Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 72 : Chiến trời đấu đất

Ngày đăng: 14:12 18/04/20


Đêm trăng sáng.



Trên mái cong.



Thiết Thụ Khai Hoa, Kinh Đào Thư Sinh, còn có Hắc Quang Thượng Nhân, đối đầu với Quan Thất ngớ ngẩn điên cuồng. Lúc này Quan Thất đã phát ra một chỉ về phía hán tử cao gầy che mặt Trương Liệt Tâm.



Kinh Trập.



Vừa nhìn thấy một chỉ này, Trương Liệt Tâm giống như nhìn thấy Bạch Sầu Phi cô độc trơ trọi nhưng lòng dạ độc ác, bất chợt thoáng qua trước mặt hắn.



Không biết vì sao, vừa nghĩ tới Bạch Sầu Phi, Trương Liệt Tâm lại cảm thấy lạnh người, sợ hãi.



Hắn nhất định phải giết chết người này, nếu không cuối cùng sẽ bị người này giết chết.



Hiện nay tuy người này đã chết, nhưng chỉ pháp tuyệt học của người này lại đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn.



Hắn vừa nhìn thấy liền sợ hãi, đã mất đi đấu chí.



Đấu chí tuy mất, nhưng dục vọng cầu sinh lại mãnh liệt.



Đấu chí là cầu thắng, hắn không cầu thắng mà chỉ cầu sinh.



Hắn nhất định phải, một là sống sót, hai là sống tốt.



Hắn và huynh đệ kết nghĩa Trương Uy của hắn, suy nghĩ hoàn toàn giống nhau.



Hắn phải sống tiếp, sốt tốt, không thể chết được.



Hắn muốn vùng vẫy cầu sinh.



Trong nháy mắt này, hắn chỉ cầu bảo toàn tính mạng, trông thấy một chỉ Kinh Trập xé gió bay đến, lập tức thi triển Lạc Phượng chưởng, năm ngón tay như bông tơ chụp lấy chỉ kình.



Bắt trúng.



Một tiếng “phụp” vang lên, mu bàn tay của hắn đã bị chỉ kình xuyên qua.



Nguyên lai công lực của Lạc Phượng chưởng chỉ cần vận công vào bàn tay, tay mềm như tơ, đao cắt không đứt, thương đâm không vào, thế nhưng bàn tay của hắn chỉ cần dính vào người kẻ địch (bất kỳ bộ phận nào), nơi trúng chiêu xương cốt sẽ lập tức mềm nhũn, hơn nữa từ nơi đó bắt đầu lan ra, cho đến khi xương đầu cũng mềm.



Vì vậy, người trúng phải Lạc Phượng chưởng thông thường sẽ mềm ra giống như một vũng bùn, giống như băng tuyết vừa tan chảy, hoặc giống như một phôi thai nguyên hình, nhưng nhất thời vẫn không chết, vùng vẫy cầu sinh, cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái chết.



Thế nhưng một chỉ cách không này của Quan Thất lại phá tan mu bàn tay của hắn, từ lòng bàn tay xuyên ra ngoài, vẫn bắn vào cổ họng của Trương Liệt Tâm.



May mắn ngoại trừ Lạc Phượng chưởng, Trương Liệt Tâm còn có Ngọa Long trảo.



Lạc Phượng chưởng của hắn vừa tan vỡ, Ngọa Long trảo lập tức che lấy cổ họng của mình.



Một chỉ kia của Quan Thất bắn vào lòng bàn tay của hắn.



Ngọa Long trảo vốn là một loại ngoại gia quyền pháp rất cứng rắn dũng mãnh, nhưng Trương Liệt Tâm lại hoàn toàn biến nó thành nội gia quyền để tu luyện. Một khi trảo tấn công, móc thẳng vào mười hai đại tử huyệt trên thân người. Trương Khai Hoa luyện đến mức cao siêu, cao cường, hắn xuất trảo càng tàn độc, không phải móc cổ họng thì là móc mắt.



Không chỉ đối địch với nam giới hắn mới dùng loại chiêu số ác độc này, ngay cả đối phó với nữ nhân cũng không ngoại lệ.



Càng đáng sợ là hắn luyện cả hai loại công lực chưởng, trảo này đến mức chính hắn cũng biến thành bất nam bất nữ, tình trạng sinh lý này lại ảnh hưởng đến tình trạng tâm lý, khiến cho hắn xuất thủ càng ác độc. Hơn nữa khi người khác giao thủ với hắn, cho rằng khi hắn ra tay chỉ cần ngăn cản được là xong, nhưng Ngọa Long trảo của hắn lại có thể xuyên qua bất kỳ chướng ngại nào, dùng nội kình truyền vào trong cơ thể đối thủ, lại từ chỗ hiểm nổ tung, hiệu quả không khác gì đối phương trúng phải một trảo thật sự.



Nói cách khác, Ngọa Long trảo của hắn đã dung hợp Lạc Phượng chưởng kình, chỉ cần ngưng tụ nội lực vào bàn tay, thậm chí không cần thật sự chụp trúng đối phương, cũng có thể gây ra vết thương chí mạng đối với kẻ địch.



Trảo kình của hắn thi triển, có thể toàn diện vận hành trong phạm năm thước xung quanh bàn tay, đầu ngón tay.



Cũng tương tự, một chỉ này của Quan Thất bắn tới, căn bản còn chưa đến sát bàn tay của hắn, có lẽ đã bị trảo chưởng chí nhu, chí âm, chí độc, chí ác của hắn hóa giải.



Hóa giải sao?



Không tác dụng.



Một tiếng “xẹt” vang lên, chỉ kình phá tan trảo kình, bắn vào lòng bàn tay. Máu bắn ra, bàn tay của Trương Liệt Tâm lại xuất hiện một lỗ máu.



May mắn Trương Liệt Tâm tuy liên tục bị thương, nhưng hắn phản ứng cực nhanh, đột nhiên ngửa cổ về phía sau, giống như trước mặt trúng phải một quyền, ngửa mặt lên trời ngã xuống.



Hắn vừa ngã, một chỉ kia của Quan Thất quả nhiên đã bắn trật.



May mắn là hắn tránh nhanh.



May mắn là hắn tinh thông Ngọa Long trảo và Lạc Phượng chưởng, trước đó đã ngăn cản chỉ của Quan Thất, mới kịp ngửa cổ tránh khỏi một chỉ lấy mạng này.



Bởi vì ngửa cổ vội như vậy, mạnh như vậy, hắn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng cổ của mình đã bị thương gân.




- Làm sao biết?



- Quan Thất đã sớm tính chuẩn hắn sẽ tránh như vậy. Người này thật sự là một chiến thần, chiến trời đấu đất, bất kỳ hình thức chiến đấu nào đều sớm nằm trong tính toán của y. Trương Liệt Tâm vừa mới rơi xuống, một chỉ của Quan Thất bắn trật, kình đạo lại đánh vào ngói vụn văng tung tóe, mảnh ngói kia đã đánh trúng Trương Liệt Tâm, hơn nữa còn là trong nháy mắt khi hắn rơi xuống.



- Thật sự đánh trúng?



Tôn Ngư vẫn nửa tin nửa ngờ.



- Ngươi không ngại cứ đi qua xem thử.



Tôn Ngư thật sự chạy vào trong phòng, xem thử kết quả.



Nếu không thì hắn chưa hết hi vọng, nếu không thì hắn không phục.



Hắn chính là loại người trẻ tuổi này, chuyện gì cũng phải nghiên cứu đến cùng, nếu không thì không chịu phục.



Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn phải ngưỡng mộ, trong lòng cũng đành viết một chữ “phục” đối với khả năng quan sát của Dương Vô Tà.



Hắn chạy vào trong nhà.



Đây là nhà của trọng thần tiền triều, đại nho đương thời, nhưng hiện nay đã lâu năm không được tu sửa.



Trong nhà hoàn toàn tối đen.



Tôn Ngư nhắm chuẩn nơi Trương Liệt Tâm rơi xuống, xông vào bên trong, rất nhanh hắn đã từ trong ngói vụn tìm được người này.



Người này đã chết, trên trán có một lỗ thủng, máu còn chảy ra ồ ồ.



Đích xác, trong nháy mắt khi hắn lật người rơi xuống nhà, chỉ kình bắn trật vừa lúc đánh vào một mảnh ngói vỡ, mảnh ngói bay đi, vừa lúc xuyên thủng trán của hắn.



Hắn đã chết, lúc chết cặp mắt còn trợn trừng.



Hắn chết không nhắm mắt.



Hắn rốt cuộc vẫn chết dưới chỉ pháp của Bạch Sầu Phi.



Cho dù Bạch Sầu Phi đã chết lâu ngày, hắn vẫn không thể chạy thoát một chỉ do Bạch Sầu Phi lưu lại giết hắn.



Tôn Ngư nhìn thấy liền hít một hơi dài.



Hắn biết sau này con đường mình đi theo Dương Vô Tà học tập vẫn còn rất dài, ngày tháng cũng nhiều hơn.



Chỗ Dương Vô Tà có những thứ học không hết, trí tuệ học không tận.



Hắn tháo miếng vải che mặt của Trương Liệt Tâm, thái độ rất ngưng trọng, hơn nữa dường như suy nghĩ gì đó.



Dù sao người đã chết rồi, cũng không cần che mặt nữa chứ?



Hắn yên lặng một hồi.



Sau đó hắn từ trong nhà ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên ngoài lỗ thủng lớn trên mái ngói, đang đánh đến trời đất tối tăm, giết đến trăng sao không sáng.



Kinh Đào Thư Sinh vốn đã động thủ với Quan Thất, hiện giờ cũng không rãnh rỗi.



Toàn thân hắn phát ra mùi hương dễ chịu, tiếng vang êm tai, thậm chí lúc hai tay vung lên còn phát ra màu sắc rất xinh đẹp. Nhưng cho dù hắn có dễ nhìn, dễ nghe, dễ ngửi, Quan Thất chỉ cần tùy ý phát ra một chỉ về phía hắn, hắn sẽ lập tức luống cuống tay chân.



Thế nhưng Quan Thất cũng không đối diện với Ngô Kinh Đào, chỉ kình của y là từ sau lưng tùy ý phát ra.



Giống như chỉ bằng Ngô Kinh Đào, còn không đáng để y trực tiếp phát ra công kích.



Chỉ pháp của y từ sau lưng phát ra là Phá Sát, vẫn là độc môn chỉ pháp Kinh Thần chỉ của Bạch Sầu Phi.



Đây là một trong Tam Chỉ Đạn Thiên của Bạch Sầu Phi, Phá Sát.



Kinh Đào gặp phải Phá Sát, dĩ nhiên là ứng phó được chỗ này mất chỗ kia.



Thế nhưng Quan Thất dường như vẫn chưa thấy đủ, còn chưa thõa mãn.



Y là một người chiến trời đấu đất, xem đấu tranh là niềm vui.



Cho nên y còn đồng thời khiêu khích hai người khác, Tôn Thanh Hà và Thích Thiếu Thương.



Võ công mà y dùng lại là đao và kiếm.