Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 56 : Xưa nay mấy người từng biết

Ngày đăng: 14:12 18/04/20


Trên đời có một loại người, không kêu thì thôi, một khi kêu sẽ kinh người; không bay thì thôi, một khi bay sẽ đến tận trời.



Hắn ngày thường không ra tay, một khi ra tay sẽ phi phàm, sẽ chết người, long trời lở đất.



Xưa nay Tôn Thanh Hà sát tính rất lớn, lúc cần thiết hắn giết người quyết không chùn tay.



Nhưng bình thường hắn rất ít khi sử dụng một chiêu này, dùng loại vũ khí đủ kinh thiên động địa này.



Thế gian cũng có một loại người, từ trong những chiến dịch lớn lớn nhỏ nhỏ đánh lên, đứng lên, hơn nữa còn đứng yên không ngã.



Hắn gặp phải cao thủ thì dùng thủ đoạn cao minh, đối địch với người kém thì dùng thủ pháp bình thường, tóm lại là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, nhưng cũng gặp ma trừ ma, gặp tà tránh tà.



Người thường gặp y cũng cảm thấy rất hợp khẩu vị, cao nhân gặp y liền biết là cao thủ tuyệt đỉnh, đó là điểm đặc biệt của Vương Tiểu Thạch nô đùa nhân gian.



Thích Thiếu Thương lại là loại người cắn răng, nhíu mày, mím môi, không có may mắn thì tự mình tạo ra một con đường thời vận tốt, có chí ắt làm nên, không làm nên thì ít nhất cũng có thu hoạch.



Y không cầu rực rỡ, nhưng cuối cùng y vẫn là người giỏi nhất; y cầu mong may mắn, nhưng cuối cùng y vẫn phải sáng tạo vận mệnh cho mình.



Hôm nay y ra tay, cũng không giống như bình thường.



Kiếm pháp của y điên cuồng hơn.



Kiếm pháp của y không phải là “không cần mạng, chỉ cần liều” giống như Tôn Thanh Hà, Lãnh Lăng Khí, nhưng lại là một phương pháp chống lại vận mệnh.



Một loại kiếm chiêu đi ngược lại vận mệnh của mình.



Do đó, y vừa hất văng “Thác” kiếm của Tôn Thanh Hà, lại thấy kẻ địch đã “rút” ra một món “vũ khí” khác.



Hơn nữa “vũ khí” kia còn phát sáng, còn “khai hỏa”.



Phản ứng của y là không lùi mà tiến tới.



Tiến đần gần, xuất kích.



Y dường như đã dự đoán Tôn Thanh Hà sẽ lấy ra loại vũ khí càng đáng ghét này, cho nên y cũng đã sớm chuẩn bị phương pháp ứng phó.



Thế nhưng phương thức ứng phó của y lại rất “nguyên thủy”.



Y lại dùng tay trái phất lên, tay phải cầm kiếm đâm vào Tôn Thanh Hà.



Y lại không né/không tránh/không lánh/không lùi/không chậm/không ngừng/không nhường “vũ khí đáng ghét” kia, y thà hi sinh một tay để lấy tính mạng của đối phương.



Bàn tay đang kẹp đóa hoa của y.



Bằng bằng bằng…
Một tiếng “vù” vang lên, một con rồng xanh bay tới.



Sau một tiếng “phập”, cắm vào trên song cửa sổ chỗ hắn.



Kiếm cắm thẳng vào gỗ, chuôi kiếm vẫn không ngừng rung động.



Kiếm chỉ cách mặt hắn ba tấc, gần sát chóp mũi của hắn.



Ba tấc lưỡi.



Hắn sững sốt, nhất thời không dám có bất kỳ động tác nào, ngay cả mắt cũng không chớp.



Kiếm ở trước mắt hắn, quyết chiến ở phía xa.



Rốt cuộc đây là cố ý? Hay là trùng hợp?



(Bọn họ đã phát hiện ta đang nhìn lén, cố ý cảnh cáo? Hay là thị uy?)



(Muốn nói rút kiếm liều mạng? Hay là đả kích?)



Chiến? Hay là chạy?



Tham dự? Nghênh chiến? Hay là rời khỏi? Chạy trốn?



Nhìn một đoạn mũi nhọn màu xanh trong bóng tối vẫn còn phát sáng, Chiêm Biệt Dã không nhịn được dâng lên một bầu nhiệt huyết, lại chìm trong một sự kinh ngạc. Không biết vì sao, trong lòng hắn chợt hiện lên vần thơ do một trăm nhà danh họa viết từng đọc khi còn bé.



Ô rách một đèn hai chân bùn,



Ra đường bán bùa mua đồ đạc



Đường xa vẫn cứ về nhà muộn



Thấp thỏm lo âu sợ quỷ mê



Bất hạnh là, hiện giờ tâm tình của hắn chính là như vậy.



Hắn là quốc sư một nước.



Buồn cười là giờ phút này hắn lại có suy nghĩ như vậy.



Hắn còn là cao thủ võ lâm.



Hắn thật sự không muốn đi đối diện với cao thủ áo rộng tuyết bào, dùng ánh sáng như mặt trời quyết chiến trong đêm trăng.