Quan Lộ Trầm Luân

Chương 387 : Một quyền

Ngày đăng: 12:31 30/04/20

Lời nói đơn giản, rõ ràng. Lý Minh Dương cảm thấy có chút bất ngờ, không nói được tiếng nào. - Các vị lãnh đạo này cho rằng sẽ có nhiều phức tạp sao? Lương Thần lấy giọng điệu tự giễu nói: - Tôi không phải Bao Thanh Thiên, cũng không phải là Hải Thụy. Tôi chỉ là một Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện cấp phó. Có vài thứ, nếu như không được thượng cấp chỉ thị trước, tôi sẽ không miệt mài theo đuổi, mà cũng không dám miệt mài theo đuổi. Cho nên, với tình thế trước mắt mà nói thì tôi chỉ yêu cầu cái ác phải đền tội. Đây là giới hạn thấp nhất trong phạm vị quyền hạn của tôi. - Tôi vẫn luôn cho rằng, người gan góc phi thường, căm ghét cái ác như Bí thư Lương thì lần này sẽ dựng đứng vụ án lên. Không chịu cúi mình, thề phải điều tra ra manh mối vụ án, chẳng sợ lưng đeo nhiều áp lực, gặp khó khăn cũng không dao động. Đúng với quyết tâm một lòng vì Đảng vì dân. Lý Minh Dương lấy giọng điệu trêu chọc nói. - Người thời đại nào đều có đặc trưng của thời đại đó. Hoặc có thể nói là cách sống và lòng tin không giống nhau. Thời đại chiến tranh cánh mạng, người ta đối mặt với khổ hình tra tấn, đối mặt với cái chết, lại vẫn có thể kiên cường, duy trì tinh thần bình tĩnh không khuất phục. Còn ở thời đại này của chúng ta, đừng nói ghế điện roi mây, chỉ e là một cú đá cũng đã không chịu được rồi. Đối với lời lẽ trêu chọc của Lý Minh Dương, Lương Thần không hề tức giận, ngược lại còn cười nói: - Một lòng vì Đảng vì dân, lấy thiên hạ làm đầu, những người như thế ở những năm 60, 70 thì không đếm xuể. Nhưng ở thời đại chúng ta, các vị lãnh đạo chỉ e làm đúng theo lương tâm đã là một việc khó khăn. Trên ti vi thì ra vẻ đạo mạo nói ra rả về tính giai cấp, về lợi ích quần chúng. Thực tế bản thân mình là cái loại gì, đại khái chỉ có mình mình biết. - Đừng quên, hiện tại anh cũng thuộc hàng ngũ “lãnh đạo”. Đối với những lời nói của Lương Thần, Lý Minh Dương không nói gì chỉ cười cười, nhắc nhở một câu: - Đừng mắng người mắng luôn cả mình. - Anh có thể cho tôi biết giới hạn của những vị lãnh đạo này là gì không? Ánh mắt ngưng lại nhìn đối phương, Lương Thần nhíu mày hỏi. - Tề Học Quy có chết hay không, đối với bọn họ mà nói thì cũng không quan trọng. Lý Minh Dương thản nhiên trả lời: - Chỉ có điều trong tay Tề Học Quy có nắm giữ vài thứ. Ví dụ như sổ sách, hình như còn có cả mấy cái đĩa từ nữa thì phải. - Cái này không thành vấn đề! Lương Thần mặt không chút thay đổi mà trả lời: - Các chứng cớ liên quan đều đang ở Phòng công an. Tôi có thể bảo đảm hai loại đồ vật này sẽ không tiết lộ cho người thứ ba biết. Tuy nhiên tôi muốn hỏi một chút, anh là vì ai mà làm thuyết khách? Những lời này của anh có phải toàn bộ là ý của Bí thư Lý hay không? Lý Minh Dương nghe vậy cười cười, ánh mắt liếc về phía phòng bếp một cái, sau đó hạ giọng nói: - Tôi không ngại nói thật với anh. Lần này quay về Liêu Dương, tôi vẫn chưa báo cáo chuyện này với chú hai. Những lời tôi nói hoàn toàn là ý của bà xã. - Thế còn Bí thư Lý thì sao? Lương Thần nhướn mày, trầm giọng hỏi. - Chú hai sao? Thân là Bí thư tỉnh ủy trăm công ngàn việc, một chút việc nhỏ này không cần phiền đến ông ấy. Lý Minh Dương đáp qua loa. Đúng lúc này, Hoàng Tiểu Nhã bưng một mâm đồ ăn đi vào phòng ăn, sau đó hướng phòng khách gọi hai người: - Thức ăn xong rồi, ăn cơm thôi! - Đi thôi, vừa ăn vừa nói chuyện. Lý Minh Dương đứng lên, giơ tay làm động tác mời. Lương Thần cũng không khăng khăng cãi lại nữa, đứng lên đi vào phòng ăn. Lương Thần ngồi đối diện với Lý Minh Dương, Hoàng Tiểu Nhã đương nhiên là ngồi cạnh bạn trai. Mặt tươi cười như hoa, Hoàng Tiểu Nhã nhìn Lương Thần nhiệt tình nói: - Bí thư Lương, không cần khách khí, hãy ăn nhiều vào. Tay nghề làm bếp của tôi bình thường, mong anh thông cảm nhé. Lương Thần cầm đũa gắp một chút đồ ăn, cảm thấy món ăn làm cũng khá ngon liền cười khen mấy câu. Sau đó cùng chạm cốc với Lý Minh Dương. Biến động trong đời người thường khó có thể đoán trước. Ngày xưa khi hắn và Lý Minh Dương giơ cung bạt kiếm đối địch nhau, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày hai người như hai người bạn ngồi đối mặt uống rượu với nhau thế này. Có lẽ giống như một câu nói rằng: Trên đời không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn. Hoàng Tiểu Nhã là một cô gái cởi mở, cũng cùng hai người nâng chén trợ hứng. Rượu chính là một thứ có thể kết nối tình cảm giữa mọi người với nhau. Uống càng nhiều, càng dễ dàng kéo gần khoảng cách đó. Ăn được một lúc, Hoàng Tiểu Nhã từ chỗ gọi Lương Thần là “Bí thư Lương” chuyển thành “Lương Thần”, rồi đến lúc cơm no rượu say, “Lương Thần” lại biến thành “Tiểu Lương”. Ăn xong bữa cơm trưa vui vẻ, Lương Thần cũng có chút say. Tiễn hắn xuống lầu, nhìn hắn ngồi vào xe rời đi, lúc này Hoàng Tiểu Nhã và Lý Minh Dương mới quay trở lên, cùng ngồi xuống salon. - Anh ta nói thế nào? Hoàng Tiểu Nhã thoải mái tựa đầu lên ngực Lý Minh Dương, hai má lộ ra một chút sắc hồng, dùng giọng điệu nũng nịu hỏi. - Xem như đồng ý. Theo sự hiểu biết của anh đối với hắn thì vấn đề không lớn. Lý Minh Dương một tay ôm bạn gái, cúi đầu nhìn vẻ mặt hơi say của cô, trong lòng không khỏi chấn động, liền nâng gương mặt cô lên hôn vào đôi môi đỏ mọng. - Nếu không sợ ông nội tức giận, em cũng chẳng thèm quan tâm đến sự sống chết của ông ta. Hoàng Tiểu Nhã trên mặt lộ ra sự căm tức. Sau đó dường như nghĩ đến cái gì, gương mặt chợt dịu đi, ngước mắt lên nhìn bạn trai dịu dàng nói: - Minh Dương, lần này cảm ơn anh! - Giữa chúng ta còn nói chuyện ơn huệ sao? Lại nói, nếu vụ án của tề Học Quy mà bị tra đến cùng thì quả thật liên lụy rất lớn. Vì cái gọi là “ổn định” và “hài hòa”, bên trên khẳng định sẽ gây áp lực. Nếu như Lương Thần vẫn kiên quyết điều tra đến cùng, không nói đến chuyện là đã ra ngoài phạm vi quyền hạn của hắn, mà kể cả nếu có quyền đó đi chăng nữa thì cuối cùng cũng nhất định bị đầu rơi máu chảy thôi. Lý Minh Dương nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của bạn gái, miễn cưỡng nói. “Ông ta” trong lời của bạn gái y nói chính là con trai út của thượng tướng Hoàng Quang Lương, giám đốc Ngân hàng nông nghiệp chi nhánh Liêu Dương Hoàng Tử Hưng, cũng chính là chú út của cô. Ở trong sổ sách và đĩa từ của tề Học Quy đều có tên và hình ảnh của vị giám đốc ngân hàng họ Hoàng này. Mà cũng theo những gì ông này tiết lộ, trong vòng bốn năm qua đã từng ba lần vi phạm về khoản tiền cho vay đối với Tề Học Quy, tổng cộng lên tới bảy triệu tệ. Sau vụ án Tề Học Quy, ông này đã nhờ bạn gái đến xin y giúp đỡ. Mà ngoại trừ nguyên nhân này, cũng đã có một vài vị lãnh đạo tiếp cận y, rồi cha y cũng ngầm ám chỉ thì y mới biết, nếu vụ án này bị phanh phui ra thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được, sẽ có không ít cán bộ trong hệ thống bị liên lụy theo. Cân nhắc hai lý do, đến hôm nay y mới mời Lương Thần đến ăn cơm. Lời nói và thái độ của Lương Thần trước khi ăn cơm quả thực khiến y rất lo lắng. Nói thật, y vẫn lo người này sẽ không chịu nhường bước, không nể mặt ai mà một lòng một dạ phanh phui sự việc. Trong quá khứ đã có vài sự kiện chứng minh rồi. Người này quả thực có lòng nhiệt tình, can trường dũng mãnh khiến người khác không thể coi thường được. - Thực không cần cảm ơn sao? Người ta đã định thưởng cho anh. Nếu thế thì thôi vậy! Hoàng Tiểu Nhã cố ý thở dài nói. - Anh đổi ý được không. Anh muốn được thưởng ngay bây giờ! Lý Minh Dương dũng mãnh như hổ đói đẩy bạn gái ngã nhào xuống dưới thân mình. - Lại còn giả bộ nữa! Nhưng chỉ được nhìn thôi, không được chạm vào, nếu không em sẽ không thèm để ý đến anh đâu…A! Hoàng Tiểu Nhã rên lên một tiếng, cũng là lúc bị bạn trai há miệng cắn vào bộ ngực căng tròn màu hoa anh đào. Lương Thần hai tay ôm vai, ngồi ở trong xe nhắm mắt tĩnh tâm. Từ nhà Lý Minh Dương đi ra đã là hai giờ chiều. Nhớ tới yêu cầu của Diệp Thanh Oánh, hắn vội vàng bảo Lan thúc lái xe đưa hắn quay về Liêu Dương ngay. Như vậy nếu nhanh thì vẫn kịp đi ăn cơm cùng với hai cậu của Diệp Thanh Oánh được. Đối với những lời nói trước khi ăn cơm của Lý Minh Dương, Lương Thần suy nghĩ rất nhiều. Lý Minh Dương tuy là không nói rõ vì ai làm thuyết khách, nhưng Lương Thần biết, nếu không có quan hệ gì thì Lý Minh Dương căn bản không cần chủ động mời hắn ăn cơm, càng không thể hỏi thẳng giới hạn cuối cùng của hắn là gì. Trải qua hơn một năm nhiều biến động, đối với chốn quan trường hắn hiện tại đã không còn là gà mờ cái gì cũng không biết. Quy tắc chốn quan trường, mặt khác của quan trường, hắn ít nhiều cũng đã có hiểu biết sơ bộ. Vụ án của Tề Học Quy nếu tra xét đến cùng thì có thể nói không chút khoa trương rằng sẽ là một đại án kinh thiên động địa. Nhưng ai sẽ là người có gan, ai sẽ là người đủ năng lực để tra xét đến cùng? Lý Minh Dương đã nói thẳng sẽ không báo cáo việc này với Bí thư Lý. Như vậy hắn quay về Liêu Dương lần này, có cần phải nhân cơ hội này báo cáo với Bí thư Lý một chút không? Nếu hắn làm như vậy thì Lý Minh Dương sẽ có phản ứng gì? Bí thư Lý sẽ có thái độ gì? Cẩn thận suy nghĩ đến thân phận của mình, Lương Thần đã hoàn toàn đánh mất ý nghĩ này. Nói cho cùng, hắn cũng chỉ là một tên nhãi nhép. Còn Lý Minh Dương là cháu trai của Bí thư Lý. Hắn làm như vậy, kết quả cuối cùng rất có thể sẽ phản lại hắn. Chính mình cũng đã nói, hắn không phải là Bao công cũng không phải là Hải Thụy, có một số việc muốn quản cũng không quản được. Những chứng cớ như sổ sách và đĩa từ, hắn cứ theo trình tự nộp lên cấp Ủy ban Kỷ luật thành phố, xử lý như thế nào là việc của bên trên. Hắn chỉ cần Tề Học Quy và đồng phạm phải đền tội là được rồi. Bốn giờ mười lăm phút chiều, xe của Lương Thần tiến vào thành phố Liêu Dương. Lương Thần trước tiên gọi điện thoại cho Diệp Thanh Oánh, biết được cô và Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm cùng với hai cậu đang ở nhà.Ở nhà họ Diệp trong khu chung cư Liên Hoa, hai cậu của Diệp Thanh Oánh là Vương Bàn Thạch và Vương Kính Tùng đang cùng nói chuyện với Vương Phỉ Hạm. Hai người đến Liêu Dương lần này là để thực hiện loạt ảnh “Mưa gió giang hồ”, cũng nhờ sức ảnh hưởng của truyền hình và báo chí địa phương để tổ chức một cuộc họp báo công bố triển lãm ảnh. Khi biết bạn trai của cháu gái đã thăng nhiệm Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện Giang Vân, hai anh em Vương Bàn Thạch và Vương Kính Tùng rất kinh ngạc mà cười toe toét. Con gái thứ hai của Vương Bàn Thạch là Vương Đổng Kiện nhìn em họ Diệp Thanh Oánh với cặp mắt ghen tỵ. Lần gặp mặt trước cũng đã nửa năm rồi. Không ngờ người thanh niên được đồn là con riêng bí mật của Chủ tịch Lâm nay đã thăng chức lên lãnh đạo cấp phó huyện. Số của cô em họ không tốt vậy chứ! Khi Lương Thần đến, lập tức được Vương Bàn Thạch và Vương Kính Tùng tiếp đãi nhiệt tình. Ánh mắt hai người nhìn hắn như thể nhìn cháu rể. Còn lời nói thì nói đi nói lại cũng là đưa Lương Thần vào phạm vi người trong nhà. Sáu giờ rưỡi tối, Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm, cộng thêm Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch, Vương Đổng đoàn người cùng nhau lên xe đến khách sạn Đế Hào. Vương Phỉ Hạm đã đặt bàn trước rồi. Đoàn người vừa nói chuyện vừa đi vào một thang máy chuyện dụng dành cho khách VIP. Nhìn đèn báo màu đỏ lóe lên, rồi leng keng một tiếng, cửa thang máy mở ra. Hai bóng người xinh đẹp lao vọt ra, đụng ngay phải người Lương Thần. Khi ánh mắt chạm nhau, trong đôi mắt đẹp của cô gái quần áo xộc xệch hiện lên một niềm vui bất ngờ. Như thể chết đuối vớ được cọc, cô gái nắm cánh tay Lương Thần, thảm thiết nói: - Bí thư Lương, cứu chúng tôi với. Nhìn hai cô gái xinh đẹp quần áo xộc xệch, gương mặt hoảng sợ, Lương Thần không khỏi ngẩn ra. Đây chẳng phải là hai em họ của Hoàng Tiểu Nhã sao? Tuy là chỉ mới gặp qua một lần, nhưng người đàn ông đối với một cô gái xinh đẹp, nhất là vừa xinh đẹp lại vừa có dáng chuẩn thì chắc chắn có một ấn tượng khá sâu sắc. - Các người là ai? Lương Thần còn chưa nghe cô gái nói xong, chợt thấy từ cửa thoát hiểm truyền đến những tiếng bước chân dồn dập. Cùng lúc đó, hai cửa thang máy khác cùng mở, ba bốn tên bảo vệ khách sạn vội vàng lao ra. Một thân hình đàn ông trung niên đang lấy tay ôm lấy vết băng ở trán bước theo sau đám bảo vệ, khuôn mặt y dính đầy máu, từ trong đôi mắt lóe ra hung quang, ngón tay chỉ thẳng vào hai chị em nói: - Đồ gái điếm trơ trẽn, đã bán thân mà còn xấu hổ. Ông mày chơi chúng mày là phúc cho chúng mày lắm rồi. Thế mà chúng mày làm cho ông mày ra thế này. Ông mày sẽ cho chúng mày ba ngày không xuống giường được. Nghe những lời ô uế của gã đàn ông mập mạp, mấy người Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm không khỏi nhíu mày. Lương Thần vừa nhìn qua, lập tức nhận ra, lão heo mập này chính là người đàn ông đã bị hắn dạy cho một trận ở Đại đội cảnh sát giao thông. Lúc đó Chi đội trưởng Thân Lỗi có nói, lão heo mập này là anh trai của Chủ tịch khách sạn Đế Hào Lưu Hiểu. Xem ra quả đúng là sự thật rồi. - Gọi điện thoại bảo Lan thúc vào! Lương Thần lấy di động ra đưa cho Diệp Thanh Oánh, hạ giọng nói một câu. Sau đó tiến lên chắn trước người hai cô gái Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng. Khoanh tay nhìn Lưu Đạt cười lạnh nói: - Cẩu lúc nào cũng thèm ăn ***, lần trước có phải đánh ông nhẹ quá không? Thực sự mà nói thì nhân cách của ông với dung nhan hiện tại cũng không sai khác là mấy. Nghe Lương Thần nói, Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng không kìm nổi cười thành tiếng. Theo sau liền cảm thấy việc đó không hợp lắm nên vội vàng giơ tay bưng kín miệng. Lưu Đạt mở to đôi mắt nhìn Lương Thần. Có nhắm mắt y cũng nhận ra thân phận của đối phương. Cái gọi là ánh mắt chết chóc đang thù hận nhìn hai cô gái thì nay đã chuyển sang Lương Thần, chợt nghe Lưu Đạt hét lớn một tiếng: - Thằng họ Lương kia, hôm nay mày tự chui đầu vào rọ rồi. Ông mày sẽ làm cho mày sống dở chết dở. Chúng mày đâu, đánh thằng nhóc khốn kiếp này cho tao. - Từ từ đã! Lương Thần hô to một tiếng, vươn tay ra ngăn cản lũ bảo vệ đang rục rịch xông lên. Đám bảo vệ theo phản xạ mà dừng lại, tên nào tên nấy mở to mắt để xem gã thanh niên này sẽ làm gì. Nhưng vài giây trôi qua, vẫn không thấy đối phương nói tiếp. - Đứng ngây ra đấy làm gì, tiến lên cho tao! Lưu Đạt giận đến run rẩy cả các bắp thịt trên mặt, hướng đến đám bảo vệ rống lớn. Thấy vậy, Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch và Vương Đổng không khỏi hoảng sợ. Vương Kính Tùng vội vàng lấy di động ra, định gọi cho vệ sĩ đang ở trong xe. Đúng lúc này, một bóng người lặng lẽ tiến vào đại sảnh lầu một. Ánh mắt đảo qua, lập tức hướng đến tên heo mập đang giương nanh múa vuốt. Lưu Đạt đang lớn tiếng thúc giục đám bảo vệ tiến lên công kích, chợt thấy hoa mắt, cổ họng béo núc ních đã bị một bàn tay cứng như thép chẹn lại, không thể hít thở được, hai chân bỗng chốc rời khỏi mặt đất. Thân thể mập mạp của y bị một người chỉ dùng một tay nhấc lên khỏi mặt đất. Người vừa tới chính là Lan Kiếm, bộ đội đặc chủng chuyên trách lái xe cho Lương Thần. Bóp chặt cổ họng đối phương, khiến cho khuôn mặt béo núc của y trở nên tím tái, hai mắt trắng dã, lúc này mới buông lỏng rồi vứt xuống đất. Vài tên bảo vệ lấy lại tinh thần, hô lên một tiếng rồi đồng loạt vọt lại. Chỉ thấy bóng người chớp động, tiếng va chạm liên tiếp vang lên, rồi thân hình Lan Kiếm lại đứng thẳng như cũ. Trên mặt đất hơn năm, sáu tên bảo vệ đang nằm úp sấp. Lợi hại thật! Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng đã quên sợ hãi, trợn to đôi mắt xinh đẹp, le lưỡi nhìn người đàn ông trung niên dung mạo xấu xí. Lợi hại thật! Còn lợi hại hơn cả vệ sĩ bên cạnh ông ngoại. Rốt cuộc vị thần binh thiên tướng này là thần thánh phương nào? Đáp án có rất nhanh. Người đàn ông trung niên kia sau khi đánh ngã năm, sáu tên bảo vệ liền bước nhanh đến cạnh Lương Thần. Quan hệ giữa người này và Lương Thần, chỉ thoáng qua là đã hiểu ngay. Hóa ra là vệ sĩ của Bí thư Lương. Thật là lợi hại! Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng âm thầm tặc lưỡi. Có cao thủ như vậy ở đây, có thể sánh được với thiên binh vạn mã, ở trong sự bảo vệ của Lương Thần thì hai chị em cô còn sợ gì nữa. Lương Thần nhìn tên heo mập nay biến thành đống thịt bầy nhầy nằm trên mặt đất. Cái “khăn tay” vốn dĩ để băng trán cũng rơi ra từ lúc nào. Định thần nhìn lại, cái gọi là “khăn tay” kia lại là một chiếc quần lót tơ tằm màu đen. Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Nhất Nhất thoáng chốc đỏ bừng, theo bản năng định chạy qua lấy lại. Nhưng nghĩ đến quần lót của mình đã bị tên heo mập kia chạm tay vào thì cảm thấy hết sức ghê tởm, vội vàng rụt chân lại. Nhớ tới chuyện suýt bị làm nhục, đôi mắt đẹp của Chu Nhất Nhất lập tức trào ra dòng nước lấp lánh, nhìn sang Diệp Thanh Oánh đang đứng bên cạnh nói: - Chị, chị có thể cho em mượn điện thoại không? Diệp Thanh Oánh vội vàng đưa di động của Lương Thần cho cô gái. Cô dùng ánh mắt thông cảm nhìn cô gái đang run rẩy bấm dãy số, rồi một tiếng nói nức nở vang lên: - Anh họ, em là Nhất Nhất đây. Em và Vũ Đồng đang ở khách sạn Đế Hào. Chúng em bị người ta ức hiếp. Hu hu hu! Vừa khóc vừa nói lại sự tình đã xảy ra, sau đó Chu Nhất Nhất lau nước mắt, đưa trả điện thoại lại cho Diệp Thanh Oánh. Lúc này cô gái mới phát hiện ra, người vừa cho mình mượn điện thoại là một cô gái thanh lịch mê hồn, nhất thời không khỏi có chút ngây dại. - Các cô không sao chứ? Lương Thần nhẹ giọng hỏi. Hắn đã nhìn thấy chiếc quần lót rơi trên đất, trong lòng có phần hoài nghi không biết cô gái xinh đẹp này đã bị lão heo mập làm nhục hay chưa, vì thế thân thiết hỏi một câu. - Không sao hết! Lần này thật sự là cảm ơn anh, Bí thư Lương. Chu Vũ Đồng là cô gái tinh ý, nhìn vẻ mặt do dự của người thanh niên liền đoán ngay ra được suy nghĩ của hắn, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng nói: - Lão heo mập kia chưa làm gì được thì đã bị tôi dùng bình rượu đập cho một cái vào đầu rồi. - Rời khỏi đây trước đi! Xem tình hình này thì cơm là không thể ăn rồi. Lương Thần hướng hai cô gái nói rồi quay lại đám người Diệp Thanh Oánh. Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm giải thích: - Đây là em họ của bạn gái Chủ tịch huyện Lý Minh Dương. Nghe xong lời giải thích của Lương Thần, anh em Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch lập tức thấy thoải mái. Chẳng trách được, vừa là người quen lại vừa có quan hệ với cấp trên, đương nhiên không thể mặc kệ được. Tuy rằng hậu thuẫn của khách sạn Đế Hào rất lớn, nhưng thân là cậu của Diệp Thanh Oánh, nhất định phải bênh vực người nhà rồi. Cùng lúc đó, hai chiếc xe chở đầy binh lính có vũ trang hạng nặng từ quân khu Liêu Dương đi ra, chạy thẳng tới khách sạn Đế Hào. - Sếp Đạt, chúng ta báo cảnh sát đi. Một tên bảo vệ thở hổn hển nói với Lưu Đạt. Dựa vào hậu thuẫn của Đế Hào, Cục trưởng cục công an thành phố cũng phải nể vài phần. Chi bằng đem những tên khó chơi này giao cho cảnh sát, không tin là bọn chúng dám chống lại pháp luật. Lưu Đạt sờ vào túi quần, nhưng sau đó lại nghĩ: thằng họ Lương này xuất thân từ Cục công an thành phố, lại có quan hệ không bình thường với Cục trưởng Bộ Khắc Kỷ. Ngày mùng một tháng năm cũng đã va chạm với mình rồi. Đích thân Bộ Khắc Kỷ đến Đại đội cảnh sát giao thông để đòi người. Như vậy có thể thấy, Cục trưởng của Cục công an với Lương Thần cũng cùng một giuộc. Y có ngu như heo mới nghĩ đến chuyện báo cảnh sát. - Báo cái đầu mày! Lưu Đạt nhổ một bãi nước bọt vào mặt tên bảo vệ, sau đó lấy di động ra gọi cho em trai là Lưu Hiểu. Thời khắc mấu chốt này cần phải có em trai ra tay. Chính y cũng tự nhận thấy đầu óc mình không mưu mẹo, sáng suốt bằng em trai. Ở phía bên này, Lương Thần đang ra sức động viên hai cô gái rời khỏi đây. Nhưng không nghĩ tới hai cô gái Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng lại rất quật cường, nhất định chờ người nhà tới để báo thù cho hai cô. Đối với sự cố chấp của hai cô gái, Lương Thần cũng không còn cách nào khác. Hắn dám đánh bầm dập mặt mũi Lưu Đạt thì hắn không e ngại Lưu Hiểu trả thù. Nhưng trái lại, hắn không thể coi khách sạn Đế Hào như không được. Ô dù nhà họ Diệp khổng lồ như vậy, đủ để cho rất nhiều người sợ sệt hoặc sinh ra tâm lý đề phòng. Hắn cũng không ngoại lệ. Đừng nói là hai cô gái này, cho dù là Lý Minh Dương thân là cháu trai Bí thư Lý cũng không chắc có gan xé rách mặt nhà họ Diệp. Cho nên, trong lòng Lương Thần và thậm chí cả đám người Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm đều cảm thấy hai cô gái cố chấp này thật không sáng suốt. Tiệc sinh nhật của Phó chủ tịch thành phố Diệp Hạo đang tổ chức ở tầng năm. Lưu Hiểu cũng đang tham gia tiệc sinh nhật của em họ. Y còn chuẩn bị sẵn một chiếc bút vàng để làm quà tặng. Bộ trưởng Bộ giáo dục Diệp Kiến Thành và vợ là Lưu Tố Mai cũng từ thủ đô tới để dự sinh nhật con trai Diệp Hạo. Đang lúc bữa tiệc vừa mới mở màn, chuông di động của Lưu Hiểu bỗng nhiên vang lên. Sau khi nghe anh trai khóc lóc kể lể, Lưu Hiểu miễn cưỡng cười nói với cô rằng khách sạn có chút việc cần phải xử lý, sau đó đi ra khỏi phòng trong ánh mắt bất mãn của cô, gọi thang máy xuống đại sảnh tầng một. Đại sảnh tầng một. Đám người Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm đang đứng ở cửa, hình thành thế giằng co với Lưu Đạt và bọn bảo vệ khách sạn. Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng bất kể như thế nào cũng không rời khỏi một bước. Điều này khiến Lương Thần trong lòng cảm thấy rất hiếu kỳ, cũng muốn nán lại xem sự thể sẽ diễn ra thế nào. Nhìn thấy em trai đi từ thang máy ra, Lưu Đạt như vớ được quý nhân, nước mắt nước mũi tèm lem bước đến nói: - Hiểu Nhi, thằng họ Lương đã đến tận nhà ức hiếp chúng ta. Lần này bất luận thế nào cũng không thể buông tha hắn được. Nhìn vết thương trên trán anh trai, Lưu Hiểu không khỏi nổi trận lôi đình. Y hiểu nhầm vết thương trên đầu anh là do Lương Thần gây ra, lập tức nổi giận đùng đùng, hướng về phía Lương Thần quát lớn: - Thằng họ Lương kia! Mày thật quá lắm rồi. Lương Thần đang chuẩn bị trả lời lại một cách mỉa mai, lại chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng ô tô phanh gấp. Rầm rập! Tiếng bước chân chỉnh tề từ xa vọng lại. Ngay sau đó, hai cửa hông của đại sảnh khách sạn bị đá bật ra, hai đội binh lính súng vác vai, đạn lên nòng nối đuôi nhau tiến vào. Trong nháy mắt đã vây chặt toàn bộ đại sảnh tầng một.Lương Thần đứng ngây ra. Đám người Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm cũng đờ ra. Phía bên kia, hai anh em Lưu Hiểu và Lưu Đạt cùng với đám bảo vệ cũng thất thần. Chỉ có hai cô gái Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng là gương mặt vô cùng ấm ức lao đến trước mặt một sĩ quan trẻ tuổi, nghẹn ngào gọi to: - Anh họ! - Nói cho anh họ biết, là kẻ khốn kiếp nào dám ức hiếp các em? Người sĩ quan trẻ tuổi gương mặt chữ điền, lông mày lưỡi mác, đôi mắt sáng quắc tràn đầy sát khí, lạnh lùng quét qua tất cả những người có mặt trong đại sảnh. Lưu Đạt không tự chủ được rùng mình một cái, theo bản năng lùi về phía sau em trai. Nhưng vô ích, gã đàn ông tướng mạo đặc trưng như y thì trốn chỗ nào cũng không được. Ánh mắt hoảng sợ, vết thương sâu trên trán đã bán đứng y. Quan trọng hơn là hai cô gái không hẹn mà cùng giơ tay chỉ y, giọng phẫn nộ nói: - Chính là hắn! Chàng sĩ quan trẻ tuổi ánh mắt quét tới, sau đó bình tĩnh phất phất tay. Bốn binh lính ngay lập tức tiến lên phía trước, lôi Lưu Đạt đang hồn bay phách lạc đến trước mặt chàng sĩ quan. - Các người là bộ đội gì? Các người muốn làm gì? Lưu Hiểu phản ứng lại hô to. Tình hình lúc này đến thằng ngốc cũng có thể nhận ra, đám binh lính vũ trang hạng nặng này chính là cứu binh hai cô người mẫu gọi đến. Lưu Hiểu cảm thấy bực bội, y thế nào cũng không thể tưởng tượng được hai cô gái lại có chỗ dựa vững chắc như vậy. Vị sĩ quan trẻ tuổi cơ bản không để ý đến câu hỏi của Lưu Hiểu, hai tay chậm rãi nắm lại, lập tức xương cốt kêu răng rắc, sau đó nhằm Lưu Đạt mà đánh tới. Nắm đấm như mưa bay đến mặt, bụng, ngực Lưu Đạt. Thân thể Lưu Đạt đang bị hai gã binh lính giữ chặt, tựa như một cái bao tải cát, chịu đựng cơn lửa giận của vị sĩ quan. Nhìn anh trai bị đòn hiểm, Lưu Hiểu vừa sợ vừa giận, nhưng cũng bó tay không biết làm thế nào. Trước mặt những quân nhân súng vác vai, đạn lên nòng này, đám bảo vệ cũng sợ tới mức cả người run rẩy, không dám cử động một chút nào. Lưu Hiểu cắn chặt răng, lấy điện thoại di động ra gọi cho cô mình. Y không còn lựa chọn nào khác, cho dù là bị em họ Diệp Hạo thóa mạ, bị vợ chồng cô chú trách cứ, y cũng cứ cứu anh trai trước rồi tính tiếp. Lưu Tố Mai vẻ mặt tươi cười nhìn đứa con thổi tắt ngọn nến sau khi ước nguyện, sau đó cùng với chồng là Diệp Kiến Thành đi đến thân mật ôm lấy con. Đúng lúc này, di động của bà reo vang. Vốn dĩ không muốn nhận điện vào lúc này, nhưng tiếng chuông điện thoại cứ reo vang không dứt, Lưu Tố Mai có chút không vui, ấn nút nhận cuộc gọi rồi áp vào bên tai. Nghe chưa đầy hai câu, sắc mặt bà liền thay đổi, quay sang nói với chồng và con trai: - Hiểu Hiểu nói ở tầng một có một đại đội binh lính xông vào. Không hỏi trắng đen mà đã bắt đầu đánh người. Nó xuống giải quyết nhưng đối phương căn bản là không để ý. Bộ trưởng bộ Giáo dục Diệp Kiến Thành nghe vậy cũng biến sắc. Cứ dính dáng tới từ “Quân đội” là gay go rồi, rất khó xử lý. Lấy lại bình tĩnh, ông nhìn vợ con nói: - Tôi xuống xem thế nào. Bà và con cứ ở đây tiếp khách. - Hay là để con đi. Mặc kệ nói thế nào thì con cũng là Phó chủ tịch thành phố Liêu Dương. Diệp Hạo nhíu mày, nhìn mẹ nói giọng có chút bất mãn: - Mẹ, con đã nói trước rồi. Đừng có động vào quân nhân. Nếu không phải là Lưu Hiểu gây ra chuyện lớn, người ta căn bản cũng sẽ không giơ đuốc cầm gậy mà tìm tới cửa như vậy. Nhìn thần sắc cũng có vài phần không vui của chồng, Lưu Tố Mai âm thầm thở dài. Bà biết lời con nói là tuyệt đối chính xác, nhưng dù sao Lưu Hiểu cũng là cháu ruột của bà. Anh trai mất sớm, bà là người thân duy nhất của y, bà sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Tham gia tiệc sinh nhật đều là cấp dưới và bạn bè thân thiết của Diệp Hạo. Y nói mấy câu xin cáo lỗi: “Tôi có chút việc riêng cần xử lý, mọi người cứ tự nhiên” rồi cùng với mẹ đi thang máy xuống tầng một. Khi bước xuống đại sảnh tầng một, Diệp Hạo và Lưu Tố Mai thấy đại đội binh lính đang nhắm họng súng vào đám bảo vệ, còn đám bảo vệ thì đang kinh hoàng mà ngồi xổm, hai tay ôm đầu. Lưu Hiểu sắc mặt trắng bệch, đứng tại chỗ không dám cử động. Anh trai y là Lưu Đạt sớm đã bị đánh đến không ra hình người, đang nằm co rút trên mặt đất không ngừng rên rỉ. Hoàng Dược Long tức giận cực độ, hơn nữa lại chú ý thấy chiếc quần lót tơ tằm màu đen đang nằm trên mặt đất, gã chỉ hận sao không thể băm vằm tên heo mập này thành trăm mảnh để xả mối hận trong lòng. Hai em họ đều là cháu gái cưng của ông nội, người của nhà họ Hoàng chưa từng chịu nhục như vậy bao giờ. Dùng mũi giày da đá một phát vào người tên heo mập, gã ngẩng đầu, ánh mắt nhìn quét qua đại sảnh rực rỡ ánh đèn, lạnh lùng nói: - Tất cả nghe rõ. Bắt đầu từ tầng một, đập hết tất cả cho tôi. Theo sau một tiếng hô “Rõ”, binh lính bắt đầu chấp hành mệnh lệnh. Trong ánh mắt hoảng sợ của đám bảo vệ và các nữ nhân viên lễ tân, những bình hoa đắt tiền, những chiếc điện thoại trên bàn lễ tân, ngoài ra còn mấy bồn hoa lớn nhỏ khác hết thảy đều bị đập vỡ. Nhìn cảnh tượng này, Lương Thần chắn cho đám người Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm nhích sang một bên để tránh bị vạ lây. Vương Kính Tùng và Vương Bàn Thạch âm thầm lắc đầu. Hai người cũng được coi như xuất thân từ quân ngũ. Sau nhiều năm, giờ đây đứng trước một sự kiện xung đột không liên quan gì đến mình, nhưng lại vẫn cảm nhận được hơi thở dũng mãnh của những người lính. - Bảo người của anh dừng tay! Phó Chủ tịch thành phố Diệp Hạo bước nhanh đến trước mặt người thanh niên, trầm giọng nói: - Tôi là Phó Chủ tịch thành phố Diệp Hạo. Tôi muốn biết bộ đội của các anh thuộc đơn vị nào và tại sao anh lại dẫn đội đến đập phá khách sạn này? Nhìn người thanh niên khí chất không giống bình thường, tuổi cũng chỉ tương đương với mình mà đã xưng là Phó Chủ tịch thành phố, đồng tử của Hoàng Dược Long không khỏi co rút lại. Ánh mắt quan sát đánh giá đối phương một hồi, rồi lạnh lùng nói: - Tôi là Chỉ huy cảnh vệ Bộ tư lệnh quân khu Liêu Dương Hoàng Dược Long. Lần này đến đây là vì muốn tìm lại công bằng cho hai đứa em họ tôi. Nói xong lại dùng mũi giày đá cho Lưu Đạt một phát, hất cằm lên nói tiếp: - Phó Chủ tịch thành phố Diệp muốn biết nguyên nhân thì hãy hỏi cái tên này xem đã làm gì với em họ tôi. Diệp Hạo cau mày nhìn Lưu Đạt mặt đầy máu đang nằm trên mặt đất, lại nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp đang nước mắt lưng tròng, ngay lập tức đoán ra nguyên nhân, trong lòng không khỏi tức giận. Hai anh em nhà Lưu Hiểu này thật không biết an phận chút nào. Lưu Hiểu đứng một bên nghe thấy vị sĩ quan nói rõ tên tuổi, trong lòng không khỏi rùng mình. Không phải là một phân khu quân sự nhỏ nhoi, cũng không phải là quân khu tỉnh, người sĩ quan đứng trước mặt lại chính là Chỉ huy cảnh vệ Bộ tư lệnh của đại quân khu phụ trách ba tỉnh lớn của Đông Bắc. - Lưu Hiểu, cháu…Cô phải nói gì thì cháu mới nghe đây? Lưu Tố Mai vẻ mặt lạnh lùng hướng về Lưu Hiểu khiển trách. Nghe những lời nói vừa rồi của vị sĩ quan trẻ tuổi, bà không khó để hiểu đã xảy ra chuyện gì. Đúng như con trai vừa rồi nói, nếu không phải gây ra chuyện gì lớn thì người ta cũng chẳng đến tận cửa hỏi tội. - Cô ba, là chúng cháu sai rồi. Cô bảo em họ nói với bọn họ đi, chúng cháu xin lỗi, chúng cháu xin bồi thường. Lưu Hiểu cúi đầu, kinh sợ nói. Diệp Hạo quay đầu, chán ghét nhìn người anh họ không biết điều này một cái, sau đó nhìn người sĩ quan trẻ tuổi nói: - Chỉ huy Hoàng, người cũng đã đánh rồi, đại sảnh này cũng đã đập rồi, chắc hẳn sự tức giận cũng đã vơi bớt. Tôi thay mặt cho người anh không biết trời đất này xin lỗi hai cô em họ của anh. Còn về tổn thất tinh thần, chúng tôi cũng chấp nhận bồi thường. Anh dừng tay tại đây, như thế có được không? - Phó Chủ tịch thành phố Diệp quả thật nói rất dễ nghe. Hoàng Dược Long lạnh lùng tiếp: - Nỗi oan ức của hai em họ tôi chẳng lẽ chỉ bằng anh nói mấy câu nhẹ nhàng là xong sao? - Vậy Chỉ huy Hoàng nói phải làm thế nào bây giờ? Diệp Hạo nhăn mày, dù gì cũng là người bên mình sai, lại tạm thời chưa biết rõ ý của đối phương nên y dùng thái độ cẩn thận mà nhân nhượng một bước. Dù sao thì nếu việc này bị vỡ lở, thể diện của y cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng mà nghe ý tứ của vị chỉ huy này thì hình như không có ý định bỏ qua. - Người này, tôi mang đi. Khách sạn này, tôi sẽ đập hết từ tầng một đến tầng ba. Hoàng Dược Long mặt không chút thay đổi mà hồi đáp. Những lời này vừa nói ra, sắc mặt Lưu Hiểu chợt biến đổi. Đập khách sạn thì đành chịu, nhưng nếu anh trai bị những người này mang đi, không chết thì cũng bị lột da. Diệp Hạo và Lưu Tố Mai sắc mặt cũng thay đổi. Nhưng điều mà hai người nghĩ đến chính là nếu như đối phương mang người đi, sau đó đập phá khách sạn thì thể diện của Diệp gia sẽ như thế nào? - Chỉ huy Hoàng, yêu cầu của anh có hơi quá đáng không? Diệp Hạo cố gắng kiềm chế nỗi bực bội trong lòng, ánh mắt âm trầm mà nhìn đối phương nói: - Tôi phải nhắc nhở anh một câu. Dẫn binh lính xâm nhập nội thành đánh người, đập khách sạn, hành động này của anh là trái với kỷ luật quân đội. Nếu anh vẫn không từ bỏ ý định thì tôi sẽ phải phản ánh lên lãnh đạo quân khu của anh. - Tùy anh, muốn làm gì thì làm! Hoàng Dược Long trên mặt không hề sợ hãi, giơ tay chỉ tên heo mập đang nằm trên mặt đất, trầm giọng ra lệnh: - Đem người đi cho tôi! Lập tức có hai binh lính đi tới xốc Lưu Đạt lên. - Thật là coi trời bằng vung! Diệp Hạo nổi giận. Y đã nhân nhượng đến thế mà đối phương vẫn không nghe. Tuy là rất kinh thường hành vi của anh họ, nhưng lại liên quan đến thể diện của Diệp gia nên y không thể không đứng ra vì hai anh em Lưu Đạt, Lưu Hiểu.Tiếng còi cảnh sát từ xa vọng lại, truyền đến tai mọi người ở đại sảnh tầng một. Bên ngoài khách sạn Đế Hào, sáu chiếc xe cảnh sát chạy tới. Trong xe nhảy xuống những cảnh sát của đại đội tuần cảnh Liêu Dương, hướng cửa lớn khách sạn đi đến. Nhưng lại bị những binh lính dùng súng ngăn cản. - Chúng tôi thuộc Cục công an thành phố Liêu Dương, nhận được chỉ thị đến chấp hành nhiệm vụ. Xin nhường đường. Người dẫn đội chính là Chi đội trưởng tuần cảnh Cục công an thành phố Cát Phúc Đường. Sau khi nhận được điện thoại của Cục trưởng Bộ Khắc Kỷ liền lập tức dẫn người chạy qua đây. Thực sự, đối với bộ đội phát sinh xung đột, ông cũng thấy e dè. Nhưng Cục trưởng đã có lệnh, hơn nữa lại liên quan đến Phó chủ tịch thành phố nên ông đành phải kiên trì đến cùng. - Đang chấp hành quân vụ. Những người không có nhiệm vụ miễn vào! Một binh lính cầm súng nói giọng công thức hóa. Chi đội trưởng Cát rơi vào tình huống khó xử. Không vào không được, xông vào thì không dám. Tất cả rơi vào đường cùng, lại phải gọi điện thoại xin chỉ thị của Cục trưởng. Cục trưởng Bộ Khắc Kỷ sau khi nhận được điện thoại của Phó Chủ tịch thành phố Diệp Hạo, ông nhận thấy việc này không phải là nhỏ, vội vàng báo cáo lên Thường vụ Thành ủy, Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố Văn Trị Thủy. Bí thư Văn nghe được tin này cũng không kìm được kinh hãi, vội vàng báo cáo lên Bí thư Thành ủy Trương Anh Kiệt. Làm Bí thư thành ủy Liêu Dương, Trương Anh Kiệt đồng thời còn kiêm nhiệm cả chức Bí thư thứ nhất Đảng ủy tiểu phân khu. Nhưng lần này xâm nhập khách sạn Đế Hào lại là binh lính cảnh vệ Bộ tư lệnh quân khu Liêu Dương nên ông cảm thấy vạn phần khó giải quyết. Quân khu Liêu Dương là một trong bảy đại quân khu của cả nước, phụ trách phòng ngự ba tỉnh Đông Bắc, Trưởng tư lệnh quân khu là Thượng tướng Hoàng Quang Lương. Cho dù là Bí thư tỉnh ủy Lý, e rằng cũng phải có thái độ thận trọng. Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn sau khi nghe Trương Anh Kiệt báo cáo, lập tức gọi điện cho Thiếu tướng La Tinh Hàn, Chính ủy quân khu tỉnh Liêu Đông, nhờ đối phương kết nối với lãnh đạo quân khu Liêu Dương. Sau đó, ông trầm ngâm một lúc rồi lại bấm điện thoại thông báo cho cháu trai Lý Minh Dương. Lúc này, chi đội đặc công Cục công an thành phố cũng đã tới khách sạn Đế Hào, đang giằng co với đám binh lính cảnh vệ canh gác ngoài cửa. Đây là mệnh lệnh của Cục trưởng Bộ Khắc Kỷ theo ý của Phó Chủ tịch thành phố Diệp Hạo nên không thể không nghe theo. Chiến trường đã từ đại sảnh tầng một dần dần chuyển ra ngoài cửa khách sạn. Phó Chủ tịch thành phố Diệp Hạo sắc mặt âm trầm đứng đối diện với vị sĩ quan trẻ tuổi. Điều hai người tranh đoạt chủ yếu là tên Lưu Đạt bầm dập đang nằm rên rỉ trên mặt đất. Hoàng Dược Long muốn dẫn Lưu Đạt đi. Diệp Hạo lại không thể trơ mắt nhìn thể diện của Diệp gia bị hủy hoại. Hoàng Dược Long trong lòng không chút sợ hãi, mà Diệp Hạo cũng hoàn toàn không bị danh tiếng của Bộ tư lệnh quân khu Liêu Dương uy hiếp. Cho dù người nhà họ Hoàng có như thế nào, chẳng lẽ đến lão quân thần cũng không thèm để mắt sao? Đối mặt với bọn lính ngang ngược kiêu ngạo, chi đội cảnh sát đặc công dần dần có chút phẫn nộ. Cảnh vệ thì là cái gì? Quá mức ngang ngược! Sao không ở trong Quân khu của các người mà tung hoành, lại chạy vào nội thành làm cái gì? Không biết là ai đẩy một cái, trong nháy mắt người cảnh sát đứng trên hàng đầu và một gã binh lính đã tay chạm tay. Mồi lửa nháy mắt được nhóm lên. Cả đám binh lính và nhóm đặc công lập tức lao vào cuộc hỗn chiến. Tuy nhiên, trong lòng mỗi người đều vẫn còn lý trí, nên cuộc giao chiến quân cảnh này chỉ đơn thuần là đấm đá, chưa đến mức phải sử dụng vũ khí. Hoàng Dược Long nhìn lướt qua cuộc hỗn chiến song phương, trên mặt lộ ra một tia khinh thường. Hiển nhiên gã không coi nhóm cảnh sát này là địch thủ của binh lính dưới tay gã. Hơn thế nữa, những binh lính lần này gã mang theo đều là những người lính hết sức tinh nhuệ. Lương Thần đứng một bên quan sát sự náo nhiệt. Hắn cuối cùng cũng đã hiểu được, bạn gái của Lý Minh Dương quả thật rất có lai lịch. Mắt thấy tình thế vô cùng hỗn loạn, vả lại đã có không ít cảnh sát đặc công không địch lại được, bị binh lính cảnh vệ đánh ngã. Lương Thần trong lòng hơi thấy có lỗi. Hắn dù gì cũng xuất thân từ Cục công an thành phố, hiện tại tuy là Trưởng phòng công an huyện, nhưng nói cho cùng hắn cũng chỉ là một người cảnh sát mà thôi. Bình thường hắn không tiếp xúc nhiều với chi đội đặc công, nhưng Chi đội trưởng đặc công lại đối với hắn khá tốt. Ông từng bảo hắn không phải đi đâu cả, cứ ở lại, thậm chí đồng ý nhường cho hắn cái chức Chi đội trưởng đặc công. - Chúng ta đi thôi! Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh hạ giọng nói. Việc nên làm thì đã làm, hiện tại cũng chẳng còn liên quan gì nữa, rời khỏi đây thì tốt hơn. Lương Thần thở dài, vỗ vỗ cánh tay Diệp Thanh Oánh, thấp giọng nói: - Chờ anh một chút! Sau đó đi đến trước mặt người sĩ quan trẻ tuổi. - Cái này…Các cô có thể nói anh họ dừng tay không. Đừng đánh nữa.. Lương Thần bối rối xoa tay, hướng đến hai cô gái vẻ mặt hưng phấn đang theo dõi cuộc chiến nói. Mùi vị phải đi cầu xin người khác thực sự cũng không dễ chịu lắm. Không đợi hai cô gái trả lời, giọng nói lạnh lùng của người thanh niên truyền đến: - Anh là cái thá gì? Đồng thời, một nắm đấm mạnh như vũ bão hướng vai trái hắn nhắm tới. Không kịp nghĩ nhiều, Lương Thần nghiêng vai một cái, nắm đấm liền bị trượt qua. A! Hoàng Dược Long không khỏi cảm thấy có chút không ngờ, nhìn chăm chú đối phương một cái, đột nhiên tung một cú đá. Thật là quá đáng! Lương Thần thầm bực bội trong lòng. Nghiêng người né cú đá, đồng thời thân hình cũng lao lên, khuỷu tay phải nhọn hoắt hướng thẳng đến ngực đối phương. Binh! Âm thanh va chạm vang lên. Lương Thần ăn miếng trả miếng, đánh cho Hoàng Dược Long một cái. Hai người đều thối lui hai bước, trên mặt đều hiện lên thần sắc nghi hoặc. Hoàng Dược Long là kinh ngạc vì Lương Thần thân thủ hung ác nhanh nhẹn. Lương Thần cũng cố nén khuỷu tay đau đớn, làm ra vẻ mặt thâm trầm. Trải qua lần va chạm vừa rồi, Lương Thần dĩ nhiên trong lòng đã biết cái loại đệ tử nửa mùa như hắn so với đối phương xuất thân từ quân đội hẳn là kém một bậc. Lan Kiếm bên cạnh chỉ yên lặng đứng nhìn. Bản lĩnh của Lương Thần đương nhiên trong lòng ông rất rõ. Mà đối với tên thiếu tá trẻ tuổi kia, chỉ qua một chiêu đánh, ông cũng phán đoán ra thân thủ của đối phương ở trình độ nào. Thẳng thắn mà nói, nếu đánh tiếp thì Lương Thần nhất định sẽ bị thua đối phương. Tuy nhiên trong một khoảng thời gian ngắn, Lương Thần hoàn toàn có thể cầm cự được. - Cũng thú vị đấy! Hoàng Dược Long bỗng nhiên cười cười, nhìn Lương Thần nói một câu. Mắt thấy đối phương lộ ra vẻ tươi cười, Lương Thần không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Đang muốn mở miệng nói chuyện, lại thấy vị thiếu tá trẻ tuổi này bỗng dưng vọt lại, hai tay cùng lúc tung ra hai nắm đấm, linh hoạt sắc bén hơn trước nhiều lần. Thằng nhãi này không chịu dừng! Lương Thần trong lòng giận dữ, không chút do dự lao lên nghênh chiến. “Binh…binh…bốp…bốp…”. Hai người trong nháy mắt lao vào một cuộc chiến kịch liệt. Phía bên kia, Diệp Hạo, Lưu Tố Mai, Lưu Hiểu nhìn thấy chợt trợn mắt há hốc mồm. Ba người đều đã nhận ra Lương Thần, nhưng thế nào cũng không ngờ Lương Thần và cái gã thiếu tá họ Hoàng kia lại phát sinh xung đột. Vương Đổng không hề nghĩ bạn trai của chị họ lại có thân thủ tốt như vậy, có thể đánh ngang sức ngang tài với Chỉ huy cảnh vệ. Văn võ song toàn, thật đúng là người tài chân chính! Thầm liếc trộm sang chị họ đang hết sức lo lắng, sự ghen tỵ trong lòng không khỏi tăng lên. Cái miệng nhỏ nhắn của Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng không khỏi há thành hình chữ O. Hai cô gái thậm chí quên hô anh họ dừng tay, chỉ ngẩn ra nhìn vị Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật quyền cước mạnh như vũ bão, đánh ngang sức ngang tài với anh họ. Đám cảnh vệ nhìn Chỉ huy đang đánh nhau với một người thanh niên trẻ tuổi cũng không kìm được mà há hốc mồm theo dõi. Thân thủ của cảnh sát chi đội đặc công Cục công an thành phố tuy là không tồi, nhưng nếu so với đại đội đặc chủng ngày nào cũng lăn lộn luyện tập thì nhất định có sự chênh lệch. Hơn nữa, với loại hỗn chiến như thế này, chiến sĩ cảnh vệ lại quen thuộc hơn nhiều so với chi đội đặc công. Chi đội trưởng đặc công một bụng lửa giận. Nhưng đánh không lại người ta thì biết làm thế nào. Cũng may đám binh lính cảnh vệ không dùng đòn sát thương, trên cơ bản là thắng bại đã phân rõ. Trên hiện trường, ngoại trừ vài đội viên có kỹ thuật đặc biệt tốt, còn lại đại bộ phận đều bị người ta đánh ngã rồi. Tình hình chiến đấu xung quanh đã dần ổn định. Đám cảnh vệ cũng ngừng tay hồi hộp theo dõi. Vậy mà Lương Thần và Hoàng Dược Long không ngừng giao đấu, chưa biết đến lúc nào phân thắng bại. - Đó không phải là Tiểu Lương sao? Nhìn người thanh niên đang giao đấu với viên sĩ quan, Chi đội trưởng đội đặc công Lãnh Ba dùng giọng điệu hoài nghi mà hỏi một câu. Chi đội trưởng tuần cảnh Cát Phúc Đường bên cạnh cũng nheo mắt lại, cẩn thận quan sát một lúc, không khỏi thất thanh nói: - Đúng vậy. Là Tiểu Lương của Cục chúng ta. Lương Thần tuy bị điều về Giang Vân đã hơn nửa năm, song danh tiếng ở Cục công an thành phố vẫn không bị mai một. Đối với Cục cũng như một vài Đại đội trực thuộc Cục thì ấn tượng về cái vị Đại đội trưởng hình sự trẻ tuổi, chiến công hiển hách kia vô cùng sâu đậm. Cát Phúc Đường và Lãnh Ba cũng không ngoại lệ. Sau một hồi quan sát thì nhận ra ngay Lương Thần. Nhóm cảnh vệ và cảnh sát đặc công cuối cùng cũng ngừng tay, tiến hẳn lên phía trước theo dõi màn long tranh hổ đấu. Các chiến sĩ cảnh vệ đều có vẻ hưng phấn lạ thường. Dù sao thì cơ hội được nhìn thấy Chỉ huy giao đấu thật sự cũng không nhiều lắm. Còn đội viên Chi đội đặc công thì mở to mắt, cũng là muốn nhìn một chút cái người thanh niên đang giao đấu với viên sĩ quan kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.