Quan Lộ Trầm Luân
Chương 41 : Chứng cứ phạm tội
Ngày đăng: 12:26 30/04/20
Tư thế cưỡi trên của Trương Ngữ Giai chiếm toàn bộ thế chủ động. Đôi tay của Lương Thần bị đặt sau lưng cô, khiến hắn không thể nào dùng sức được. Đối diện với một thiếu phụ đang bám chặt với mình như con bạch buộc, Lương Thần tuy xấu hổ nhưng lại thấy vui vui. Hắn hầu như lấy ý chí mạnh mẽ nhất, nhân cơ hội thiếu phụ buông lỏng một tay, dùng sức mạnh vặn lấy bờ vai yếu đuối của đối phương, miễn cưỡng thoát ra từ nụ hôn dài không dứt.
- Trương tỷ!
Mới vừa nói được hai chữ, Lương Thần bất giác cứng đờ toàn thân, do thiếu phụ đưa một cánh tay ra nắm lấy chỗ hiểm của hắn, khiến hắn không kìm được phát ra những tiếng rên rỉ.
Giọt lệ nơi khóe mắt của Trương Ngữ Giai vẫn chưa khô, nhưng đôi mắt vẫn ngập tràn vẻ đáng yêu, đôi môi hồng ánh lên sáng bóng hơi hé ra nhẹ nhẹ, một vệt sáng bạc chảy xuống nơi khóe miệng, đó là minh chứng không thể chối cãi cho việc mới trải qua một trận chiến lưỡi xong.
Nhìn chằm chằm vào mặt tựa hoa đào của người thiếu phụ tuyệt mỹ, mũi được ngập tràn trong mùi hương thoang thoảng, càng chết người hơn là khoảnh khắc vừa lạ lẫm vừa khiến dục vọng rung động vừa nãy. Lương Thần không phải là quái nhân, cũng không phải là dạng quân tử mà có thể ngồi yên với lòng không nổi sóng. Đối diện với người thiếu phụ đẹp mạnh dạn lại bốc lửa khêu gợi, trong lòng hắn không tránh khỏi xảy ra những rung động.
- Nếu đã phải trao thân thể của chị cho người khác thì chị thà chọn lựa cho cậu còn hơn!
Trương Ngữ Gia thì thầm bên tai Lương Thần:
- Tiểu Thần, cậu hãy giúp giúp chị, nếu cậu không giúp chị, chị chỉ còn cách đi tìm tên họ Lang kia thôi!
- Trương tỷ!
Lương Thần khó khăn nuốt nước bọt, cảm giác vừa tê vừa dại truyền lên từ phía dưới, làm căng hết mạch máu của hắn, gần như không còn kềm chế được nữa. Thời khắc này, hắn đã hiểu ra được mục đích của Trương Ngữ Giai, hắn thừa biết thế này là không ổn, nhưng hắn lại không có một chút ý niệm nào là cưỡng lại. Hắn phải thừa nhận rằng, người thiếu phụ tuyệt đẹp trước mắt đối với bất cứ đàn ông nào cũng là sự thu hút chết người.
- Tiểu Thần, cậu đừng suy nghĩ gì và cũng đừng nói gì, hãy coi như đang nằm mộng!
Trương Ngữ Giai dùng đôi tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Lương Thần lên, hương thơm nhẹ nhàng từ chiếc môi hồng phủ kín lên môi của đối phương.
Thân thể Lương Thần nhẹ nhàng rung động, trong lòng hắn từng kiệt lực đấu tranh, biện bạch. Hắn muốn dùng sự thực chứng minh rằng mục đích của hắn và Lang Bạch Vũ, Lý Bân không giống nhau. Hắn không phải là vì muốn đạt được thân thể của người phụ nữ này. Nhưng cách nghĩ đó, sự đấu tranh đó vốn không thể hoán vị cho hành động thực sự. Nụ hôn nồng nhiệt cháy bỏng của Trương Ngữ Giai, mềm mại uốn vặn làm tan hết tất cả sự chống cự.
- Tiểu Thần, không cần áy náy gì, là do chị tự nguyện!
Sau cái hôn nồng cháy, Trương Ngữ Giai đưa chiếc môi hồng sát tai Lương Thần, mỗi một hơi thở gấp đem đến những luồng không khí nóng bỏng. Cánh tay ngọc ngà của cô buông xuống, khi sờ đến thắt lưng bắt đầu thô vụng tháo ra.
Theo bản năng, Lương Thần đưa tay chặn lại, liền bị Trương Ngữ Giai mạnh mẽ gạt ra, sau đó giống như có sự thù hằn với chiếc quần của Lương Thần vậy, đưa tay kéo mạnh và cuối cùng kéo xuống được tới gối như ý nguyện.
- Tiểu Thần, cậu cũng giúp giúp chị đi!
Đôi mắt quyến rũ của Trương Ngữ Giai đã buông lơi tất cả, kéo tay của Lương Thần sờ vào vùng dưới váy của mình. Tim của Lương Thần giống như ngưng đập, đôi tay của hắn run rẩy sờ vào đích đến, sau đó từ từ kéo xuống, đưa một chiếc quần lót màu trắng vừa nhỏ bằng lòng bàn tay xuống tới mắt cá chân mềm mại trần trụi của người thiếu phụ.
- Mẹ Kiếp! Thiệt là bở cho thằng oắt này!
Ngồi nhìn lên màn hình máy vi tính ở phòng chữ Tinh, Lang Bạch Vũ và Lý Bân cùng thốt lên một câu chửi bậy. Sau đó càng mở to mắt, nhìn không chớp người thiếu phụ kiều mỹ ngồi lên người nam, thẹn thùng đưa một ngón tay xuống dưới đáy váy của mình, sau khi tìm kiếm một hồi, hình như đã tìm đúng chỗ, hàm răng khẽ cắn chặt môi dưới, đột nhiên thân thể mềm mại oằn xuống.
Cùng với tiếng rên siết, môi dưới của Trương Ngữ Gia hơi hé ra, mặt lộ rõ vẻ đê mê khó diễn tả, rõ ràng là đã được người nam xuyên thấu qua Ngọc Môn Quan.
Cuộc đời Lý Bân và Lang Bạch Vũ đã trải qua không biết bao nhiêu là những trận phong lưu, nhưng nhìn hình ảnh này qua màn hình, vừa hưng phấn vừa ngưỡng mộ giống như là trai còn tơ vậy. Trên màn ảnh, không có điểm nào bí ẩn của đôi nam nữ được lộ ra, thậm chí còn không có những tư thế cưỡi ngựa, nhưng lại cho hai tên này cảm giác vượt xa cả bình thường, thậm chí còn kích thích hơn cả đích thân đi đánh trận nữa.
Trên màn hình, sau khi đôi nam nữ quấn lấy nhau hơn mười phút trên sô pha thì thấy người nam đạp văng quần dài, ôm lấy người nữ vẫn với tư thế yêu vui vẻ hướng vào buồng trong. Mỗi bước đi của người nam kèm theo là tiếng rên hút hồn. Đôi chân khó khăn vắt vẻo trên lưng người nam, đôi chân nhỏ vẫn còn mang giày cao gót, một chiếc quần lót trắng nhẹ nhàng vắt qua vắt lại, đập vào mắt làm người khác chú ý.
- Đổi cảnh, đổi cảnh khác!
Nhìn thấy đôi nam nữ đi vào buồng trong, Lang Bạch Vũ sốt ruột, nhảy bật lên kêu lớn tiếng.
- Đừng nóng mà!
Lý Nha Nội đủng đỉnh mở màn hình của một camera khác, nhưng lại xuất hiện một trận hoa tuyết khiến hai người ngơ ngác nhìn nhau. Không phải chứ, xui thế này, ngay lúc quan trọng nhất thì lại xảy ra sự cố rồi.
- Ông làm cái quái gì thế!
Lang Bạch Vũ lên tiếng trách oán:
- Bân Tử, chuyên nghiệp của ông quá kém đi!
- Tôi vốn đâu phải chuyên nghiệp gì, ông cho rằng tôi rảnh rang đi chơi trò này à!
Lý Nha Nội nháy mắt một cái, sau đó tỏ vẻ tiếc nuối nhìn màn hình đầy hoa tuyết lên tiếng:
- Màn kịch đầy kịch tính, tiếc là không thấy được, nhưng chỉ cần đoạn quay vừa nãy là đủ để kéo Lương Tử xuống nước rồi.
- Tôi cũng thực không hiểu được, tên oắt con này có gì mà quan trọng, tôi cũng đã hỏi qua cha tôi rồi, Bí Thư Lương và tên oắt này có họ hàng là khả năng không lớn lắm!
Lang Bạch Vũ tiếc cho đêm nay không phải là mình với Trương Ngữ Giai mà tức anh ách trong lòng, nằm vật ra sô pha rên rỉ.
- Cho dù chỉ có một chút khả năng, tôi cũng phải làm như vậy!
Lý Bân lên tiếng với vẻ mặt nghiêm trang:
- Cho dù là thân thích cũng tốt, không phải cũng được, Bí thư Lương và Lương Thần có liên quan là không còn hoài nghi gì nữa.
- Ông có chắc tin này chứ?
Lang Bạch Vũ kinh ngạc hỏi lại.
- Đương nhiên!
Lý Bân lên tiếng cười khẩy.
- Ông cho rằng tôi hồ đồ như vậy sao, việc không có chủ kiến như vậy trước giờ tôi chưa bao giờ làm.
Ngưng lại một lát y tiếp lời
- Bây giờ chuyện ở Tây Phong ông cũng đã rõ ràng. Đừng thấy cha tôi bây giờ còn khống chế được thế cục, nhưng nếu như Bí thư Lương đã quyết định động thủ thì cuối cùng trứng cũng không chọi lại đá đâu. Bí Thư Lương đó vừa đến nhậm chức, đã cho tên Chủ tịch huyện Ngô Kiến Bình xuống ngựa, sau đó Bành Quốc Cường lại bị điều đến làm Phó Chủ tịch huyện Thanh Thủy, bề ngoài là thăng tiến một bước, nhưng trên thực tế sắp bị lưu vong rồi. Mà ngay sau đó, Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Lục Nhất Minh điều đến làm Chủ tịch huyện Tây Phong. Từng việc từng việc này liên kết lại với nhau, thể hiện một báo hiệu vô cùng nguy hiểm.
- Cho nên ông mới muốn kéo Lương Thần xuống nước?
Lang Bạch Vũ gật gật đầu trầm ngâm lên tiếng.
- Nhưng mà hữu dụng không? Hắn có sức ảnh hưởng lớn tới mức nào đến việc của Bí Thư Lương? Nếu như Bí Thư Lương muốn áp đặt tại Tây Phong, vậy thì ông chỉ dựa vào Lương Thần thì làm sao làm được cái gì để có tác dụng hãm chân?
- Cái này, chỉ có thử qua mới có thể biết được.
Lý Bân vừa cười vừa nói
- Ông biết tính tôi mà, chỉ có một tia hy vọng tôi cũng không bỏ qua. Cuộc sống của cha tôi bây giờ tính ra cũng không suôn sẻ gì. Tôi làm con cũng phải gánh chút trách nhiệm, để tránh việc suốt ngày mắng tôi cả ngày không biết làm gì ngoài việc chơi đàn bà.
- Nói đến đàn bà, Trương Ngữ Giai này đúng là hàng tốt, Bân Tử, sau đêm nay nhất định phải tìm được cơ hội.
Lang Bạch Vũ thể hiện rõ vẻ không cam lòng mãnh liệt trong giọng nói.
- Chuyện đó sau này hãy nói.
Lý Nha Nội đương nhiên cũng rất thèm, nhưng biết phân biệt việc nào gấp hơn, y cũng muốn kéo sụp Lương Thần, cho nên không muốn xảy ra sơ sót gì vì dính tới đàn bà. Y chọn lựa thủ đoạn này, một mặt là muốn kéo Lương Thần xuống nước, còn một mặt là vì phản chế. Y không quên rằng Lương Thần đang nắm được trong tay những đoạn phim nóng bỏng có hình ảnh của mình trong đó. Lương Thần trước kia là tên tiểu tốt, y không lo lắng gì nhiều, nhưng giờ Lương Thần đã có chút thân phận rồi, y tuyệt đối không được xem nhẹ, mà cách tốt nhất được nhiên là nắm được thóp của đối phương.
Trong khi đó, Phan Bách Văn đang ở nhà một mình mượn rượu giải sầu. Vừa nghĩ tới giờ này người vợ kiều mỹ của mình đang quằn quại rên rỉ dưới tấm thân của một tên đàn ông khác là lòng đau như dao cắt. Uống cạn cốc bia, thì nghe thấy tiếng reo điện thoại di động trên bàn vang lên.
Nhìn thấy số điện thoại hiển thị vô cùng quen thuộc, Phan Bách Văn nhanh tay chộp lấy, gấp rút đưa lên tai, gấp gáp lên tiếng:
- Giai Giai, là em hả? Em đang ở đâu?
- Phan, Phan Bách Văn, ừ, ha ha…
Trong điện thoại vang lên giọng điệu quen thuộc, sau đó liền ngay là tiếng rên rỉ dâm đãng khiến y như bị sấm đánh ngang tai, toàn thân cứng đờ như tượng tuyết tại đó.
- Trương Ngữ Giai, cô đang làm gì vậy?
Phan Bách Văn hồi tỉnh trở lại hét lớn tiếng vào điện thoại.
- Phan, Bách Văn, không phải anh, anh muốn đem vợ cho người, cho người đàn ông khác dùng sao? Bây giờ, anh vừa lòng rồi sao?
Âm thanh vang lên trong điện thoại nghe vừa cực nhọc vừa dâm đãng, âm cuối run rẩy thể hiện rõ ràng là bị đàn ông xuyên thấu tận sâu thẳm. Loáng thoáng truyền lại một hồi tiếng động, lại một hồi truyền lại giống như đang dội bom vào lòng Phan Bách Văn khiến y muốn điên lên. Y hoàn toàn tưởng tượng ra một thanh niên cường tráng đang cày cấy trên thân thể trắng ngần của vợ mình, trước kia chỗ tuyệt vời đó chỉ thuộc về mình y, còn bây giờ đang bị đàn ông khác hưởng thụ.
- Nhanh, nhanh lên. Tôi đến rồi, a, chết mất, chết mất, chết mất…!
Nghe tiếng vợ điên loạn kêu gào khi sắp lên đến đỉnh khiến Phan Bách Văn cuối cùng cũng nhịn không nổi, y lên cơn điên hét vào điện thoại:
- Trương Ngữ Giai, con điếm này.!
Sau đó dùng hết sức ném thật mạnh chiếc điện thoại xuống đất.
Thời gian quý giá trên giường lớn tại buồng trong phòng chữ Hạo, Lương Thần ghé sát mặt nhìn xuống khuôn mặt kiều mỹ ướt át bởi mồ hôi, trên khuôn mặt hiện ra vẻ mặt phức tạp không hiểu nổi. Hắn không ngờ được một Trương Ngữ Giai luôn thẹn thùng lại có một mặt phóng đãng như vậy, ngay lúc gay cấn nhất như vậy lại gọi điện vào số di động của chồng, cùng với những tiếng rên rỉ la hét lộn xộn để báo thù khiến hắn gần như đầu hàng tại chỗ.
- Nặng quá, cậu xuống ngay đi.
Trương Ngữ Giai đấu không lại ánh mắt rừng rực của đàn ông, thẹn thùng ngoảnh mặt đi, hổn hển lên tiếng.
- Vừa rồi sao không thấy nặng?
Lương Thàn cười hỏi ngược lại, thân thể vẫn không nhúc nhích.
- Tiểu Thần, mau xuống dưới, hôm nay tôi đang trong thời kỳ nguy hiểm.
Trương Ngữ Giai xuống giọng năn nỉ. Mặc dù kết hôn với Phan Bách Văn đã 3 năm nhưng chưa trúng lần nào, nhưng vì cẩn thẩn nên cô vẫn muốn khẩn trương rửa sạch một chút.
- Trương tỷ, đây là một giấc mơ sao?
Lương Thần đột nhiên thốt lên một câu
- Là mơ!
Trương Ngữ Giai cười nao nao, ngay sau đó là ánh mắt trở nên mông lung, đưa tay đỡ lấy khuôn mặt người nam và vỗ về, giọng trầm lắng:
- Đợi cậu tỉnh mộng rồi, chúng ta hãy quên ngay chuyện đêm nay.
- Nếu đã như vậy thì cứ coi như là một giấc mộng đi.
Lương Thần thở dài trong lòng, cúi xuống hôn lên đôi môi hồng của người thiếu phụ, sau đó đứng dậy bước xuống giường, tìm đồ đạc vứt vương vãi dưới đất mặc lên người.