Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 43 : Nhập ma nháy mắt tại võ lâm, sinh tử chỉ một đường

Ngày đăng: 14:11 18/04/20


Trên nhân thế, phật ma tại một ý niệm.



Vừa rồi Thích Thiếu Thương ngơ ngẩn trong nháy mắt, lại nhìn thấy một vài cảnh tượng vốn không nên nhìn thấy vào lúc (đời) này.



Thế nhưng y đã nhìn thấy.



Y dĩ nhiên là chấn động, tâm thần đều kinh hãi.



Nhưng trong nháy mắt đó, cuối cùng y đã khôi phục bản tính, trở lại không.



Xưa nay không một vật, chỗ nào dính bụi nhơ (1)? Phật tới ma cũng tới, thế sự một trường không. Quá khứ là mộng, tương lai là không, người chỉ sống ở hiện thế trước mắt. Khôi phục tự tính chính là tìm về tự chủ. Trong lúc ngơ ngẩn y đã trải qua một kiếp.



Mộng ảo không hoa.



Trên tay y thật sự có một đóa hoa.



Trăng khắp lầu cao.



Trong lòng y có còn mộng hay không?



Có.



Người sống nên có mộng.



Nhân sinh như mộng.



Lâu như trời đất, mộng không phải mộng.



Nhìn thấy ánh trăng chiếu trên không, Thích Thiếu Thương lại nghĩ đến Tức Hồng Lệ.



Nụ cười của nàng, còn có nước mắt của nàng.



Nhìn thấy ngọn đèn như hạt đậu trong Huân Hương các, Thích Thiếu Thương lại nhớ tới Lý Sư Sư.



Nụ cười từ chối của nàng, còn có vẻ thẹn thùng nghênh đón của nàng.



Cho nên khi y lướt trên mái cong, vừa đến gần Túy Hạnh lâu, đã ngửi được mùi hương như lan như xạ kia, cảm thấy ánh đèn bên trong giống như sự ấm áp trong chăn, không nhịn được muốn vọt người tiến vào trong Huân Hương các.



Nhẫn nại.



Y vẫn kịp thời nhịn được.



May mắn là kịp thời nhẫn nại, bởi vì y bỗng nghe được một người nói:



- Vở kịch lý tưởng nhất, đó là phải tự mình trình diễn.




- Cổ Dịch? Y vừa nghe thánh thượng muốn xây đường ngầm ở hoàng cung, lập tức sợ đến mức không dám bước chân tới nơi này nữa. Ngay cả sắc đảm cũng không có, nào so được với khí chất anh hùng của ngài?



Hán tử kia nói:



- Khí chất anh hùng? Tần Thiếu Du tài hoa kinh người có một bài “Sinh Tra Tử”, cũng miêu tả vẻ đẹp của cô rất sinh động. “Mày dài như núi xa, vòng eo nhỏ mềm mại. Trang điểm đứng gió xuân, nụ cười hơn ngàn vàng. Lúc trở về Phượng Thành, nói đến cùng lầu xanh. Nhìn khắp hoa Dĩnh Xuyên, không đẹp bằng Sư Sư”. Hắn bày tỏ thái độ chân thành ca tụng cô, hắn cũng không phải là tri âm của cô sao?



Lý Sư Sư vi thở dài nói:



- Y? Nhiều khí chất hồng phấn, thiếu đi chí trượng phu.



- Chí trượng phu? Vị anh hùng?



Hán tử kia lại một hơi cạn sạch một ly rượu.



Lưng của hắn rất thẳng, ngay cả lúc uống rượu cũng vậy.



Lúc này Thích Thiếu Thương mới chú ý, trên bàn (gần trước người hán tử này) có đặt một chiếc đàn.



Tiêu vĩ cầm (một trong bốn loại đàn nổi tiếng thời xưa) vân rắn mắt hổ màu đỏ.



Thích Thiếu Thương chưa từng thấy Lý Sư Sư có chiếc đàn này.



Hiển nhiên, chiếc đàn kia không phải là vật của Lý Sư Sư.



Chỉ không biết chiếc đàn này là của hán tử kia, hay là hắn màng tới tặng cho Lý Sư Sư.



Thích Thiếu Thương từ xa xa nhìn chiếc đàn này, không phải nhìn ra thanh ý trong dây đàn, mà là nhìn ra sát khí và sát cơ trong đàn.



- Nói như vậy, Thích Thiếu Thương Thích đại trại chủ, hắn là người có khí anh hùng, vị trượng phu nhất, đúng không?



Hán tử kia nói:



- Hắn cũng không phải là tri kỷ tình nhân của cô sao?



Hắn vừa hỏi vấn đề này, Thích Thiếu Thương liền tập trung tinh thần.



Y nín thở lắng nghe.



Y cũng muốn biết đáp án, đang muốn biết, thật muốn biết.



Đáp án là một tiếng thở dài, xa xôi, dằng dặc.



Đó là tiếng thở dài của Lý Sư Sư.