Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 106 : Biết người biết ta

Ngày đăng: 14:12 18/04/20


Biết người biết ta, trong lòng hiểu rõ.



Bằng hữu tốt là tương tri, có thể đối xử chân thành.



Nhưng có lúc kẻ địch tốt càng là tri kỷ tri âm, càng hiểu ngầm, càng hợp ý.



Kẻ địch tốt giống như mũi đao và lưỡi dao, lòng bàn tay và mu bàn tay, mặt trăng và mặt trời, giống như một thể hai mặt, một cảnh hai góc độ, mộng và thật.



Có lúc mộng chính là thật, thật chính là mộng.



Tại khoảnh khắc này, Thích Thiếu Thương cũng không trúng kiếm, nhưng y hiểu được, Quan Thất đã nhường mình một kiếm.



Trong nháy mắt này, Quan Thất còn dùng “nghĩ ngữ truyền âm” nói mấy câu:



- Ngươi chỉ còn một tay vẫn có được tu vi như vậy, thật sự không dễ dàng. Ta cũng chỉ có một tay, ta sẽ không giết ngươi.



Thích Thiếu Thương sợ hãi.



Phản ứng đầu tiên của y không phải cảm kích, mà là kinh hãi.



Đến lúc này, cảnh này, mức độ này, Quan Thất một mình chiến đấu với quần hùng, chẳng những có thể dễ dàng thắng lợi, còn có thể thu phát tự nhiên, tha mà không giết, còn giữ gìn mặt mũi cho đối phương, không để cho mọi người phát hiện, hơn nữa còn có thể dùng “nghĩ ngữ truyền âm” ung dung lên tiếng (một loại phương thức nói chuyện rất tốn khí lực, chỉ có đối phương mới nghe được, người khác sẽ không nghe thấy), sức chiến đấu của Quan Thất thực sự vượt xa tưởng tượng của y, không có hi vọng đuổi kịp.



Quá đáng sợ.



Đó đã không phải là người, mà là thần, hoặc là ma.



Tại khoảnh khắc này, y rất hi vọng trên đời này không chỉ có một Quan Thất, tốt nhất còn có Quan Bát gì đó, có thể áp chế Quan Thất này, mới không để cho Quan Thất trở thành độc nhất vô nhị, độc bước thiên hạ, độc bá giang hồ, mình ta độc tôn.



Lúc này thần sắc của Quan Thất cô độc đến mức gần như cô tuyệt.



Thần chí của y rất cô tuyệt, như có suy nghĩ, đau khổ suy tư.



Y đang ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời vô tận.



Nơi vô tận có gì? Trong đêm tối lại không ngừng vang lên tiếng kêu ù ù?



Trời xanh im lặng.



Quan Thất vừa kịch chiến vừa ngẩng mặt nhìn trời xanh, chẳng lẽ y có đầy bụng tâm sự, đầy lòng tâm tư, còn im lặng hỏi ông trời?



Hỏi trời trời không tiếng, hỏi đất đất không âm.




Chỉ cần sát khí và đấu chí vẫn còn, không ai có thể giết được Quan Thất.



Nhưng hiện giờ, Quan Thất vừa nghe cô gái kia gọi, tất cả sát tính, đấu chí đều đã hóa thành mềm dẻo giống như có thể quấn quanh ngón tay.



Y rất vui mừng đáp một tiếng:



- Được!



Kiếm thế vung lên, cổ tay kéo một cái, quát lớn:



- Tránh ra!



Lập tức quần hùng đang bao vây y giống như rẽ sóng, bị y vung kiếm chỉ một cái, phân ra thành một đường rãnh.



Quan Thất nói đi là đi, muốn rời là rời.



Y phi thân lên, lướt về phía góc tối nơi mái cong kia.



Góc tối nơi mái cong có gì?



Sau bức màn mỹ lệ có bóng dáng xinh đẹp của người con gái.



Bên trong ánh đèn ấm áp là gia đình ấm áp.



Trên vó ngựa lộc cộc là khách qua đường.



Tiếng đàn réo rắt đến từ đầu ngón tay như cành hẹ mùa xuân.



Tại nơi cao lạnh trong hoàng thành nửa đêm, tại mái cong trên đỉnh lầu rồng này.



Nhưng dưới mái cong là gì?



Nếu có người, đó là ai?



Nếu có chuyện, sẽ xảy ra chuyện gì?



Nếu có tình, trời nếu có tình trời cũng già.



Mây thu không mưa thường tối tăm.