Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 68 : Mệnh người do ta không do trời

Ngày đăng: 14:12 18/04/20


Lúc này, Dương Vô Tà ấn đường có nốt ruồi, Vô Tình hai chân đều phế, cùng với Chu Nguyệt Minh mặt béo tươi cười, đều ngẩng đầu nhìn lên mái cong trên nhà, dưới trăng giữa trời.



Khi Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà quyết chiến, bọn họ đã nghe được tin tức, gần như cùng lúc chạy tới. Nhưng lúc này Thích Tôn đã trở thành cùng một trận tuyến, muốn hợp sức đối phó với nhất đại cuồng ma Quan Thất.



Chỉ có một người vẫn không ngẩng đầu.



Địch Phi Kinh.



Có phải bởi vì xương cổ của y bị gãy, cho nên mới không thể ngẩng đầu nhìn quanh? Hay là y cảm thấy người sống trên đời, thời gian cúi đầu vốn nhiều hơn ngẩng đầu, nếu thời gian chưa tới, thời cơ chưa chín muồi, y cần gì phải ngước đầu ngẩng đầu vào lúc này?



Y hiển nhiên không ngẩng đầu ngước mắt nhìn, nhưng lại đang nghe, đang phân biệt.



Y vẫn biết rõ nhất cử nhất động trên mái cong nhà cũ Ôn Công.



Y mặc dù không ngẩng đầu, nhưng trong lòng y càng chấn động hơn bất cứ ai, hơn nữa cảm khái càng nhiều.



Ngày đó trong trận chiến Tam Hợp lâu tại kinh thành, Quan Thất bị xích sắt trói buộc, một người đối đầu với tổng lâu chủ Tô Mộng Chẩm của Kim Phong Tế Vũ lâu và huynh đệ mới kết nghĩa của y là Bạch Sầu Phi, Vương Tiểu Thạch, chiến đấu với tổng đường chủ Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường, còn giao thủ một chiêu với mình, bốn năm người hợp sức cũng không đánh bại được y. Hiện nay, Vương Tiểu Thạch bị buộc rời khỏi kinh thành, Bạch Sầu Phi và Tô Mộng Chẩm đều chết, Lôi Tổn bị ba người Tô, Vương, Bạch liên thủ tiêu diệt. Tối nay, năm đại cao thủ đã từng hợp sức đối phó với cuồng nhân chiến thần Quan Mộc Đán đã tan thành mây khói, chỉ còn lại mình vẫn ở nơi này.



Y đương nhiên có phần cảm khái, xem ra Quan Thất càng điên càng khùng, cũng càng vô thường, càng vô địch.



Nhưng nhìn cũng càng trẻ tuổi.



Đối với Quan Thất, tuổi tác giống như sống trở lại, tâm cảnh cũng như vậy.



(Đây rốt cuộc là chuyện gì?)



Về phần chính y, vẫn suốt ngày cúi đầu, xử lý các công việc bộn bề vụn vặt, nặng nề tốn sức, vẫn không có được thứ trong lòng muốn có nhất. Y đã mệt rồi, tâm cũng già rồi.



Ít nhất, y cũng cảm giác được tâm cảnh của mình rất già nua.



Do đó, nhiều người như vậy trong một đêm trăng kỳ lạ như vậy, nhìn thấy nhân vật thần kỳ Quan Thất trong truyền thuyết võ lâm, có người kinh ngạc, có người chấn động, có người không dám tin.



Nhưng cảm khái của y là sâu nhất.



Vốn là một đám người, đột nhiên chỉ còn lại một người, loại tịch mịch đó ngươi có từng trải qua chưa?



Tất cả phồn hoa cuối cùng đều sẽ tan vỡ, tất cả sum họp cuối cùng cũng phải chia ly, nhiệt huyết rồi sẽ lạnh, nhiệt tình sẽ giảm đi, hoa nở rồi sẽ tàn, người sống sẽ phải chết, toàn vẹn đến đỉnh điểm sẽ vỡ tan, sắc chính là không, không lại chưa chắc là sắc.




Không biết vì sao, thật sự là toàn thân nóng lên.



Trái ngược, Tôn Thanh Hà lại cảm giác toàn thân lạnh lẽo.



Hàn ý thấm vào người, cũng xâm nhập vào người.



Quan Thất vừa chỉ về phía hắn, hắn cũng nghiêng người tránh ra một chút.



Nếu như một chỉ kia của Quan Thất thật sự ẩn chứa chỉ kình, cũng nhất định đánh vào khoảng không.



Nhưng lại không có tác dụng, Tôn Thanh Hà vẫn cảm thấy lạnh người.



Từ đầu ngón chân lạnh vào trong lòng, lại lạnh lên đến đầu.



Xem ra, hai chỉ tùy ý của Quan Thất không phải ẩn chứa nội lực, chỉ kình, thậm chí cũng không phải võ công, mà là một loại năng lượng kỳ dị đáng sợ, một loại khí lưu chấn động hoàn toàn tùy theo ý mình, cũng thích ứng trong mọi tình cảnh. Trên tay Quan Thất thi triển, chẳng những năm ngón tay điểm tướng, cũng điểm đá thành vàng, hóa tơ lụa thành can qua, siêu sinh cải tử. Đó là một loại lực lượng phi võ thuật giữa vũ trụ tự nhiên được y nắm giữ, khống chế, tiện tay vận dụng, khiến cho lực lượng của con người hoàn toàn không thể chống lại.



Lực lượng này dường như không hề đáng sợ, ngược lại có phần thân thiết.



Lực lượng này không xem là đáng sợ, lại cực kỳ xa lạ.



Nó vừa mạnh mẽ lại vừa hàm súc, vừa mãnh liệt lại vừa ôn nhu, mạnh và có lực nhưng lại vô hình vô tích.



Trong nháy mắt này, Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà đều tránh khỏi một chỉ kia, nhưng lại giống như không hề tránh, mỗi người trúng phải một chỉ.



Nhưng người kiên cường tiếp lấy một chỉ này lại là Hắc Quang Thượng Nhân Chiêm Biệt Dã.



Tam Chỉ Đạn Thiên của Quan Thất, chỉ thứ nhất là Phá Sát, một chỉ này ẩn mà không phát.



Chỉ thứ hai của Tam Chỉ Đạn Thiên là Kinh Trập, nhưng một chỉ này cũng điểm đến là dừng.



Chỉ thứ ba là Thiên Địch, một chỉ này đã phát ra.



Nó bị kích phát.



Người kích phát một chỉ này lại chính là Hắc Quang quốc sư Chiêm Biệt Dã.