Quan Lộ Trầm Luân
Chương 282 : Tranh luận kịch liệt
Ngày đăng: 12:30 30/04/20
Một chiếc taxi dừng lại ở cửa Câu lạc bộ ca vũ Thế Giới Mới, một nhóm nam nữ bước ra. Đi lên, nói nói cười cười đi vào bên trong. Đúng lúc này, ánh mắt của một cô gái trong nhóm đó vô tình nhìn thấy Chánh văn phòng Cố lịch sự nhã nhặn và Trưởng phòng Chu bụng phệ.
- Đan Đan, kia có phải cha của bạn không?
Cô gái vội vàng kéo tay người bạn cùng học nhỏ nhắn đi bên cạnh hỏi nhỏ.
- Cha của mình?
Cô gái tên Đan Đan mới mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt và dáng người đều thể hiện rõ vẻ thanh xuân, nghe thấy vậy liền mở to mắt nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn biến sắc, khẽ nói:
- Trời ơi, đúng là cha mình! Hỏng rồi, hỏng rồi, không phải là đến đây đợi bắt mình chứ?
- Nhìn Đan Đan bị dọa kìa, đến đây ca hát cũng không phải là chuyện xấu, có cần phải sợ hãi như vậy không?
Một cô gái khác giễu cợt nói.
- Bạn không biết rồi, chú Cố quản Đan Đan nghiêm lắm đấy!
Cô gái lúc nãy chớp chớp đôi mi thanh tú nói:
- Chúng mình đừng vào vội, đợi xem tình hình thế nào đã!
Những nam sinh nữ sinh còn lại đều gật đầu, trong lòng họ cũng cảm thấy không yên. Trong lớp, cha của Đan Đan có chức vị lớn nhất, lần trước trường tổ chức đại hội khen ngợi giáo sư ưu tú, cha của Đan Đan còn thay mặt Ủy ban nhân dân huyện lên phát biểu. Ở đây phổ biến chuyện ai làm quan phụ mẫu lớn thì người đó làm cha, vô hình chung những người đó có tài trí hơn người. Đối với những cô bé cậu bé này mà nói, trong huyện Giang Vân này, Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân huyện đã là một chức quan lớn rồi.
- Nguy rồi, nguy rồi, hình như chú Cố đã nhìn thấy bọn mình!
Cô gái phụ trách quan sát tình hình bỗng hoảng hốt nói. Mọi người nhìn lên thì quả đúng như vậy, họ thấy cha của Đan Đan và một vị lãnh đạo bụng phệ đi về phía mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Đan Đan đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị bắt gặp, nhưng lại thấy cha đi qua bên cạnh bọn cô, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, dường như không hề để ý tới các cô.
Sau đó, Cố Đan Đan kinh ngạc nhìn thấy, cha đến trước mặt một thanh niên, nhiệt tình bắt tay với đối phương, hơn nữa còn có phần nể nang, cười nói:
- Trưởng phòng Lương, tôi và Trưởng phòng Chu cung kính chờ đợi anh đã nửa ngày nay!
Cố Đan Đan lúc này vô cùng hồi hộp. Cô đang chứng kiến cảnh cha mình và vị Trưởng phòng Chu bụng phệ kia nhiệt tình bắt tay với một thanh niên còn rất trẻ.
- Người đó là ai vậy? Lẽ nào một người còn trẻ như vậy đã làm Trưởng phòng ư?
Các bạn học của Cố Đan Đan cũng không nén nổi tò mò, bắt đầu thì thào bàn tán.
- Chánh văn phòng Cố, Trưởng phòng Chu, các vị thật quá khách khí!
Lương Thần không hề nghĩ tới chuyện hai người đối phương sẽ đứng đợi ở cửa lớn, chuyện này thật sự là đã quá coi trọng hắn. Nói như vậy có nghĩa, chỉ có người là lãnh đạo cấp cao mới được đối đãi như vậy, còn hắn nhiều nhất cũng chỉ là cùng cấp với hai người này.
Đêm nay xem ra nhất định có vấn đề gì! Không phải tiệc Hồng Môn Yến gì đó chứ? Trên mặt Lương Thần đeo nụ cười giả dối, nghĩ thầm trong lòng.
Sau khi nhiệt tình hỏi han vài câu, Chánh văn phòng Cố và Trưởng phòng Chu một trái một phải, giơ tay mời đi vào bên trong. Lương Thần cũng không từ chối, cùng hai người đi về phía cánh cửa lớn rực rỡ ánh đèn của Câu lạc bộ ca vũ.
Trong lúc vô tình quay đầu lại, ánh mắt Chánh văn phòng Cố dừng lại ở đám các cô bé cậu bé. Trong vòng hai giây rất ngắn, Chánh văn phòng Cố lập tức phát hiện bóng dáng con gái Đan Đan. Đầu tiên ông hơi ngạc nhiên sau đó sắc mặt trầm xuống, vẫy vẫy tay gọi:
- Đan Đan, mau lại đây!
Cố Đan Đan kéo tay bạn học thân nhất, nơm nớp lo sợ đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn gọi một tiếng:
- Cha!
- Sao con lại ở đây? Hả?
Vẻ mặt Chánh văn phòng Cố rất nghiêm túc, nhìn con gái của mình, rồi lại nhìn cô bạn cùng học của con gái đang đứng bên cạnh.
- Chú Cố, chú đừng trách Đan Đan, là do cháu rủ Đan Đan tới đây hát!
Cô gái này ngược lại rất có can đảm gánh vác, dũng cảm đứng ra chịu trách nhiệm giải vây cho bạn mình.
- Đây là con gái của Chánh văn phòng Cố ư?
Nhìn bộ dạng nơm nớp lo sợ của cô bé, trong lòng Lương Thần có chút không đành lòng, tự nhủ vị Chánh văn phòng Cố này gia giáo quá nghiêm khắc rồi. Ai mà không từng trải qua tuổi trẻ, đi cùng đám bạn học tụ tập hát hò vốn là chuyện rất bình thường.
- Con gái của tôi, Đan Đan! Hiện đang học lớp 11!
Nghe câu hỏi của Lương Thần, vẻ mặt Chánh văn phòng Cố hơi giãn ra, gật đầu trả lời. Dừng một chút, lại nhìn con gái nói:
- Đây là chú Lương, Lương…!
Nói đến đây, Chánh văn phòng Cố không khỏi có chút gượng. Để con gái gọi bằng chú thì bề ngoài lại trông không hề chênh lệch tuổi lớn như vậy. Nếu gọi bằng anh thì chính mình lại khiến đối phương có nghi ngờ.
- Em gái tôi, so với con gái Chánh văn phòng Cố thì cùng lắm cũng chỉ hơn hai tuổi! Ngày nghỉ luôn ở nhà quậy phá, khiến xung quanh loạn cả lên!
Lương Thần cười nói tiếp:
- Ở vào tuổi này, ham chơi cũng là chuyện bình thường!
- Thôi nào, Chánh văn phòng Cố đã quá nghiêm khắc với con gái rồi. Bọn trẻ tụ tập hát hò cũng không phải chuyện gì lớn mà!
Trưởng phòng Chu cũng mở miệng nói.
- Có chú Lương và bác Chu của con nói đỡ cho, chuyện tối nay coi như cho qua. Đi chơi cùng các bạn đi, buổi tối nhớ về nhà sớm một chút!
Chánh văn phòng Cố đã nể tình mà nét mặt giãn ra, nhẹ nhàng nói với con gái.
- Cảm ơn cha!
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Đan Đan không dấu được vẻ vui mừng, nhìn cha và hai người tốt bụng khẽ cúi đầu nói:
- Chú Lương, bác Chu!
Ánh mắt cô bé nhìn người thanh niên đầy cảm kích nói:
- Cảm ơn chú Lương, bác Chu!
Trên mặt Lương Thần hiện lên vẻ xấu hổ, đây là lần đầu tiên ở Giang Vân hắn bị người ta gọi là “chú Lương”! Trưởng phòng Chu đã quen thì lại thoải mái cười nói! Nhìn nụ cười rạng rỡ của đứa con gái hiểu biết lễ độ, Chánh văn phòng Cố giật mình, hình như ngày thường mình dạy bảo thật sự quá nghiêm khắc rồi.
- Chú Cố. Trưởng phòng Lương công tác ở đâu vậy!?
Cô bé đứng bên cạnh không nén nổi tò mò, dũng cảm hỏi một câu.
- Ở phòng Công an huyện!
Chánh văn phòng Cố mỉm cười trả lời, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, nhìn cô bé nói:
- Trưởng phòng Lương chính là người lãnh đạo trực tiếp của cha cháu đó!
Cô bé che cái miệng nhỏ nhắn lại khẽ “A” một tiếng. Cha cô là đồn trưởng Công an huyện Giang Vân, như vậy người thanh niên trước mặt chính là Trưởng phòng Công an huyện mới nhậm chức!
- Chúng ta vào thôi!
Sau khi dặn dò con gái hai câu, Chánh văn phòng Cố nhìn Lương Thần và Trưởng phòng Chu cười nói. Lương Thần và Trưởng phòng Chu gật đầu, ba người cất bước vào cửa lớn của Câu lạc bộ ca vũ Thế Giới Mới.
Chánh văn phòng Cố đã đặt phòng từ sớm, trực tiếp dẫn Lương Thần và Trưởng phòng Chu đi qua đại sảnh, đi lên một phòng VIP trên tầng hai. Sau khi lấy rượu và một khay hoa quả, Chánh văn phòng Cố lại lấy từ trong tay nhân viên phục vụ một quyển sổ được bọc rất đẹp, sau đó đưa cho Lương Thần, mỉm cười nói:
- Cái này, xem như là một đặc sắc nhỏ của Thế Giới Mới. Có thể không có gì mới lạ, nhưng lại khiến cho khách hàng cảm thấy rất tiện lợi.
Lương Thần giơ tay nhận lấy, hắn nhìn thấy ba chữ màu vàng rực rỡ chói mắt “Quần Phương Phổ”. Hắn nghi ngờ lật mở, đập vào mắt chính là một tấm ảnh chụp mỹ nữ.
Hơi giật mình, hắn lại lật sang trang tiếp theo, vẫn là ảnh chụp mỹ nữ, nhìn kỹ hơn, trên tấm ảnh còn có tên, tuổi, bằng cấp, dáng người, và đặc điểm. Từ đầu đến cuối quyển sổ, ước chừng có hơn ba mươi tấm ảnh.
- Đây là toàn bộ danh sách người đẹp, xem ai có thể lọt vào mắt Trưởng phòng Lương?
Trong mắt Chánh văn phòng Cố có một tia kì lạ. Hành động của ông ta dường như có chút lỗ mãng, nhưng là một cuộc thăm dò đối với vị Trưởng phòng trẻ tuổi vừa mới nhậm chức. Xem đối phương sẽ phản ứng thế nào? Thản nhiên tiếp nhận hay sẽ nảy sinh phản cảm? Phất tay áo đi luôn, hay là sẽ đập bàn đứng dậy, nghiêm túc trách cứ?
Lương Thần xem xong, mặt không chút thay đổi mà đưa bản Quần Phương Phổ cho Trưởng phòng Chu ngồi bên cạnh, thản nhiên cười nói:
- Thật sự là không có kiểu tôi thích, cho nên tôi xin miễn. Mời Chánh văn phòng Cố và Trưởng phòng Chu tùy ý chọn lựa!
- Quả thực tầm mắt của Trưởng phòng Lương rất cao!
Vẻ mặt Chánh văn phòng Cố và Trưởng phòng Chu hơi thay đổi, thái độ không tán thành cũng không phản đối này của đối phương khiến cho người ta khó có thể nắm bắt được. Ra vẻ thoải mái tươi cười, Chánh văn phòng Cố nói:
- Vậy thì chọn bừa ba người đến đây tiếp rượu là được rồi!
Lương Thần không phản đối, chỉ là nói vài lời tiếp rượu, hắn cũng không ngại. Nước quá trong ắt không có cá, tuy hắn là Trưởng phòng Công an, nhưng đối với quy luật phổ biến trong xã hội này, hắn cũng bất lực. Huyện Tây Phong, huyện Giang Vân, thành phố Liêu Dương, thậm chí cả nước đều như thế.
Trong giây lát, ba cô gái xinh đẹp trẻ trung tiếp rượu đi đến. Chánh văn phòng Cố và Trưởng phòng Chu mỗi người chọn một cô, người còn lại dĩ nhiên là ngồi xuống cạnh Lương Thần. Không hề có một động tác thân mật nào, chỉ có nụ cười trên gương mặt, giơ tay rót đầy rượu cho khách, sau đó lại dịu dàng lấy hoa quả mời khách. Cũng không biết là do nhân phẩm của bản thân thực sự cao, hay chỉ là lạt mềm buộc chặt, cố tình đón ý hùa theo lòng khách!
Uống rượu, ăn hoa quả, Chánh văn phòng Cố, Trưởng phòng Chu và Lương Thần ba người trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Chánh văn phòng Cố vốn xuất thân từ nhà văn, hoàn toàn có thể đoán ý qua lời nói và vẻ mặt của đối phương. Lời nói của ông ta rất có chừng mực, mà biểu hiện qua vẻ mặt cũng rất chính xác. Ông ta và Trưởng phòng Chu thỉnh thoảng lại kẻ xướng người hoạ, trong lời nói thể hiện rõ tán thưởng và khâm phục đối với vị Trưởng phòng trẻ tuổi.
Uống gần một giờ rượu, trên mặt ba người ửng đỏ, dường như đã có vài phần men say. Trưởng phòng Chu giơ tay kéo cánh tay Lương Thần, tha thiết nói:
- Đánh bạo gọi Trưởng phòng Lương một tiếng người anh em, không ngại chứ!?
- Đó là tôi trèo cao mới đúng!
Lương Thần cười trả lời.
- Tốt, người anh em! Anh có một chuyện muốn nhờ, không biết chú em Lương có nể mặt hay không?
Trưởng phòng Chu dường như muốn mượn cảm giác say để nói thẳng vào vấn đề?
- Trưởng phòng Chu nói ra thử xem.
Trong mắt Lương Thần xuất hiện một tia khác thường, dường như nhìn thấu toàn bộ tâm tư người đàn ông bụng phệ này. Hắn thản nhiên nói:
- Nếu không liên quan đến vấn đề công tác kỷ luật, tôi nhất định sẽ vì Trưởng phòng Chu mà giúp đỡ không tiếc cả mạng sống của bản thân.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên một tiếng gõ cửa khe khẽ, sau đó một người đàn ông đẩy cửa bước vào, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Lương Thần đang ngồi trên ghế salon.
- Chú em Lương, Tiểu Cường là con trai một đồng đội của anh. Anh nghe nói gần đây nó phạm phải sai lầm, xúc phạm em! Cho nên hôm nay cố ý gọi nó đến đây để nó xin lỗi em.
Trưởng phòng Chu vừa nói, vừa dùng mắt ra hiệu cho thanh niên đang đứng ngượng ngùng.
- Trưởng phòng Lương.
Người thanh niên xấu hổ hướng về phía Lương Thần mở miệng nói.
Lương Thần tất nhiên nhận ra, người thanh niên này chính là người trong ngày đầu tiên hắn nhậm chức, khi đến xem xét đại đội trị an, đã kiêu ngạo ngông cuồng tuyên bố:
- Tao đây, để cho toàn bộ đại đội trị an đi chơi, mày có tin không? Ngay cả Trưởng phòng mới nhậm chức đến đây, Tào Cường tao cũng dám gọi hắn. Tao là nguyên Đại đội trưởng trị an Tào Cường.
Lương Thần cũng hiểu rõ, Trưởng phòng Chu coi trọng hắn như vậy, đơn giản chính là muốn bãi bỏ sự trừng phạt đối với Tào Cường.