Quan Lộ Trầm Luân
Chương 302 : Tham lam
Ngày đăng: 12:30 30/04/20
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hắn, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh nhận thấy nếu các cô không xuất hiện thì phỏng chừng Lương Thần một mình không thể tìm được đường về nhà.
Đỡ Lương Thần lên chiếc xe BMW, Diệp Tử Thanh lái xe còn Diệp Thanh Oánh cùng ngồi sau với Lương Thần đỡ lấy hắn, phòng trường hợp hắn ngã sấp xuống. Lương Thần tự nhiên tựa đầu vào vai cô. Ngoài cửa sổ xe thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng hồng chiếu vào mặt Lương Thần, thấy rõ khuôn mặt hơi nhăn nhó khổ sở của hắn. Chỉ có giờ phút này, Diệp Thanh Oánh mới bỗng nhiên cảm thấy, thường ngày hắn kiên cường mạnh mẽ, nhưng cũng có lúc yếu ớt như bây giờ.
Mục đích chính của các cô là tới nhà riêng của Lý Nha Nội. Bởi hai ngày nay Lương Thần đã ở đó. Ở nhà không có Lương Thần nên chắc mấy ngày nay Lương Thần sẽ vẫn ở nhà riêng của Lý Nha Nội. Ý các cô là muốn ở lại khách sạn nhưng Lý Nha Nội đã chắp hai tay thành hình chữ thập cười cầu khẩn nói:
- Các em à, khách sạn so với ở nhà thì không thể thoải mái bằng. Cái nhà này anh mới mua năm nay, tất cả mọi thứ trong nhà đều đang còn mới, hơn nữa lại còn rộng rãi. Nói thế nào thì anh cũng hơn các em vài tuổi, coi như là các em nể mặt anh được không?
Lý Nha Nội nói đến đây thì Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh chỉ có thể chấp nhận ý tốt của y mà thôi. Mà xem ra lúc này, Lương Thần uống rượu đến mức này, nếu không ai giúp đỡ, các cô cũng quả thật không yên tâm.
Thị trấn vốn không lớn, hơn nữa cách câu lạc bộ Thời Gian Vàng không xa, chỉ vài phút đồng hồ đi xe. Khi xe Lý Nha Nội vào khu chung cư, y dừng lại ở khu chung cư thứ nhất, theo sau đó Diệp Tử Thanh cũng chậm rãi dừng xe rồi cùng giúp Diệp Thanh Oánh đỡ Lương Thần xuống.
- Lầu hai, phòng hai lẻ bảy.
Lý Nha Nội nhìn Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh cười nói, sau đó nhìn thoáng trạng thái của Lương Thần rồi lắc đầu nói:
- Anh lần đầu tiên thấy Lương Thần uống đến mức như vậy. Xem ra tình cảm của cậu ta với các bạn học cũ rất sâu đậm. Được rồi, các em lên đi, anh đi về đây.
Sau khi Lý Nha Nội đi khỏi, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh đỡ Lương Thần lên lầu, sau đó lấy chìa khóa trong túi Lương Thần ra mở cửa phòng rồi đưa Lương Thần tới phòng khách ngồi xuống ghế. Phòng ở rộng chừng hơn tám mươi mét vuông, trang trí thời thượng mà không xa hoa, cho thấy chủ nhân nơi đây hẳn là có tính thẩm mỹ cao. Hơn nữa trên vách tường có treo một bức tranh thêu thủ công thể hiện cảnh đoàn tụ sum vầy, khiến cho Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh không hẹn mà cùng cảm nhận được khát khao tương lai hạnh phúc của nữ chủ nhân nơi đây.
Không khí trong nhà đầy vẻ ấm áp. Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh đoán đây là nơi Lý Nha Nội và bạn gái cùng chung sống khi ghé thị trấn. Vậy nên có thể cho người quen ở tạm mấy hôm. Về phương diện khác cũng cho thấy Lý Nha Nội tín nhiệm Lương Thần, theo đúng nghĩa bạn thân đích thực, dường như qua đó cũng biểu lộ tấm lòng chân thật của đối phương.
- Nước.
Nghe thấy người đàn ông nằm ở ghế nhíu mày hô, Diệp Tử Thanh vội vàng vào phòng bếp tìm nước. Còn lại Diệp Thanh Oánh ngồi ở ghế giữ, một tay nâng đầu Lương Thần dậy.
Lương Thần uống sạch một cốc nước, chậm rãi mở mắt ra, dường như tỉnh táo hơn một chút, ánh mắt vẫn còn đờ đẫn nhìn hai cô gái Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh, miệng mấp máy như muốn nói điều gì đó.
Nhưng vẻ mặt hắn đột nhiên biến đổi, bỗng dưng ngồi bật dậy, chạy về phía toalet.
Sau đó chợt nghe thấy tiếng nôn mửa dồn dập. Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh đi vào toalet, không khí trong này nồng nặc mùi chua. Một người đỡ, một người đấm lưng giúp cho hắn ói ra, trời đất quay cuồng, cuối cùng hắn cũng phun ra hết. Diệp Tử Thanh lấy nước cho hắn súc miệng rồi cùng với Diệp Thanh Oánh đỡ hắn vào phòng ngủ.
Hai người đỏ mặt cởi quần áo cho hắn rồi kéo chăn đắp lên người hắn. Diệp Thanh Oánh và Tử Thanh rốt cục thở phào nhẹ nhõm, định rời phòng để cho Lương Thần ngủ. Đột nhiên, vừa mới xoay người lại thì thấy tay mình căng lên, kinh ngạc quay lại các cô thấy Lương Thần đã ngồi dậy, nắm lấy tay hai cô.
- Anh tưởng là nằm mơ, không ngờ là sự thật.
Lương Thần trên mặt vẫn còn một chút men say, nhưng ánh mắt lại hết sức tỉnh táo. Hắn tuy say rượu nhưng tâm không say, mặc dù hơi đau đầu. Dạ dày hắn nóng như lửa đốt, nhưng thần trí đã tỉnh hơn phân nửa. Giọng nói lộ rõ niềm vui bất ngờ:
- Thanh Oánh, Tử Thanh, các em sao lại đến? Đến đây lúc nào? Cô cũng đến sao?
- Năm giờ chiều từ nhà bà ngoại ở xã Hòa Bình đi, bảy giờ đến Tây Phong. Đến nhà anh thì gặp cô chú và cậu mợ, Tiểu Nguyệt và Hàn Toa Toa đều ở đấy, chỉ thiếu mỗi anh. Sau hỏi mới biết là anh đi gặp mặt bạn học cũ.
Diệp Thanh Oánh nhẹ nhàng nói rồi trở lại ngồi bên giường, giơ đôi tay nhỏ bé mềm mại âu yếm sờ vào trán Lương Thần, thân mật nói:
- Có phải là anh đang rất khó chịu không? Mau nằm xuống ngủ đi, có gì ngày mai nói sau.
- Ban đầu rất khó chịu, bây giờ thì không sao, cũng không khó chịu lắm.
Lương Thần lắc đầu cười. Hắn không hề nói dối, hai cô gái xinh đẹp đột nhiên hiện ra trước mặt khiến hắn tỉnh hẳn, mọi cảm giác choáng váng đều bay đi mất.
- Đúng là dẻo miệng. Bị như vậy mà còn nói thế.
Diệp Tử Thanh ngồi xuống cạnh em, đặt cằm ở vai em, đôi mắt đẹp nhìn Lương Thần giả vờ cả giận nói:
- Đêm nay uống đến mức này, có phải là do trong số bạn học có mối tình đầu của anh hay không? Vừa rồi lúc đến đón anh, có hai cô gái xinh đẹp nhìn anh với ánh mắt rất lạ đó nghe.
Lương Thần đổ mồ hôi, cô gái này thật là đáng sợ. Nghiêm túc mà nói, Lăng Tư Vũ có thể coi như là mối tình đầu của hắn. Đương nhiên, hắn hiện tại tuyệt đối không thừa nhận, lại còn cãi lại:
- Cơm có thể ăn bậy, rượu có thể uống bậy nhưng tuyệt đối không thể ăn nói lung tung. Cuộc gặp mặt bạn học lần này đều là do tình bạn trong sáng, chân thành tha thiết nên mới đến.
- Ôi.
Diệp Tử Thanh nghiêm trang liếc mắt nhìn Lương Thần, khóe môi nhíu lại nói:
- Giải thích chính là che giấu. Trong lòng anh như thế nào thì tự anh biết lấy.
- Cô có tới không hay ở lại xã Hòa Bình?
Lương Thần sáng suốt quyết đoán nói sang chuyện khác. Theo câu trả lời của Diệp Thanh Oánh, hắn có thể biết rằng Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh nhân dịp tháng giêng đến xã Hòa Bình thăm hỏi bà ngoại, cũng tiện đường đi tới Tây Phong.
- Dạ, mẹ ở lại Hòa Bình thăm bà ngoại. Em và chị Tử Thanh đã thăm bà rồi nên muốn đến chúc mừng năm mới cô chú.
Diệp Thanh Oánh dịu dàng nói.
- Đến đây sao không gọi điện thoại cho anh, như vậy anh sẽ về sớm.
Lương Thần nắm tay đối phương, có chút ngại ngùng nói.
- Cô chú muốn gọi điện cho anh nhưng bọn em biết bạn học cũ các anh khó mới có cơ hội gặp gỡ như thế nên không muốn để anh mất hứng ra về trước.
Diệp Tử Thanh liếc hắn nói một câu:
- Cuối cùng do đã quá muộn, đang muốn gọi điện thoại cho anh, lại không nghĩ rằng vị họ Lý kia đã đi trước một bước, gọi điện thoại về nhà nói anh đang ở câu lạc bộ Thời Gian Vàng, đã bất tỉnh nhân sự, sợ là không tự về được. Em và Oánh Oánh vội chạy đến, chờ anh và các bạn học tính tiền đi ra.
Lương Thần ngượng ngùng cười cười. Trong lúc ca hát quả thật Lý Nha Nội đã tới, lúc ấy hắn về không được, lại còn kéo đối phương vào uống một ly.
- Anh yên tâm ngủ đi, trời đã sắp sáng rồi đó.
Diệp Thanh Oánh nhìn đồng hổ sau đó nhẹ nhàng ấn vào vai Lương Thần dịu dàng nói:
- Em và chị Tử Thanh cũng đi ngủ.
- Được rồi.
Lương Thần cũng biết lúc này đã quá muộn như lời Diệp Thanh Oánh nói. Có gì cần nói thì chờ trời sáng rồi nói cũng được. Vì thế hắn ngoan ngoãn nằm xuống, hướng về phía hai cô gái cười chúc ngủ ngon.
Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh tắt đèn cho Lương Thần rồi đi ra cửa, sau đó vào một phòng ngủ khác rồi mở đèn lên. Trong phòng ngủ không có giường, hai cô không khỏi ngẩn người ra rồi nhìn nhau cười gượng.
Cùng lúc đó ở câu lạc bộ Thời Gian Vàng, Lý Nha Nội nhìn về phía bộ ngực của bạn gái Bạch Lộ cười xấu xa, hỏi:
- Em à, trong tình huống chỉ có một cái giường, em đoán xem đêm nay hai cô em của anh trụ lại như thế nào?
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là họ thức trắng chứ sao nữa.
Bạch Lộ nháy mắt trả lời, nhéo trộm người yêu một cái rồi cười nói:
- Anh cũng thật là hư quá đi.
Tuy tối nay ở cạnh Lý Nha Nội nhưng cô biết mọi chuyện xảy ra. Khi biết hai chị em kia đi đón Lương Thần, Lý Nha Nội nhờ cô tiếp đãi hai khách quý này, còn y thì lại lén đi gọi điện thoại sai người đem giường ở một phòng ngủ đi chỗ khác.
- Anh làm vậy là xấu sao? Anh làm vậy gọi là giúp người đấy chứ. Tất cả là vì tính toán cho hạnh phúc huynh đệ mà thôi.
Lý Nha Nội nghiêm túc đáp.
Sau đó lại cười ác ý mà nói:
- Lương Thần mà biết thì sẽ rất cảm ơn anh đấy.
Lương Thần quả thật rất cảm kích Lý Nha Nội. Trên đường đi toalet, hắn kinh ngạc thấy Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh đang nằm trên ghế choàng áo lên người. Hắn hỏi mới biết ở phòng ngủ khác không có giường. Lương Thần lại nhìn thì thấy quả thật phòng còn lại không có giường thật. Chuyện gì lạ vậy? Lương Thần suy nghĩ liền thấy rõ chân tướng sự việc.
Vì thế hắn không khỏi phân trần, đẩy mạnh hai cô về phòng ngủ của mình rồi nói:
- Các em lên giường ngủ đi, anh ngủ trên ghế.
- Không được, anh uống nhiều rượu, ngủ trên ghế không tốt.
Diệp Thanh Oánh phe phẩy tỏ ra không đồng ý. Diệp Tử Thanh cũng vòng vo ánh mắt đẹp, vụng trộm nháy mắt với Lương Thần nói:
- Nếu không thì tại sao ba người chúng ta không cùng nằm trên giường đi, giường cũng rộng lắm mà.
- Không sao, anh ngủ một đêm trên ghế thôi mà.
Lương Thần đứng bên cạnh phản đối.
Không quá năm giây sau, chợt nghe thấy tiếng nói dịu dàng của Diệp Thanh Oánh:
- Vậy ba người nằm chung đi.
Lương Thần ngẩng đầu, đón nhận ánh nhìn từ đôi mắt đẹp của Diệp Thanh Oánh với đầy đủ tâm ý. Vì thế Trưởng phòng Lương không khỏi đỏ mặt, vuốt gáy ngượng ngùng mỉm cười.