Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 86 : Thần sát

Ngày đăng: 14:12 18/04/20


Người là người, sao có thể biến thành một món (hoặc một đống) y phục?



Nhưng Chu Nguyệt Minh có thể.



Trong nháy mắt này, Chu Nguyệt Minh giống như một con rắn, lại giống như một trái bóng.



Rắn là rắn, bóng là bóng, sao lại liên quan đến nhau?



Nhưng Chu Nguyệt Minh vừa giống như rắn, lại giống như bóng.



Nói hắn là rắn, bởi vì y phục trên người hắn cởi xuống một lớp lại một lớp, một món lại một món, hơn nữa còn giống như một tầng lại một tầng, vĩnh viễn không hết.



Lúc này mới biết, hóa ra hắn lại mặc y phục nặng như vậy, áo quần nhiều lớp như vậy.



Cởi đến bộ này đã là lớp thứ ba, mới phát hiện y phục trên người Chu Nguyệt Minh gần giống với màu da. Lần này hắn liên tục cởi mấy bộ, lại có vẻ không béo phì như trước, thậm chí nhanh chóng hao gầy, ốm đi.



Hóa ra hắn cũng không tính là quá mập.



Cho nên hắn giống như rắn, da của hắn lột xuống một lớp lại một lớp.



Nhưng rắn lại không giống như hắn, rắn không có bản lĩnh lớn như hắn.



Ít nhất, rắn không thể lập tức lột da một lớp lại một lớp, một lần lại một lần.



Hơn nữa rắn không giống như trái bóng, cho dù là lúc nằm co cũng không giống.



Hắn lại giống.



Hắn giống như trái bóng bị người ta đánh một cái, đá một cước, đột nhiên nhảy lên, bắn ra.



Thế đi rất gấp, nhanh, còn hết sức kỳ dị.



Cho nên, nếu muốn ra tay với hắn, không biết hắn sẽ đột ngột nhảy đến nơi nào, thậm chí không biết hắn sẽ “lăn” đến một góc nhỏ nào.



Vì vậy hắn giống như trái bóng.



Hắn không chỉ là mặt núc ních, bụng béo phì giống như hai trái bóng trên dưới, thân hình của hắn cũng giống như trái bóng.



Ít nhất là tròn như nhau, cũng biết bắn biết lăn như nhau.



Vừa bắn đã không thấy tăm hơi, vừa lăn một vòng đã ra bên ngoài một trượng.




Cặp mắt của Quan Mộc Đán muốn phun máu, dùng tay ấn đầu lẩm bẩm, lảo đảo như muốn ngã:



- Người mà ta… Không phải Lôi Thuần?



- Đúng.



Câu này Chu Nguyệt Minh trả lời không hề giống như rắn, mà giống như đinh.



Một chiếc đinh đâm vào trong lòng Quan Thất.



Chiếc đinh ác độc, chiếc đinh sắc bén.



Đối với Quan Thất, điều này dường như càng khiến y bị thương, càng khiến y suy sụp hơn bất kỳ trận chiến nào.



- Người mà ta… không phải Lôi Thuần…



Y bi thương kêu lên:



- Mà là Tiểu Bạch?



Sau đó y ngửa mặt lên trời hét lớn:



- Tiểu Bạch… Tiểu Bạch… nàng đang ở đâu? Nàng… ở… nơi… nào?



Trong giọng nói của y có sự bi thương vô tận, thê lương vô hạn. Hóa ra “Tiểu Bạch” không chỉ là một cái tên, mà là một đoạn ký ức đau thương đẹp đẽ đến mức đi vào tim vào phổi, một đoạn quá khứ tiêu hồn đến mức đứt từng khúc ruột.



Một trận cuồng phong không biết từ nơi nào thổi tới, mái tóc rối của Quan Thất lập tức từng chùm từng chùm theo gió bay đi, mái tóc còn lại bỗng lóe lên ánh bạc dưới trăng.



Trong phút chốc này, y đã rụng đi một nửa tóc đen, trắng đi một nửa mái tóc.



Đó là hồi ức gì, lại thương tổn kỳ tài cái thế, nhân kiệt một đời này sâu đến như vậy, đậm đến như vậy?



(Tiểu Bạch là ai?)



(Ai là Tiểu Bạch?)



(Tiểu Bạch và Lôi Thuần có quan hệ gì?)



Nhất thời, những người có mặt đều hoài nghi, ai cũng quan tâm, vô cùng hiếu kỳ.