Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 23 : Anh hùng bại trong tay nhi nữ

Ngày đăng: 14:11 18/04/20


Kiếm như trăng sáng.



Người còn lạnh hơn so với ánh trăng.



Người lạnh lùng lại lạnh lùng hỏi một câu lạnh lùng:



- Hắn ở đâu?



Giọng nói rất thấp, cũng trầm.



Lý Sư Sư vẫn đang ăn cam.



Thong thả ung dung, nhã nhặn bình tĩnh, có một loại khí chất xinh đẹp quyến rũ.



Trong tay nàng vẫn cầm đao, ung dung nói:



- Ai?



Người áo trắng kia trầm giọng nói:



- Cẩu hoàng đế.



Lý Sư Sư ngừng nhai, cứ ngậm như vậy, trong miệng vẫn có mảnh cam chưa nuốt, gương mặt và ánh mắt của nàng lại tỏa ra một luồng sát khí, một chút oán hận.



Một lúc sau, chợt nghe nàng cất giọng nói:



- Cam này ăn ngon.



Lúc này Tống Huy Tông đã trốn vào trong phòng Lý Sư Sư, trong lúc hoảng hốt không biết trốn vào đâu, chợt nhìn thấy màn giường rũ xuống một nửa, nơi ấy từng là hương ôn nhu mà mình phiên vân phúc vũ, chỉ có một cảm giác quen thuộc an ổn, cũng không để ý nhiều như vậy nữa, lập tức chui vào. Hắn chỉ mong thị vệ nhanh tới cứu giá một chút, lại hối hận vì sao không để cho Gia Cát tiên sinh phái người đi theo.



Cho dù có người của Gia Cát Tiểu Hoa ở đây, nhất định sẽ lên mặt cụ non, khuyên nhủ can gián, nơi này không thể đi, chuyện kia không thể làm, nhưng vẫn tốt hơn ở chỗ này gặp phải tai ương.



Triệu Cát cuộn tròn tiến vào chăn giường, trong y phục còn có dư hương của Sư Sư, nhưng lúc này hắn đã không rãnh để ngửi kỹ càng, không có lòng thưởng thức, chỉ run rẩy vì an nguy tính mạng của mình. Hắn đang muốn ổn định tâm thần, chợt nghe ngoài phòng tiếp khách có tiếng động khác thường.



Quả nhiên có.



Đầu tiên là tiếng ngói nhà bị xốc lên.




- Ngài thật sự muốn giết hắn?



- Hắn đáng chết.



- Ta và các người có giao ước, các người có thể dọa hắn, có thể bức hắn, có thể uy hiếp hắn làm chuyện tạo phúc thiên hạ, nhưng không thể làm tổn thương hắn, hại hắn, giết hắn.



- Hắn có thể tàn hại bách tính trong thiên hạ, chúng ta lại không thể giết tên hoàng đế hoang dâm này?



- Trong các đời đế hoàng, hắn thật sư cũng không xem là quá tệ, lúc hắn vừa lên ngôi cũng có ý định cách tân, có năng lực trị nước, chỉ là sau đo bị kẻ xấu chi phối, lại thích an nhàn hưởng lạc mà thôi.



- Phải đợi hắn tốt, không biết còn có bao nhiêu người chết, bao nhiêu người bị hại. Ta một kiếm giết chết hắn, đầu xuôi đuôi lọt.



- Ngài giết hắn rồi, có thể lập tức tìm ra một hoàng đế tốt hơn để giành lấy địa vị hay không? Hắn mặc dù hoang đàng, nhưng ít ra hiếm khi hạ lệnh tru diệt hiền thần, nhiều nhất chỉ trục xuất cách chức. Nếu lại có một hoàn đế càng tàn bạo hơn, chẳng lẽ ngài lại chờ thiên hạ chịu hết đau khổ mới đi giết hắn? Trước mắt Triệu gia thiên hạ có người tài không? Lỡ may ngài làm cho mọi chuyện càng xấu đi thì phải làm sao? Triệu Tín vừa chết, đám quyền thần Thái Kinh, Lương Sư Thành chẳng phải càng hung hăng ngang ngược, không bị người quản chế? Thiên hạ không có vua, làm sao có thể. Ngài giết hắn rồi, không phải chuyện tốt, chỉ hỏng đại sự.



Nói đến đây, hai người lại quát lên một tiếng, đao kiếm giao công, đinh đinh đang đang giao nhau vô số chiêu.



Đạo quân hoàng đế trong phòng chỉ nghe đao kiếm va chạm, rất là dễ nghe, giống như đang gõ tiết tấu vậy. Trước giờ hắn tinh thông âm luật, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc.



(Sao tiếng đao kiếm giao kích lại nhanh chậm thứ tự như thế, giống như đang hợp tấu theo âm luật vậy?)



Nhưng trong lòng hắn cũng cảm thấy an tâm hơn.



(Ít nhất Sư Sư vẫn ngăn cản được tặc nhân, sủng ái nàng quả là chuyện đúng đắn.)



Có điều, Triệu Cát vừa nghĩ đến chuyện mình lâm vào hiểm cảnh cũng là vì sủng ái Sư Sư, trong lòng không khỏi hối lận.



Nhưng hắn nghe tiếng binh khí va chạm, quát mắng không ngừng, tiếng la giết ngoài phòng càng dữ dội hơn, biết tình thế càng lúc càng nguy cấp, chỉ cảm thấy đũng quần nóng lên, trong quần tích tụ một luồng hơi nóng, biết là mình đã sợ quá tiểu ra quần, còn nhanh chóng lan ra chăn mền, ẩm ướt mùi khai. Hắn vừa vội vừa sợ, biết rằng trốn trong giường không được, liền cuộn vào trong chăn chui xuống gầm giường.



Gầm giường hẹp, dưới giường tối đen.



Nhưng Tống Huy Tông lại cảm thấy an toàn hơn nhiều. Lần này thì tốt rồi, ít nhất tặc nhân không nhìn thấy hắn, hắn cũng không nhìn thấy kẻ địch, như vậy an lòng hơn nhiều.



Thế nhưng hắn đã không nhìn thấy kẻ địch, làm sao biết kẻ địch cũng không nhìn thấy hắn?



Lần này đạo quân hoàng đế lại không quan tâm, cũng không quản được.