Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 13 : Theo kế hành động

Ngày đăng: 14:11 18/04/20


- Đã như vậy.



Thích Thiếu Thương nói:



- Chúng ta hành động đi!



Thái Tâm Không đứng ra nói:



- Để tôi đi!



Tôn Thanh Nha cũng nói:



- Tôi cũng đi!



Bọn họ đều lòng đầy căm phẫn, muốn báo thù rửa hận cho huynh đệ, đồng môn.



Thích Thiếu Thương lại nói:



- Lần này chúng ta chỉ dùng kế, không phải cậy sức báo thù. Các ngươi đi theo ngược lại làm hỏng chuyện.



Trên mặt Tôn Thanh Nha và Thái Tâm Không đều hiện lên vẻ thất vọng.



Dương Vô Tà lại nói một câu:



- Lâu chủ, binh đau thương có thể dùng.



Thích Thiếu Thương ngừng một chút, hai hàng lông mày nhíu lại.



Thời gian y cau mày đại khái chỉ dài hơn một chút so với nháy mắt, nhưng đã tiếp nhận ý kiến của Dương Vô Tà, thay đổi cách nhìn của mình, trước tiên chất vấn hai người một câu:



- Các ngươi không sợ chết?



Tôn Thanh Nha lớn tiếng nói:



- Không sợ.



Thái Tâm Không lại nói:



- Sợ. Nhưng nếu có thể báo thù cho bốn vị ca ca, có chết cũng đáng.



Thích Thiếu Thương kiên quyết vung tay lên, nói:




Đây là một đêm trăng.



Ánh trăng sáng đẹp.



Đêm tối ôn nhu.



Đây là thời khắc thích hợp để thi nhân ngâm vịnh, tao nhân uống rượu, mỹ nhân ca hát, tình nhân động lòng.



Gió nhẹ như nước, hoa sắp đi ngủ sẽ rất đẹp, cành liễu nhẹ lay sẽ rất lẻ loi, người không yêu sẽ cảm thấy đêm nay rất tịch mịch.



Mỗi căn lầu đều có cửa sổ, trong cửa sổ lộ ra ánh đèn, dưới ánh đèn thoáng qua hình bóng đẹp.



Trong một khung cửa sổ, bên cạnh ngọn đèn, một bóng dáng nhỏ bé đang tưởng niệm. Trên sông dưới cửa sổ, dưới ánh trăng trong thuyền, kẻ lãng tử có bất chợt cảm thấy thê lương?



Một buổi tối ưu mỹ như vậy, bọn họ lại không làm thơ, không uống rượu, không ngắm trăng.



Bọn họ chỉ tụ tập với nhau, cùng nhau thực hiện một hành động.



“Hành động cát rời”.



Một hành động giết người đổi trời.



Có lẽ, một kế hoạch giết người hoàn mỹ cũng giống như viết một bài thơ hay.



Những cố sự hay đều mang theo một chút tàn nhẫn.



Thơ hay rất tàn nhẫn.



Có lẽ, giết một người rất nên rất nên giết, cũng tương tự như viết một bài thơ rất hay rất hay? Cảm giác vui sướng của nó là tương đồng?



Giết người viết thơ hay, nhưng viết thơ luôn tốt hơn giết người.



Bởi vì thơ đẹp.



Thơ là một loại sáng tạo.



Giết người lại là hủy diệt.



Nhưng thống khoái, nhất là đại thống đại khoái khi vì nước giết địch, vì dân trừ hại.