Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 108 : Nghi thật nghi giả

Ngày đăng: 14:12 18/04/20


Quan Thất gần như kêu lên một tiếng.



Y giống như bị người ta đánh một nhát vào lòng.



- Nàng…



- Huynh nhìn thấy ta rồi.



Cô gái kia nói:



- Huynh còn do dự điều gì?



- Ta…



- Huynh tới đây đi, để huynh nhìn rõ ta, ta nhìn rõ huynh…



Lúc này Chiến thần Quan Thất lại ngoan ngoãn như con cừu non, thật sự mơ mơ màng màng đi tới.



Mũi kiếm của y đã rũ xuống.



Trong lòng y nghi thật nghi giả, như mê như say.



Nghi rằng đang trong mộng.



(Là nàng sao?)



(Hay là không phải nàng?)



(Sao lại là nàng?)



(Sao không phải là nàng?)



(Nàng rốt cuộc là người thật trong mộng, hay là một giấc mộng chân thực?)



Ngay lúc này, vào lúc này, trước mặt cô gái xinh đẹp kia bỗng có một người đứng lên.



Người này thân hình cao lớn, vóc dáng cao gầy.



Mũi của hắn rất dài, giống như mũi chó, hoặc là một miếng lạp xưởng treo trên mặt. Nhưng mũi của hắn lại được băng bó, giống như bị thương chưa lành, điều này khiến cho hắn có vẻ tức cười.



Quan Thất vừa nhìn thấy người này, lại không hề cảm thấy tức cười.



Bởi vì tâm thần của y đã bị cô gái kia chiếm đoạt, bỗng nhiên trước mặt cô gái xuất hiện một người khác, y chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc.



Y lại không có chiến chí, cũng không có đấu ý.



Thế nhưng trong nháy mắt khi Quan Thất thất thần phân tâm, đối phương đã ra tay. Hắn tháo bọc vải trên vai xuống, đột nhiên mở bọc ra, sau đó là ánh mặt trời nửa đêm, giống như có cả ngàn mặt trời trong tay hắn.



Ánh sáng chói lọi.



Thứ mà Chiêm Biệt Dã không thích nhất chính là ánh sáng.



Hắn thích bóng tối, hắn sợ ánh sáng.



Hắn vốn đã lẻn đến sau người Quan Thất, định ra tay. Bởi vì hắn nhìn ra được, Quan Thất đã tâm không đấu chí, mà trong lòng lại có nút thắt.




Quan Thất lại dường như không hề lạ lẫm với vật này, trả lời rõ ràng:



- Đó là thứ của tương lai, xuyên qua thời không bay đến đây.



Tam Cô không hiểu là vật gì, nhưng nàng lại lập tức có thể lý giải được:



- Cho nên, chỉ cần điều giải không gian, tất cả sẽ không giống nhau, thậm chí đều không tồn tại, đều huyễn hóa tan biến.



Quan Thất lẩm bẩm nói:



- Có lẽ nó tới để đón ta đi.



Y lập tức bổ sung một câu:



- Dù sao Tiểu Bạch không tới, ta chỉ có ta, không nơi nương tựa gởi gắm, không đi thì còn đợi gì? Cô hãy nói cho ta biết, Tiểu Bạch có khỏe không?



Tam Cô nói:



- Người sống trên đời, ngươi chính là ngươi, ta chính là ta, nhân quả nghiệp báo đều là duyên. Ngươi cần gì phải cố chấp?



Sau đó nàng ung dung nói:



- Tiểu Bạch vẫn yêu ngươi như trước, đây là sự thật.



- Thật, thật…



Trong mắt Quan Thất phát ra ánh sáng khác thường, thần sắc cũng thay đổi hoàn toàn, giống như sau khi nghe được một câu nói này, y đã tâm cam, cam tâm. Chỉ thấy y ném kiếm xuống, thốt lên:



- Trời không dung ta, ta tự dung mình… nếu người vô tâm ta sẽ dừng…



Nói xong đột nhiên ngẩng đầu lên.



Lúc này vật trong bầu trời đêm kia đã bay đến chỗ thấp nhất, mà trên mái cong này lại là điểm cao nhất toàn thành.



Quan Thất đột nhiên hét lên một tiếng như sấm sét lôi đình.



Y đưa tay chỉ trời.



Một tiếng “ầm” vang lên, bầu trời lại có một tia chớp xẹt qua.



Khi tiếng sấm vừa mới nổi lên, Quan Thất đột nhiên làm một chuyện, y nhảy vọt lên.



Y nhảy vọt lên trời cao.



Y giống như muốn ngăn chặn vật phát ra âm thanh ong ong quái dị kia.



Ngay khi y muốn vung tay lên, đột nhiên y nghe/thấy/cảm nhận được một luồng khí lưu cực mạnh, một lực lượng cực lớn.



Lực lượng này to lớn vô song, hiện giờ lại kết hợp với một lực lượng dị thường ẩn chứa trên bầu trời, hình thành một dòng khí lưu điên cuồng không thể khống chế, đủ để cắn nuốt tất cả, nhằm vào Quan Thất càn quét, chém thẳng, giết chết.



Lực lượng mãnh liệt này đến từ một luồng động lực.



Luồng động lực này lại đến từ một vật, đó là côn.