Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 21 : Người hô mưa gọi gió

Ngày đăng: 14:11 18/04/20


Giải quyết xong.



Một, giết chết Dư Yếm Quyện.



Dùng “Thất Thần chỉ” Lôi Quyển như ma quỷ làm chủ lực, bóp nghẹt Kiếm Quỷ giống như quỷ.



Hai, bắt giữ Tôn Ức Cựu.



Dùng “Thiên La Địa Võng” của Bát Lôi Tử Đệ, cộng thêm “Khuất Thần thương” của Tôn Ngư và “Phản Phản thần công” của Trương Thán, cuối cùng liên thủ bắt được Kiếm Yêu giống như yêu.



Ba, tru diệt Ngô Phấn Đấu.



Dùng Thích Thiếu Thương tiêu sái phóng khoáng năm xưa không giảm, nhưng ngày đó vì tìm lý tưởng, tìm tình nghĩa mà trở thành hôm nay “không một kiếm nào không đâm vào hiện thực”, giết chết Ngô Phấn Đấu có đầy đủ vị tiên.



Thành công.



Lập tức rời đi.



Do Lợi Tiểu Cát và Chu Như Thị đoạn hậu.



Kiếm Yêu, Kiếm Tiên, Kiếm Quỷ vừa bại, Kiếm Thần, Kiếm Ma, Kiếm Quái không đến, trong Tích Cựu hiên còn có ai có thể kiềm chế được bốn đại hộ pháp của Tô Mộng Chẩm năm xưa, sau đó lại là bốn thủ hạ đắc lực của Bạch Sầu Phi, “Nhất Sách Nhi Đắc” và “Nhất Liêm U Mộng”?



Đáp án là không có.



Cho nên bọn họ nhanh chóng rút lui đến đường Hoài Cựu.



Lúc bọn họ đến, tổng cộng có chín người Thích Thiếu Thương, Lôi Quyển, Tôn Ngư, Trương Thán, Chu Như Thị, Lợi Tiểu Cát, Lôi Thực, Lôi Thuộc, Lôi Xảo, Lôi Hợp.



Lúc đi lại là mười người.



Có một người bị bắt, “Kiếm Yêu” Tôn Ức Cựu.



Bọn họ bắt hắn làm gì?



Ngay cả Dư Yếm Quyển, Ngô Phấn Đấu cũng giết, chỉ có Tôn Ức Cựu vẫn còn sống, là vì sao?



Không biết vì sao.



Ngay cả Kiếm Yêu huyệt đạo bị phong tỏa cũng hoàn toàn không rõ nguyên do.



Hiện tại hắn chỉ hi vọng có thể may mắn thoát chết.



Chết tốt đẹp không bằng sống tồi tệ.



Hiện giờ hắn mới có thể thật sự hiểu được ý nghĩa của câu này, chết rồi thì không có gì nữa, hơn nữa cũng vĩnh viễn sẽ không có, cho nên phải sống tiếp.



Nhất định phải sống tiếp.



Hắn xuất đạo tuy lâu, nhưng vào lúc này mạng treo chỉ mành, nguy hiểm trước mắt, mạng nằm trên thớt, hắn mới lĩnh ngộ được.



Làm người võ lâm, mặc dù uy phong, làm người giang hồ, mặc dù tự tại, nhưng một khi thất bại, làm quan còn có thể chỉ mất quyền thoái ẩn, dự thi chỉ là đánh mất công danh, làm ăn nhiều nhất là rách nát chán nản, nhưng làm hảo hán, cái giá phải trả lại thường là cái chết.



Hoàn toàn không luận bao nhiêu uy phong, bao nhiêu đắc ý, bao nhiêu thoả nguyện, nếu phải trả cái giá của sinh mệnh, vậy thật là quá lớn, quá không đáng.



Hắn vào lúc này mới tỉnh ngộ ra.



Hắn hối hận vì sao không sớm lĩnh ngộ điều này.



Hắn lại không biết, con người không đi tới giai đoạn đó, tâm tình đó sẽ không đến được.



Tỉnh ngộ cũng như vậy.



Cơ duyên phù hợp, lúc nên ngộ sẽ tự ngộ. Bỗng quay đầu lại, người ngay trước mắt, dưới lửa tàn đứng đó. *



Đây là chuyện không gấp được, không chờ được.



Chỉ xem cơ duyên, tùy duyên ngẫu hứng.



Hoặc xem gặp gỡ, chân lý của nhân sinh phần lớn là nhìn rõ, nhìn thấu, nhìn thấy từ trong đại khổ đại bi.



Ngộ được.



Một nhóm mười người Thích Thiếu Thương, trước tiên không tới hẻm Tiểu Điềm Thủy, mà là tới Hồi Xuân đường.



Hồi Xuân đường là nơi năm đó Vương Tiểu Thạch xem bệnh hốt thuốc trị thương cho người khác. Trước đây không lâu, máu của anh hùng còn chảy đầy nơi ấy, đám người Chu Tiểu Yêu, Trần Bất Đinh, Phùng Bất Bát đều bỏ mạng trên quảng trường này.




Cánh xuy lạc, tinh như vũ.



Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.



Phụng tiêu thanh động,



Ngọc hồ quang chuyển,



Nhất dạ ngư long vũ.



Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,



Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.



Chúng lý tầm tha thiên bách độ,



Mạch nhiên hồi thủ,



Na nhân khước tại,



Đăng hoả lan san xứ.



Dịch nghĩa:



Gió đông thổi làm nở ngàn cây hoa,



Cuối cùng rơi rụng, như mưa sao.



Ngựa quý, xe chạm trổ (đi qua), hương bay khắp đường.



Tiếng tiêu phượng uyển chuyển,



Ánh trăng sáng lay động,



Suốt đêm cá, rồng vui múa.



(Đầu đội) mũ hình con ngài, tơ liễu vàng rủ,



Cười nói vui đùa đi qua, hương bay thoảng.



Tìm người giữa đám đông trăm ngàn lần,



Bỗng nhiên quay đầu lại,



Người ở ngay đó,



Ở nơi lửa đèn tàn.



Dịch thơ: (Điệp luyến hoa)



Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,



Rụng như mưa, sao rực rỡ.



Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.



Phụng tiêu uyển chuyển,



Ánh trăng lay động,



Suốt đêm rồng cá rộn.



Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,



Phảng phất hương bay, cười nói rộ.



Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,



Bỗng quay đầu lại,



Người ngay trước mắt,



Dưới lửa tàn đứng đó.