Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 63 : Mệnh ta do trời không do ta

Ngày đăng: 14:12 18/04/20


Vừa thấy người điên tóc rối một tay kia bay lên trong ngói sụp mái đổ, sau đó lại phát hiện hai tên hán tử che mặt nhe nanh múa vuốt này (một người ngón tay còn dài hơn hai bàn tay, một người ngay cả ngón tay cũng không thấy, chỉ còn lại một bàn tay không), Hắc Quang Thượng Nhân, Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà, đều đồng thời nhớ tới một người.



Một sự kiện.



Một vụ án lớn chưa được giải quyết trong võ lâm.



(Chẳng lẽ… y chính là…)



Chợt nhớ tới người này, ba người bọn họ đều không tự chủ được, cũng không kìm lòng được cùng có một loại phản ứng, nhưng phương pháp lại không giống nhau. Hắc Quang Thượng Nhân quát lên một tiếng như thanh la, chỉ thấy hắn đột nhiên lộn nhào một cái giữa không trung, vốn là đầu trên chân dưới rơi xuống, hiện giờ lại biến thành đầu dưới chân trên, hít thở một tiếng, hóa thành một luồng khói đen, nhanh hơn cả dơi, trong tiếng “vèo” xông ngược lên lỗ hổng trên nóc nhà kia.



Lúc bắt đầu giống như dưới chân phun ra một luồng khói đen, sau khi phát động lại giống như một luồng ánh sáng đen.



Nhanh như tia chớp.



Chớp đen.



Hắn nhanh, Thích Thiếu Thương cũng nhanh.



Người nhanh còn có Tôn Thanh Hà.



Thích Thiếu Thương chợt đánh một chưởng về phía Tôn Thanh Hà.



Tập kích từ xa.



Chẳng lẽ vào giây phút quan trọng này, y lại lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, đánh lén Tôn Thanh Hà?



Nhưng Tôn Thanh Hà cũng giống như đã sớm phòng bị, hắn cũng đồng thời dùng một chưởng từ xa đánh về Thích Thiếu Thương.



Chẳng lẽ đến giây phút khẩn cấp này, bọn họ vẫn sát tính không đổi, không đấu đến khi lưỡng bại câu thương thì không được?



Một tiếng “bùng” vang lên, chưởng lực của hai người va chạm vào nhau giữa không trung, ép ngược lẫn nhau, trở thành dòng chảy ngược. Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà mượn lực lượng chưởng công phản kích này, đột nhiên nghịch chuyển tư thế rơi xuống, trở thành đồng thời phóng ngược lên trên.



Xông lên nóc nhà.



Xông lên lỗ hổng lớn trên nóc nhà.



Xông lên ánh trăng.



Xông lên bầu trời bị ánh trăng tràn ngập.



Ba người bọn họ gần như cùng lúc thay đổi tư thế rơi xuống, ngược hướng xông lên, nhanh như tia chớp, động tác nhanh lẹ. Ba thân hình rơi xuống từ trong gạch ngói vụn, từng người hóa thành một luồng ánh đen, trắng, xanh xông thẳng lên trời.



Nhưng không chỉ ba luồng, còn có một luồng ánh sáng khác.



Người này toàn thân tỏa ra năm màu lẫn lộn, hơn nữa còn loáng thoáng mang theo âm nhạc êm tai và mùi thơm dễ chịu.



Người này vốn ở trong phòng, nhưng hiển nhiên cũng không phải đi cùng hai người bịt mặt kia.



Bởi vì hắn vừa bay lên, vừa phải ứng phó với thế công cách không của hai người bịt mặt kia.
“Y” là ai?



Xem ra, điều khiến Hắc Quang Thượng Nhân sợ hãi, đó là “y” chính là “y”.



“Y” có thể khiến Hắc Quang quốc sư giống như chim sợ cành cong, rốt cuộc là ai?



Quả nhiên, Chiêm Biệt Dã lại hét lớn câu thứ ba:



- Ngươi có phải là Thất gia hay không?



“Thất gia”?



Thất gia, Bát gia, thậm chí là Đại gia, Nhị gia, trong kinh thành ít nhất có chín vạn bảy ngàn bảy trăm lẻ một cái tên như vậy.



Rốt cuộc là “Thất gia” nào?



Hắc Quang Thượng Nhân lớn tiếng hô lên nghi hoặc trong lòng, nghi vấn trong đầu hắn.



Tiếng hô của hắn đến từ sự sợ hãi lo lắng của hắn.



Hắn lo lắng hiện giờ người xuất hiện trước mắt hắn chính là người mà hắn e ngại nhất.



Trong lòng hắn vừa sợ, ngược lại lớn tiếng quát hỏi.



Một khi quát lên như vậy, giống như mình đang đứng ở ngoài sáng, còn đối phương mới đang sợ hãi hoảng hốt.



Hắn nói chuyện luôn rất lớn tiếng vang dội, hơn nữa còn mang theo giọng khàn khàn.



Hắn luôn luôn lớn tiếng doạ người, hắn càng sợ lại càng quát mắng rung trời.



Nếu như dùng tướng học để luận, “thanh tướng” là một loại học vấn cao thâm và khó nắm giữ nhất trong tướng học. Nghe tiếng biết tướng, thậm chí ngay cả tướng cũng không cần xem, có thể tưởng tượng tu vi của nó khó khăn thế nào. Chiêm Biệt Dã lớn tiếng quát tan sự sợ hãi trong lòng, cũng là một loại tiến công dùng thanh thế bức người.



Hắn đã công một chiêu.



Thế nhưng đồng dạng, người điên tóc rối kia dùng mấy tiếng kêu thảm thê lương truy hỏi, lại khiến cho ba đại cao thủ tại trường dưới trăng có cảm giác khác nhau, tâm run, tâm nóng và tâm xót, chẳng phải cũng là võ học chí cao cảnh giới dùng thanh phá tướng, thanh còn ý mất?



Hắc Quang quốc sư giống như quát hỏi ông trời, mọi người đều đột nhiên yên tĩnh lại, giống như trúng phải ma chú. Thư sinh và hai người bịt mặt kia vốn đang ở dưới trăng khoa tay múa chân, trong miệng lầm bầm liên tục, giống như nhìn thấy ma ốm, hiện giờ bỗng nhiên lại đứng yên bất động, im lặng không nói.



Chiêm Biệt Dã dứt khoát bất chấp tất cả, lại nói ra một câu.



- Ngươi rốt cuộc có phải là Quan Thất không?



Quan Thất?



Minh chủ Mê Thiên minh Quan Mộc Đán, “Thiên Địch” Quan Thất?



Y đã phát điên bị thương, mất tích đã lâu, không ngờ hiện nay lại tái hiện giang hồ?