Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 111 : Thiên hành kiện *, quân tử phải không ngừng cố gắng

Ngày đăng: 14:12 18/04/20


Quần hùng vốn định tản đi, nhưng Dương Vô Tà lại muốn tìm Tam Khô đại sư thỉnh giáo “ngọn nguồn” một chuyện. Tam Khô cũng giữ chân Thích Thiếu Thương như đang như có suy nghĩ, nàng cũng có chuyện muốn tìm y.



- Chuyện mà ta muốn nói, ta hi vọng ngươi biết được, sau khi biết lại có thể làm một số việc.



Thích Thiếu Thương nói:



- Vương Tiểu Thạch sắp trở lại rồi, hắn mới là lãnh tụ của Phong Vũ lâu, hắn mới có thể làm việc, không phải ta.



Tam Khô không đồng ý:



- Ngươi không nên phân biệt như vậy. Huống hồ hiện nay cho dù hắn có thể trở lại, cũng chưa chắc có thể làm, sẽ làm, chịu làm chức cũ.



Dương Vô Tà không hiểu:



- Tại sao?



Thích Thiếu Thương cũng hỏi:



- Hắn đã xảy ra chuyện gì?



Tam Khô đại sư nói:



- Chuyện này tạm thời không đề cập tới, rất nhanh các ngươi sẽ biết rõ. Ta muốn nói đến chuyện của Quan Thất, còn có tung tích của Tiểu Bạch cô nương.



Dương Vô Tà tha thiết nói:



- Sự thật này có ảnh hưởng rất lớn đến giang hồ, từ lâu đã muốn biết rõ ràng.



Tam Khô thở dài một hơi, nói:



- Thực ra tình tiết trong đó cũng không phức tạp, chỉ liên quan đến hai đời tình thù, ba đời ân oán, tương đối nan giải.



- Hai đời tình thù?



- Ba đời ân oán?



Thích Thiếu Thương và Dương Vô Tà đều nghi hoặc.



- Thực ra, vấn đề đều nằm ở Tiểu Bạch cô nương là một cô gái đa tình.



Dương Vô Tà gật đầu nói:



- Chuyện này là đương nhiên, nếu Tiểu Bạch cô nương không xinh đẹp đa tình, chiến thần Quan Thất cũng không đến nỗi si mê nàng như thế.



Tam Cô rủ rỉ nói tiếp:



- Tiểu Bạch cô nương vốn là đồ đệ yêu của Hoài Âm Trương Hầu. Sư phụ chỉ thu hai đồ đệ rưỡi, một người là ta, một người là Tiểu Bạch, còn một nửa… từ trước đến giờ không có thân phận… chính là Mễ Hữu Kiều. Nhưng người mà lão nhân gia ông ta yêu thương nhất dĩ nhiên là Tiểu Bạch. Sau khi sư phụ tránh bóng, Tiểu Bạch gặp gỡ nhân duyên, đi đến Lạc Dương, quen biết với nhân vật cầm quyền của Ôn Lão Tự Hiệu, nặng như Thái Sơn trong võ lâm, đó là Ôn Vãn. Có câu là tình cảm không biết lúc nào bùng cháy, trở nên thắm thiết. Hai người bọn họ giống như một đôi người ngọc, đằm thắm vĩnh hằng, vô cùng thân mật.



Dương Vô Tà trầm ngâm nói:



- Thế nhưng, không phải lúc đó Ôn Tung Dương đã có vợ sao?



Tam Cô than thở:



- Vấn đề nằm ở đây. Tiểu Bạch cao ngạo biết bao, sao có thể chấp nhận chuyện hai người cùng chung một chồng, cho nên nàng giận dữ rời đi, khiến Ôn Vãn thương tâm, một mình đi đến kinh sư.


- Lời này nghĩa là thế nào?



Thích Thiếu Thương nói:



- Trên giang hồ gió sương vất vả, đấu tranh ác độc, càng đặt sự thương hại, đồng tình và yêu đương sang một bên, đối với mình lại càng có lợi. Ta cả đời chịu đủ ngăn trở, giống như sống vì ngăn trở, đã từng gió mây tụ hội, không dám lại gió mây nổi dậy, chỉ muốn cười nhìn mây gió. Đã thấy nhiều gió mây biến sắc, cuối cùng gió vẫn là gió, mây vẫn là mây.



Tam Khô nghe vậy, một đôi mắt tuyệt diệu nhìn chăm chú vào Thích Thiếu Thương, hỏi:



- Thế nhưng ngươi vẫn không thể đặt mình bên ngoài, đúng không?



Thích Thiếu Thương thở dài một tiếng:



- Ta chỉ là không hoàn hảo.



Lại nghe một người kêu lên:



- Quân sư, tìm được người rồi.



Người lên tiếng là Tôn Ngư.



Hắn từng “mất tích” một thời gian trong trận kịch chiến có một không hai kia.



Dương Vô Tà biết hắn đi làm gì, cũng hiểu được “người” mà hắn nói là ai.



Hắn không đợi Thích Thiếu Thương hỏi, đã cất giọng nói:



- Trương Thịnh vẫn chưa chết.



Tôn Ngư nói:



- Tôi đã tìm được hắn trong gạch ngói vụn, hắn vẫn còn hô hấp. Hắn biết được tình huống Quan Thất phát điên, đây cũng là mấu chốt quan trọng.



Tam Khô nhìn Dương Vô Tà, nói:



- Ngài trù tính chuẩn xác, thấu đáo tinh tế, đúng là một vị quân sư tài ba.



Dương Vô Tà cười hả hả nói:



- Cô tấm lòng rộng mở, tranh thủ thời gian, lại không quên chuyện nhi nữ giang hồ, càng là một vị đại sư tài giỏi.



Tam Khô cười nhìn Thích Thiếu Thương:



- Ta không tính vào đâu. Ta chỉ là thần tiên giả tạo, là người nhàn rỗi thật sự. Thích đại hiệp lại là rồng phượng trong loài người, thừa cơ nổi dậy. Trúc dày không ngăn nước chảy qua, núi cao nào cản được mây bay.



Thích Thiếu Thương nghe vậy liền cười nói:



- Ta à? Ta hiện giờ tiểu danh là đại hiệp, thật ra đại hiệu lại là sắc ma.



Bằng hữu mới Tôn Thanh Hà của y ở bên cạnh nghe vậy, trong lòng cảm thấy thân thiết, cùng y vỗ tay cười lớn không ngừng. Tại nơi vừa rồi diễn ra trận đại chiến khoáng cổ tuyệt kim, vô tiền khoáng hậu, nhà cửa mái ngói còn sót lại rơi lả tả, muốn nghiêng chưa nghiêng, muốn ngả chưa ngả. Trong hoàng thành tờ mờ chưa rõ, bình minh chưa sáng.



HẾT