Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 41 : Nếu nàng vô tâm ta sẽ dừng

Ngày đăng: 14:11 18/04/20


Y muốn tặng hoa.



Tối nay y chợt có nhiệt tình như vậy, muốn dùng đóa hoa nhận lấy từ trên tay cô bé kia, tặng cho nữ nhân mà y yêu thích.



Tối nay y muốn tặng đóa hoa này.



Tặng hoa là một loại tình cảm, một loại xung động, một loại xung động muốn tặng tình cảm ra ngoài.



Nữ nhân có thể tiếp nhận đóa hoa này của y, cho dù không thể tiếp nhận tình yêu của y, y cũng sẽ nhớ nàng.



Nhớ nàng một đời một kiếp.



Bởi vì tối nay y tịch mịch.



Bởi vì tối nay y chỉ cần một nữ nhân có thể vui vẻ tiếp nhận đóa hoa này của mình.



Tiếp nhận người khác tặng hoa là một loại cảm giác, cũng là tiếp nhận một loại cảm giác.



Tối nay y cô đơn.



Tối nay y muốn tặng đóa hoa này.



Ngay vào tối nay.



Tối nay.



Đêm lạnh như nước, vầng trăng sáng tỏ.



Vào ban ngày, y đã hát ca, đã chiến đấu, đã đi qua con đường bấp bênh. Vào buổi tối, y phải tặng đóa hoa trên tay, cùng với sự tịch mịch của y.



Trong đêm yên tĩnh của kinh hoa này, luôn có rất nhiều người tịch mịch, rất nhiều trái tim tịch mịch, đúng không?



Điểm này chính xác.



Loại nam nhân giống như Thích Thiếu Thương, lúc chiến đấu hăng hái không thấy cô đơn, lúc đánh nhau sống chết không sợ lạnh lẽo, nhưng khi vô tình nhìn thấy một đóa hoa xinh tươi, bỗng nhiên nhìn thấy một ngọn đèn sáng lên trong một gian phòng, tịch mịch không lý do liền ùn ùn kéo đến, cắn nuốt y, cho đến khi trống rỗng, không lưu lại một chút gì.



Chẳng trách trên đời có đạo tặc hái hoa. Bọn họ mạo hiểm có lẽ không chỉ vì muốn thưởng thức thân thể ấm áp của một nữ nhân xinh đẹp, đồng thời cũng vì chia sẻ sự ấm ấp lúc một ngọn đèn sáng lên, sự thần bí lúc nó tắt đi, đúng không?



Thích Thiếu Thương đương nhiên không phải đạo tặc hái hoa, hắn thậm chí ghét kẻ hái hoa. Đóa hoa xinh tươi sống động, bởi vì một người hơi động tâm động ý mà hái xuống, bị hủy trong tay người thích nó, đó là giết chết phong cảnh.



Thế nhưng trên tay y có hoa, một đóa hoa tươi.



Y đang muốn tìm người để tặng hoa.



Thế nhưng chính y có biết, trong kinh thành, trong cố đô, trên giang hồ, giữa võ lâm, có bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp và nhiệt thành đang hâm mộ con người Thích Thiếu Thương và sự tích của y, phần lớn bọn họ đều tịch mịch.



Bọn họ đều từng nghe đến cố sự của Thích Thiếu Thương.



Nhất là gần đây, Thích Thiếu Thương thừa dịp Thái Kinh xuống đài, một hơi tiêu diệt sáu đại phái luôn ủng hộ phe phái Thái Kinh, Vương Phủ, Lương Sư Thành, bao gồm Trưởng phái, Viên phái, Phương phái, Khuất phái, Cao phái, Ải phái, càng khiến cho danh tiếng của y tăng vọt, như mặt trời giữa trưa.



Y trục xuất chưởng môn Trưởng phái là “Đao Kiếm Thư Sinh” Lâm Đại Sử ra khỏi kinh thành.




(Không sợ bị từ chối sao?)



(Vì sợ bị từ chối nên không dám hỏi sao?)



Nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ động lòng của Sư Sư, còn có sự thanh tú uyển chuyển, đa sắc, đa dạng, đa tài, đa nghệ, đa tình của nàng, y cũng không do dự nữa.



Đang muốn lướt đến Huân Hương các của Sư Sư, y chợt ngẩng đầu, trông thấy dưới trăng sáng nửa đêm, có một người trên nóc nhà đang tiêu sái đi đến gần y, một người khác trên mái ngói phía sau cũng đang chắp tay đi về phía y.



Y không nhịn được thất kinh.



Bởi vì người đang đi tới trước mặt y, ánh trăng như tắm, nhìn thấy rõ ràng.



Đó chính là y!



Một người khác đi đến sau lưng y, ánh trăng như nước, chiếu sáng muôn nơi.



Cũng chính là một y khác!



Nói cách khác, Thích Thiếu Thương nhìn thấy một Thích Thiếu Thương phía trước, một Thích Thiếu Thương phía sau, đang đến gần chính mình.



Lúc này Thích Thiếu Thương đang ở trên dãy mái nhà cố đô, dưới trăng sáng gió lạnh, không kìm được kinh ngạc.



Người phía trước là ai?



Người phía sau là ai?



Người phía trước là Thích Thiếu Thương sao?



Thích Thiếu Thương phía sau là ai?



Nếu như trước người sau người đều là Thích Thiếu Thương, như vậy ta là ai?



Mình là ai?



Ai là mình?



Bọn họ là ai?



Bọn họ có phải là mình hay không?



Rốt cuộc là ai?



Ai là ta?



Ta là ai?



Ai?



Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy ngơ ngẩn một trận, mê hoặc mấy phần, lại chợt nghe vài âm thanh rất kỳ dị (ít nhất bình sinh y chưa từng nghe thấy) từ đường phố bên dưới truyền đến. Y cúi đầu nhìn, lại thấy được một cảnh lạ cả đời chưa từng thấy.