Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 3 : Thiên Hạ Đệ Thất

Ngày đăng: 14:11 18/04/20


Có lẽ, thiên hạ đệ nhất cũng không đáng sợ như vậy.



Bởi vì người người đều muốn tranh giành thiên hạ đệ nhất. Đúng vậy, “thiên hạ đệ nhất” phần lớn là hữu danh vô thực, nếu không thì cũng không lâu dài. Huống hồ, tự cho mình là “thiên hạ đệ nhất”, chưa chắc người khác cũng coi ngươi là “đệ nhất”. Người tự cho là “thiên hạ đệ nhất”, cũng chỉ có thể là một con khỉ vương nho nhỏ trong “thiên hạ” mà thôi.



Hơn nữa, người tự nhận mình là “thiên hạ đệ nhất” thì đã không có đường lui, rất khó tiến bộ.



Do vậy, khi nghe người nào đó cảm khái như “vô địch là tịch mịch nhất, thiên hạ ai có thể địch”, hắn không phải đang khoác lác thì cũng là đang nói láo, thậm chí là một kẻ điên đang nằm mộng giữa ban ngày mà thôi.



Nhưng Thiên Hạ Đệ Thất lại rất đáng sợ.



Hắn từng tính toán cẩn thận tỉ mỉ, trong chúng sinh đông đảo, quần hùng đông đúc, hắn đứng hàng thứ bảy.



Đừng nói là xếp thứ bảy, cho dù có thể xếp thứ bảy trăm bảy mươi hai trong quần hào thiên hạ, cũng đã là cao thủ rất đáng sợ rồi.



Hắn chỉ xếp thứ bảy, phía trước còn có sáu người. Hắn không hề khiêm tốn, nhưng cũng không kiêu căng quá mức.



Hắn vẫn tự mình biết mình, cũng rất tự tin, tự phụ, tự trọng.



Loại địch thủ này chắc chắn là rất đáng sợ.



Càng đáng sợ là mọi người đều không biết tên họ của hắn rốt cuộc là gì. Tuy có người biết hắn từng kế thừa Nguyên Thập Tam Hạn, nhưng võ công tuyệt chiêu và binh khí thật sự, trên đời gần như không ai biết rõ nội tình.



Người giao thủ với hắn đều đã chết, người không chết cũng vẫn không biết.



Ít nhất có hai người từng giao thủ với hắn mà vẫn còn sống.



Một người là Phương Hận Thiếu.



Thế nhưng lần đó Phương Hận Thiếu chỉ lo cố sức giữ mạng, cũng may mắn được Thiên Y Hữu Phùng liều mình cứu giúp, mới có thể may mắn trốn thoát.



Phương Hận Thiếu nhìn thấy Thiên Hạ Đệ Thất liền muốn nôn, muốn ói, cảm thấy sợ hãi.



Một người khác là Vương Tiểu Thạch.



Ngay cả nhân vật bất kham, cam đảm, phi thường, không lo nghĩ như Vương Tiểu Thạch, vừa nghe đến tên Thiên Hạ Đệ Thất cũng phải nhíu mày, đầu lớn hơn gấp bảy.



Thế nhưng, vào lúc này cảnh này, đêm này nơi này, Tôn Vưu Liệt ở trên nóc nhà lại gặp phải Thiên Hạ Đệ Thất.



Tôn Vưu Liệt chỉ cảm thấy da đầu muốn nổ.



Nhưng đấu chí của hắn cũng nổ tung.



Trước khi hoàn toàn mở rộng bọc vải, Thiên Hạ Đệ Thất lại lạnh lùng, u ám, thâm trầm hỏi một câu:



- Người của Đại Khẩu Tôn gia các ngươi luôn giỏi về nuốt chửng ám khí đúng không? Dạ dày của các ngươi hóa ra là làm bằng thép tinh, chế từ nam châm sao?



Tôn Vưu Liệt quát lên:



- Bớt nhiều lời đi! Có gan thì phóng ngựa qua đây, lão tử sẽ ăn ngươi!



Thiên Hạ Đệ Thất chậm rãi, từ từ, vững vàng nói:


Hắn còn có thể liều, có thể giết.



Lương Tiện Nhi gầm lên một tiếng, lao về phía người tới.



Trên nóc nhà, dưới vầng trăng.



Người dưới lòng đường chỉ nhìn thấy hai bóng người tốc độ cực nhanh.



Một người như tên bay, xông về phía đối phương.



Một người khác mở tay dang chân, như hải âu nghênh đón Lương Tiện Nhi.



Một tiếng rít vang lên, người ở xa trên đường màng nhĩ cũng bị tiếng rít này đâm rách.



Bóng người tinh xảo kia đã phát ra kiếm của hắn.



Chỉ một kiếm.



Hắn lại không dùng tay phát ra kiếm của hắn, mà là dùng chân.



Sau đó, một chiếc đầu người bay lên cao…



Thân thể Lương Tiện Nhi tiếp tục xông về phía trước.



Khinh công của hắn rất nhanh, thế tới rất mạnh, do đó khi hắn mất đi chiếc đầu, thế tới vẫn không ngừng, tiếp tục xông tới mười thước, một trượng, hai trượng, ba trượng… cho đến khi xông tới ven rìa nóc nhà, đạp vào khoảng không, lúc này mới rơi xuống.



Không có tiếng kêu thảm, bởi vì hắn đã mất đi chiếc đầu, không còn đầu nữa.



Chỉ một kiếm đã lấy mạng của Lương Tiện Nhi.



Mới một kiếm, hơn nữa một kiếm này còn là dùng chân phát chiêu.



Chân của hắn chính là kiếm.



Người này một chiêu (kiếm) thành công giết chết Lương Tiện Nhi, sau đó bồng bềnh hạ xuống trên nóc nhà.



Một lọn tóc che lấp khuôn mặt của hắn.



Hắn lắc lắc mái tóc.



Dưới ánh trăng, ánh mắt của hắn rất sáng, cũng rất hoang dã.



Nhưng hắn lại ôm ngực, giống như rất đau đớn.



Trong kinh thành, mọi người đều từng nghe nói đến một người như vậy.



Đó là bảy kiếm thủ kiếm pháp cao tuyệt, võ công khó lường, không rõ lai lịch, gọi là Thất Tuyệt Thần Kiếm, bọn họ có một lãnh tụ gọi là La Thụy Giác.



Mọi người đều từng nghe nói đến người này, hôm nay mới thật sự nhìn thấy người này dưới ánh trăng.



Cùng với kiếm như yêu quái, thân thủ như yêu quái, ánh mắt như yêu quái của hắn.