư tỉnh ủy, lại được Lâm Tử Hiên gọi là Diệp gia gia, không cần phải suy nghĩ cũng biết, nhất định là Diệp gia kia có chức vụ tối cao ở thủ đô. Thế hệ lãnh tụ cách mạng nước cộng hòa còn lại đến ngày nay, tướng quân huyền thoại được ghi chép trong sách giáo khoa môn lịch sử… chỉ có Đại tướng Diệp Thiếu Dương!
Vừa nghĩ tới việc hắn từng hai lần không biết sống chết mà bảo đại tướng Diệp xé báo giải buồn, Lương Thần liền cảm thấy toát mồ hôi lạnh nơi sống lưng, trong lòng cũng bắt đầu bất ổn, lo sợ không ngừng. Trốn thì cũng không thoát, chỉ có thể đi từng bước dò từng bước, chỉ hi vọng Diệp lão nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân. Người làm quan thường rất khoan dung độ lượng, nói thế nào thì hắn và Đại tướng Diệp cũng đã từng có mấy ván cờ giao hữu, không phải sao?
Vừa rời khỏi phòng điều trị đặc biệt của Lâm Tử Hiên, đã lại bị một người đàn ông trung niên đưa sang một phòng điều trị đặc biệt khác. Đây là phía bệnh viện nghe theo chỉ thị, đặt hai gian phòng điều trị đặc biệt để làm chỗ nghỉ ngơi tạm thời cho đoàn người của Diệp lão!
Lâm Vân Sinh thân là thủ tướng một quốc gia, trăm công ngàn việc, sau khi bớt thời giờ đến thăm con trai Lâm Tử Hiên, đã để lại vợ và con cả Lâm Tử Vũ ở lại, một mình cùng với hơn hai mươi xe cảnh sát, xe quân vệ hộ tống mở đường, lên xe rời khỏi bệnh viện nhân dân tỉnh, cũng chuẩn bị lên phi cơ chuyên dụng trở về Bắc Kinh.
Gia đình Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn, Nghiêm Lệ, Lý Hinh Đình và gia đình chủ tịch tập đoàn Quốc tế Hoa Năng Liên Tây Dược cùng vợ và con là Liên Văn Chương, cùng với một thế hệ khác của Liên gia là ba chị em Liên Tuyết Phi, Liên Tịch Nhược, Liên Thiên Thiên đều không rời đi ngay lập tức. Bọn họ đứng tản mạn ở mọi nơi ngoài hành lang, nhìn người cảnh vệ thân thiết của Diệp lão đưa Lương Thần tới phòng của ông.
Diệp lão vì sao muốn gặp tiểu tử trẻ tuổi này? Có phải bởi vì Lâm Tử Hiên chọn tiểu tử này làm người thừa kế tài sản mà khiến cho Diệp lão chú ý?
Liên Tây Dược âm thầm đoán, y có một loại dự cảm, muốn gây phiền toái cho tên cảnh sát quèn họ Lương này chỉ sợ là ngày càng khó! Ngẫm lại đều cảm thấy uất nghẹn. Bất kể với địa vị của Liên gia hay là thân phận chủ tịch tập đoàn Quốc tế Hoa Năng của y, không khoa trương mà nói, chỉ cần giơ một ngón tay nhỏ ra cũng đủ ấn chết tên cảnh sát quèn này. Nhưng hết lần này đến lần khác, vận mệnh của tên cảnh sát này dường như đối nghịch với trời đất. Không nói việc hắn có Bí thư tỉnh ủy Lý Thư Hãn che chở, nhưng không hiểu ra sao mà cả Lâm gia cũng có quan hệ!
Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn đúng là đang chờ thời cơ nói mấy câu với Diệp lão, mà Nghiêm Lệ và Lý Hinh Đình cũng đang tập trung tinh thần chờ Lương Thần đi ra từ phòng Diệp lão. Họ muốn hỏi rõ chuyện hôm nay xem tại sao không thân không quen mà Lâm Tử Hiên có thể đem của cải mấy trăm tỷ đưa cho Lương Thần?
Nhưng trong lòng phức tạp nhất, có thể nói chính là Phu nhân Thủ tướng và người con cả Lâm Tử Vũ. Cả hai mẹ con ngay sau khi Lương Thần đi ra, thì ngay lập tức đi vào phòng điều trị.
Tuy nhiên Lâm Tử Hiên lại nghênh đón với giọng nói cực kỳ mệt mỏi yếu ớt:
- Mẹ, anh, tôi rất mệt, hãy để tôi ngủ một lúc!
Tạm thời không có cách nào biết được chân tướng sự việc từ Lâm Tử Hiên. Như vậy hiển nhiên Phu nhân Thủ tướng và con cả Lâm Tử Vũ cũng chỉ có thể đặt mục tiêu lên người Lương Thần, kẻ vừa được Lâm Tử Hiên tuyên bố là người thừa kế tài sản. Nhưng Lương Thần lại vừa bị Diệp lão triệu tập, nên mẹ con họ cũng chỉ có thể đứng chờ ở ngoài cửa!
Đi vào buồng điều trị, Lương Thần cẩn thận quan sát sắc mặt của ông cụ đang ngồi. Thần sắc ông cụ không mừng không giận, chỉ có điều ánh mắt hướng về hắn có vẻ sắc bén, khiến Lương Thần cảm thấy có phần e sợ.
..