Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 66 : Mệnh ta do ta không do người

Ngày đăng: 14:12 18/04/20


- Phó thác cho trời, như vậy mà thôi.



Chỉ nghe người điên tóc rối kia nhìn trăng xanh giữa trời lẩm bẩm:



- Do người? Không! Mặc người ức hiếp, vậy thì sống không bằng chết, không bằng chết cho xong… Mệnh ta do ta, há có thể do người!



Vẻ điên cuồng của y dần mất đi, ánh mắt càng dần sáng tỏ, ngữ âm cũng dần rõ ràng.



Hóa ra ngữ âm của y không hề sắc bén ngang ngược, thực tế còn ôn nhu êm tai. Mỗi chữ y nói đều giống như đang ngâm nga, câu do mỗi chữ tạo nên đều trở thành ca khúc.



Nhưng y không quan tâm, cũng không quá mức, chỉ tự cho là đúng.



Có điều lúc y lẩm bẩm như vậy, tiếng va chạm của dây xích giữa mắt cá chân và cánh tay cũng thấp xuống.



Chỉ thấy bụng của “Kinh Đào Thư Sinh” Ngô Kỳ Vinh đột nhiên phồng lên, còn không ngừng phập phồng, giống như một con cóc hít thở, tiếng tiêu trong tay chói tai như bình bạc vỡ tan.



Cùng lúc đó, người vóc dáng thon dài kia giống như đột nhiên cao hơn, tựa như sợi mì, thân hình càng dài, càng ốm, càng hẹp, càng gầy, cũng càng linh hoạt.



Đồng thời, một người khác vóc dáng nhỏ bé lanh lợi lại giống như càng bẹp, thậm chí bỗng nhiên mập lên, phì ra, nhanh chóng phình lớn, càng vặn vẹo quái dị.



Người điên tóc rối kia đột nhiên làm một chuyện, lần này y không còn lay động xích sắt. Y vừa phát hiện ba người này lại bắt “tay” dùng “thanh” để kiềm chế mình, liền vươn bàn tay trắng bệch ra.



Y chỉ có một tay.



Tay của y rất nhỏ, rất thanh tú.



Cho dù thân thể, râu tóc thậm chí là tay áo của y có phần bẩn thỉu, nhếch nhác, còn dính rất nhiều bụi bặm, bùn nhơ, nhưng tay của y vẫn trắng nõn, tương đối sạch sẽ.



Xương ngón tay của y rất có lực, ngón tay rất nhọn, giống như tay của nữ nhân.



Xương cổ tay của y rất gầy, giống như tay của trẻ con.



Một cánh tay như vậy lại vươn lên trời, giống như muốn cầu cứu bầu trời, muốn bắt tay với trăng sáng.



Trăng chỉ có ánh sáng, không có tay.



Chỉ có điều, khi cánh tay của y vươn một cái, lại bắn ra ba ngón tay, đó là ngón giữa, ngón trỏ và ngón áp út.




Chỉ có điều, nếu là người quen thuộc với y, hết sức lưu ý, có lẽ sẽ phát giác ra, trong nháy mắt khi nhìn thấy người điên kia thi triển ra “Tam Chỉ Đạn Thiên”, khuôn mặt trắng bệch của y đột nhiên đầy máu, sau đó lại nhanh chóng rút đi như thủy triều, sắc mặt lại tái nhợt như cũ.



Ngay cả đầu của y cũng không ngẩng lên, ngay cả cổ của y cũng giống như bị gãy từ lâu.



Y chưa bao giờ ngẩng đầu lên.



Y cũng không cần ngẩng đầu.



Y thật sự không thể ngẩng đầu.



Y chính là đại đường chủ của Lục Phân Bán đường, một trong những thế lực lớn nhất kinh thành, “thần long cúi đầu, cổ gãy tranh hùng” Địch Phi Kinh.



Địch Phi Kinh ngoài mặt vẫn không kinh, nhưng trong lòng y lại ngầm kinh hãi, ý niệm như tia chớp.



Người trên mái hiên, tại sao lại biết sử dụng Tam Chỉ Đạn Thiên?



Chẳng lẽ Bạch Sầu Phi chưa chết?



Thế nhưng người điên dưới trăng thật sự không phải Bạch Sầu Phi.



Mà là Quan Thất?



Tại sao Quan Thất lại xuất hiện ở đây?



Hơn nữa Quan Thất tái hiện giang hồ, tại sao lại càng ngày càng trẻ? Còn càng ngày càng tuấn tú?



Trong lòng y chấn động, kinh nghi, cho đến khi y liên hệ chuyện Quan Thất đột nhiên xuất hiện với Ngô Kinh Đào, liền hiểu được một nửa, lại thêm một nửa phiền muộn và trách móc.



Y đã hiểu được:



- Chẳng lẽ…



Y hiểu được rồi lại càng hoài nghi:



- Hóa ra…