Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 77 : Ma tẩu hỏa nhập

Ngày đăng: 14:12 18/04/20


Quan Thất dùng một tay chụp vào tóc Dương Vô Tà.



Chụp một cách hung hăng, cũng chụp một cách ngông cuồng.



Y ra tay cũng quang minh chính đại, giống như người nào cũng không né được, không tránh được, thậm chí không thể né tránh.



Thực ra Quan Thất xuất thủ là một loại khí phái, chỉ riêng loại đại khí đại phái này đã đủ khiến người ta tránh không ra, né không được, thậm chí không dám né tránh.



Huống hồ võ công của y đã cao đến mức khó tưởng tượng, thậm chí không biết y làm thế nào luyện được, làm thế nào luyện thành.



Rất ít người từng thấy Dương Vô Tà ra tay, bởi vì Dương Vô Tà rất ít khi ra tay.



Y luôn luôn nhận định, đối phó với kẻ địch phải dựa vào đầu óc chứ không phải phải dựa vào tay chân. Con người chỉ có hai tay hai chân, có thể giết được mấy người? Nhưng dùng đầu óc nghĩ ra một kế, thông thường có thể sát thương hàng ngàn hàng vạn người. Không chỉ giết người, cứu người cũng như vậy.



Cho nên không đến lúc cần thiết, y quyết không động thủ, cũng không động võ.



Y không cho rằng vũ lực có thể giải quyết tất cả, vì vậy y dồn hết tâm lực vào những việc khác, chẳng hạn như thu thập tư liệu.



Y cảm thấy nắm giữ tư liệu của một người, cũng gần như có thể hoàn toàn nắm giữ người này. Nếu như người bị nắm giữ là nhân tài tinh anh, vậy thì có thể giúp y giết rất nhiều người, cứu rất nhiều người, cũng làm rất nhiều chuyện.



Huống hồ tư liệu chuẩn xác chính là tri thức.



Y cho rằng tri thức là lực lượng, còn mạnh hơn so với vũ lực. Cho nên y không ngừng bồi dưỡng, cũng tôn trọng và trọng dụng những người có tri thức bên cạnh mình.



Có tri thức thì sẽ có sức mạnh.



Nhưng điều này cũng không có nghĩa là y không xem trọng võ công, hoặc không chú ý đến vũ lực.



Có dung mạo của Nam Uy, mới có thể luận xuất thân; có sắc bén của Long Tuyền, mới có thể luận quyết đoán.



Chỉ cần có thời gian, y vẫn ngầm chuyên cần luyện võ công.



Chỉ có điều, rất ít người nhìn thấy võ công của y, càng ít người nhìn thấy y thi triển tuyệt chiêu bí truyền.



Mỗi người đều nên có tuyệt học bí truyền của mình, nhất là người đã xây dựng uy danh, uy tín.
Đao ngắn và sắc bén như vậy, đã không thể thủ, chỉ có thể công, lấy công làm thủ.



Thứ hai là đao pháp, võ pháp của y đương nhiên không bằng Tô Mộng Chẩm.



Có võ nghệ tuyệt thế, đao pháp tuyệt đỉnh như Tô công tử, đương nhiên có thể coi trọng phong độ khí phái.



Nhưng Dương Vô Tà không thể.



Y dù sao cũng là “chỉ cần có thời gian thì ngầm chuyên cần luyện võ công”. Vấn đề là ở “chỉ cần có thời gian”. Loại người như Dương Vô Tà, bình thường luôn phải xử lý rất nhiều công việc, có lẽ còn bận hơn so với Tô Mộng Chẩm, Thích Thiếu Thương, bởi vì những chuyện mà bọn họ không cần tự mình làm, y đều phải ôm hết vào người.



Do đó thời gian rảnh của y nhất định không nhiều, thời gian luyện võ sẽ rất ít.



Luyện võ cũng giống như những chuyện khác, muốn có thành tựu lớn lao thì nhất định phải chuyên tâm và chăm chỉ, cũng phải có nghị lực và bền lòng, sau đó phải cộng thêm một chút thiên phú và tài hoa.



Thiên phú của Dương Vô Tà dù sao cũng tập trung ở tài trí, không phải ở võ công.



Một người muốn “tẩu hỏa nhập ma” cũng cần phải rất chuyên chú, rất chuyên tâm đối với một chuyện, nếu không ngay cả lửa cũng không bốc lên, có lẽ còn không xứng tẩu hỏa nhập ma. Học văn như thế, học nghề như thế, học võ cũng như thế.



Khi tập trung vào một chuyện đến mức “tẩu hỏa”, mới có thể “nhập ma”, kết quả là thành ma, cách xa phật, cách xa chính đạo. Cho dù có thể kịp thời quay đầu, ma đi rồi, cũng không thấy lửa sẽ bốc lên lần nữa, cũng không thấy phật có thể tu thành chánh quả.



Do đó Dương Vô Tà luyện võ chỉ cầu đạt được mục đích thực dụng.



Chỉ khi nào dùng trí không được, dùng kế không xong, y mới động võ.



Nói cách khác, động võ đã là bước ngoặt cuối cùng, là chuyện bất đắc dĩ.



Cho nên võ công mà y luyện rất tàn, rất độc, rất hữu hiệu, tốc chiến tốc thắng.



Đao pháp của y chính là như vậy, không đẹp, không hoa mỹ, nhưng rất hữu dụng.



Đao pháp của y có một nội dung, đó là “đao không ngăn được”.



Đao của y là không ngăn được, là chết người, mỗi đao đều tấn công vào chỗ hiểm.