Quan Lộ Trầm Luân
Chương 317 : Lời nói đùa của Lương Thần
Ngày đăng: 12:30 30/04/20
- Trưởng phòng đã biết tôi trước?
Lưu Gia Võ hơi giật mình nhưng sau đó lại cảm thấy thoải mái, chắc là Trưởng phòng đã biết những việc làm của y trong quá khứ nên mới giao công việc bên đại đội hình sự cho y. Mặc dù thái độ của tân Trưởng phòng Lương Thần rất mạnh mẽ, cứng rắn nhưng không phải là người không biết điều.
- Đó là điều tất nhiên!
Lương Thần cầm lấy bật lửa châm thuốc cho đối phương rồi mới châm cho mình. Rít một ngụm thuốc, hắn nói tiếp.
- Tôi cảm thấy trong những người này thì không ai thích hợp với công tác quản lý đại đội hình sự hơn anh. Cho nên mặc kệ là anh có đồng ý hay không, tôi cũng đã quyết định giao công việc này cho anh.
- Trưởng phòng, nói thật là anh thực sự muốn phân công lại toàn bộ hệ thống nhân sự hay là muốn chứng tỏ thanh danh của mình?
Tuy rằng đối phương là Trưởng phòng nhưng Lưu Gia Võ vẫn chưa có những biểu hiện cung kính. Trời sinh ra y không phải là người chỉ biết đi bằng hai đầu gối. Nếu không y cũng sẽ không bị Lưu Chính Xương đẩy tới cái đồn công an ở một thị trấn xa xôi mất bốn năm. Đối với phương án đề xuất và chỉnh đốn nhân sự của Lương Thần, y tán thành hai tay. Nhưng điều mà khiến y lo lắng nhất chính là biết đâu vị tân trưởng phòng trẻ tuổi này chỉ là thùng rỗng kêu to, muốn thể hiện mình thông qua những thành tích theo kiểu tư bản?
- Muốn chứng tỏ thanh danh theo kiểu tư bản, tôi cũng muốn làm. Đồng thời tôi cũng muốn phân công lại nhân sự. Chỉ có điều tôi không biết là hai bên có xung đột gì không?
Lương Thần hứng thú nhìn người đàn ông trung niên có tướng mạo xấu xí. Nghe được những lời thẳng thắn của đối phương cùng với những việc làm trong quá khứ, Lương Thần có thể nhìn ra được tính cách quật cường của y. Có thể nói, đây là một người rất thú vị. )
- Tôi hiểu rồi!
Lưu Gia Võ chăm chú nhìn tân trưởng phòng. Sau một lúc lâu y mới chậm rãi gật đầu nói.
- Tôi hy vọng việc chỉnh đốn nhân sự của Trưởng phòng sẽ thu được kết quả tốt. Đồng thời tôi cũng hy vọng lần cải cách này của phòng công an huyện chúng ta có thể đi đúng hướng thì tôi ở bên ngoài sẽ không bị người khác dèm pha. Tôi nói nhiều như vậy thì chắc là anh cũng hiểu.
- Anh Lưu, tôi cũng muốn hỏi anh một chút. Anh là người theo phe nào?
Lương Thần khẽ mỉm cười nhìn đối phương. Lưu Gia Võ là do quyền Chủ tịch huyện Lý Minh Dương đề cử. Theo lý thuyết thì đối phương hẳn phải là người của họ Lý mới đúng. Nhưng thấy biểu hiện vừa rồi của Lưu Gia Võ, Lương Thần lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. Cho nên trước khi Lưu Gia Võ rời khỏi phòng, hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu.
- Tôi là người của pháp luật.
Phó trưởng phòng Lưu chỉ trả lời một câu đơn giản rồi quay lưng bước ra khỏi phòng.
Thật là một người có cá tính! Nhìn Phó trưởng phòng Lưu khuất sau cánh cửa, Lương Thần mỉm cười. Câu nói “Tôi là người của pháp luật” đã nói lên được nhiệt huyết của y đối với công việc. Bình thường, người mà nói câu nói này thì là bậc anh hùng hoặc là ngụy quân tử. Phó trưởng phòng Lưu rốt cuộc thuộc hạng người nào thì còn phải chờ quan sát về sau.
Khi Phó trưởng phòng Lưu vừa mới đi khỏi thì Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng đã bước vào phòng của Lương Thần.
- Trưởng phòng, viện kiểm sát đã bác bỏ quyết định bên công tố. Họ bảo là chứng cứ bên công tố đưa ra vẫn không đủ để buộc tội.
Cạch! Lương Thần ném cái bật lửa xuống dưới bàn, sắc mặt âm trầm nói.
- Đúng là một đám khốn kiếp!
Hắn dễ dàng đoán ra vì sao viện kiểm sát lại làm như vậy. Nguyên nhân căn bản chính là do Tề Học Quy đang âm thầm đứng đằng sau thao tác hoặc là Vương Gia Quân, Cổ Bình đã gây áp lực với viện kiểm sát. Thậm chí không cần phải hai vị Phó chủ tịch huyện ra mặt, chỉ cần Giám đốc Tề trực tiếp đứng ra thì đã có thể gây ảnh hưởng đến viện kiểm sát của huyện.
- Được rồi, trước tiên hãy bắt giam lại!
Lương Thần cố nén sự tức giận trong lòng, cười lạnh nói:
- Bọn họ cứ nghĩ đến sẽ cứu được Vương Hào ra sao? Nằm mơ đi.
Sau đó, hắn thấp giọng nói nhỏ với Chủ nhiệm Ngô. Nghe xong, Chủ nhiệm Ngô liền biến sắc nhưng vội vàng gật đầu đồng ý rồi quay người bước ra khỏi phòng.
Trong phòng Giám đốc Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn thương mại Thanh Vân, ả thư ký trẻ đẹp đang khỏa thân phần dưới nằm sấp người trên bàn làm việc, hơi thở gấp gáp mà chịu đựng sức tấn công mãnh liệt từ phía sau đâm tới của người đàn ông trung niên. Nhiệt độ trong phòng không thấp nhưng do vận động kịch liệt nên trên trán của Tề Học Quy lấm tấm mồ hôi. Y cắn răng dường như muốn tấn công một cách dã man vào phần sau của ả thư ký. Những ngày gần đây, y liên tục bị nhục nhã nên bây giờ y biến nỗi nhục đó thành dục vọng trút lên người ả thư ký trẻ đẹp.
- Chủ tịch Tề, em không chịu nổi nữa. Ngài mau ra đi.
Triệu Y Na hai mắt vô thần nhìn vào khoảng không phía trước, giọt nước miếng tự động chảy xuống từ khóe miệng. Đây đã là lần thứ ba. Cô không thể tưởng tượng được gã đàn ông trung niên này không cần dùng đến thuốc kích dục mà lại dũng mãnh như vậy.
Gầm lên một tiếng nhẹ, thân hình cao lớn của Tề Học Quy đổ sụp lên người ả thư ký. Y mở to miệng thở phì phò, mãi mà không chịu đứng lên. Ả thư ký phía bên dưới dường như có chút khó thở nhưng lại không dám có phản ứng gì.
Hai người vẫn duy trì trạng thái này cho đến khi có tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Rốt cuộc Tề Học Quy cũng đứng lên, xốc lại quần rồi mới bắt điện thoại. Chỉ mới nghe được hai câu, y đã giận dữ quăng điện thoại ra ngoài. Trong nháy mắt, chiếc điện thoại bị vỡ tan tành.
- Cái tên họ Lương kia, mày muốn tìm cái chết thì để tao cho mày toại nguyện.
Hai mắt của Tề Học Quy đỏ ngầu lên. Đứa cháu ngoại của y bị một thiếu nữ lấy dao đâm trọng thương. Câu lạc bộ ca nhạc Thế Giới Mới bị lệnh cưỡng chế phải ngừng kinh doanh nửa năm. Em họ y là Vương Hào phải vào tù. Một loạt những chuyện không may đến với y đều do tên Trưởng phòng Lương mà ra.
Vừa rồi, y mới nhận được tin, đứa cháu ngoại trai đang nằm điều trị tại bệnh viện nhân dân huyện đã bị cảnh sát mang đi. Cái tên họ Lương kia chắc chắn là muốn đem vụ án năm trước ra truy cứu lại.
- Cha mày có thù oán gì với mày hay không mà lại bức đến đường cùng như vậy? Nếu không dạy cho mày một bài học thì mày cứ tưởng Chủ tịch Tề này là người dễ bắt nạt sao?
Tề Học Quy bước qua bước lại trong phòng làm việc, khuôn mặt dữ tợn khiến cho cô thư ký phải khiếp sợ. Ả theo Tề Học Quy đã lâu nhưng thấy y giận dữ như thế này thì đây là lần đầu tiên, dường như muốn bùng nổ ra ngoài.
Cuối cùng thì Tề Học Quy cũng dừng lại, bước đến bàn làm việc, dùng điện thoại gọi cho một ai đó, lớn giọng nói:
- Hắc tử, chặt đứt hai chân của tên họ Lương kia cho tao.
Lúc trước, Tề Học Quy đã từng muốn động sát khí với Trưởng phòng công an Lương Thần. Chỉ có điều, Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình đã nhắc nhở y không được hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng bây giờ y không nhịn được nữa. Y vốn đã rửa sạch con đường hắc đạo nhiều năm nhưng trong máu thịt vẫn có thói quen dùng bạo lực để giải quyết vấn đề