Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 89 : Thiên khả kiến liên

Ngày đăng: 14:12 18/04/20


Chu Nguyệt Minh muốn dùng một chiêu “Tay không vào dao sắc” để đoạt kiếm của Quan Thất.



Kiếm mà Quan Thất cầm trên tay thật ra là lấy được từ Tôn Thanh Hà.



Kiếm tên là “Sai”.



Chu Nguyệt Minh cũng “sai” rồi.



Một chiêu kia của hắn không đoạt được kiếm của Quan Thất.



Nhưng hắn cũng không chết.



Không phải là hắn không tiếp được một kiếm kia của Quan Thất, mà là một kiếm kia của Quan Thất vốn không chém xuống.



Cho nên Chu Nguyệt Minh không tiếp một kiếm này, một kiếm này cũng không đến trước người hắn, mà là phía sau.



Chu Nguyệt Minh trúng kiếm, ở sau lưng.



Sau lưng Chu Nguyệt Minh bị trúng một kiếm, hắn không chết, thậm chí cũng không bị thương.



Bởi vì Quan Thất chỉ phát kiếm chứ không phát lực.



Mũi kiếm đặt ở sau lưng Chu Nguyệt Minh. Chợt nghe Quan Thất cười “ha ha” hai tiếng, lầm bầm một cách thê lương điên cuồng:



- Trời thấy đáng thương… trời thấy đáng thương… cuối cùng ta đã biết được tung tích của Ôn Tiểu Bạch… Ngươi nói cho ta biết (nói xong không tự chủ được đẩy mũi kiếm về phía trước một chút, Chu Nguyệt Minh đau đến ưỡn người về phía trước)… ngươi nói cho ta biết đi (nói xong lại không kìm được đẩy kiếm về phía trước một chút, Chu Nguyệt Minh đau đến nước mắt chảy ra)… ngươi nhất định phải nói cho ta biết (Chu Nguyệt Minh trong lòng hét lớn “ta nói, ta nói, ta sẽ nói”)… ngươi nhất định phải nói cho ta biết…



Lần này Chu Nguyệt Minh thật sự kêu lên thành tiếng:



- Ta nói! Ta nói!



Tiểu Bạch ở đâu? Tiểu Bạch ở nơi nào?



Quan Thất xuất kiếm trước người Chu Nguyệt Minh, nhưng Chu Nguyệt Minh lại trúng kiếm sau lưng.



Quan Thất không giết Chu Nguyệt Minh, nhưng Chu Nguyệt Minh đã bị khống chế.




Ngay trước mặt quần hùng kinh hoa, Chu Nguyệt Minh lại giả vờ thấp hèn, đáng thương. Ở nơi này ít nhất có ba loại phản ứng hoàn toàn khác nhau.



Một là Tôn Thanh Hà.



Hắn xem thường loại người như Chu Nguyệt Minh. Hắn thà chết chứ không chịu khuất phục, nếu phải quỳ sống thì không bằng đứng chết.



Hắn nghĩ đến địa vị hình tổng của Chu Nguyệt Minh, bình thường tác oai tác quái quen rồi, hiện giờ bị người khác khống chế, lại khúm núm cầu sinh, khí phách mất hết, khí khái không còn. Trong mắt hắn thì kẻ này đã “chết”, có sống hay không cũng không quan trọng nữa.



Hắn không biết sống vất vưởng như vậy còn có ý nghĩa gì.



Một người khác là Thích Thiếu Thương.



Y cảm thấy rất chấn động, hơn nữa còn bội phục người mà y vẫn luôn đấu tranh, vốn chẳng hề khâm phục này.



Bởi vì y đã từng chạy trốn. Một người chạy trốn, đương nhiên phải trải qua tình cảnh nhẫn nhục sống tạm, nhịn tiếng nuốt hơi, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Khi đó y mặc dù bị mất một tay, bị thương, nhà tan cửa nát, đối diện với tình cảnh khó khăn phải nhờ bạn bè che chở, nhưng y vẫn là một con rồng.



Một con rồng bi phẫn, một con rồng giận dữ.



Y vẫn luôn kiên cường bất kham, kiêu ngạo bi phẫn chạy trốn, tìm đường sống cho mình.



Y lại không ngờ được, vì sinh tồn, ngay trước mặt mọi người (thậm chí là thuộc hạ), Chu Nguyệt Minh lại có thể khúm núm cầu xin như vậy, không để đường lui như vậy, cũng không để lại cho mình bất kỳ mặt mũi gì. Y nhớ lại những gì gặp phải khi chạy trốn trước đây, cảm thấy vô cùng khổ sở, hết sức ủy khuất. Thế nhưng hôm nay, với địa vị giang hồ của Chu mập mạp, chẳng qua là vì muốn sống sót (huống hồ Quan Thất chưa chắc sẽ giết hắn), lại mặt dày cầu xin trước mặt mọi người như thế, khiến cho y đột nhiên cảm thấy những oan khuất sỉ nhục mà mình phải chịu trong quá khứ chẳng tính là gì cả.



Còn một người khác là Tôn Ngư.



Tôn Ngư giỏi về ứng biến, công phu ứng biến đối nhân xử thế của hắn còn cao hơn công phu võ nghệ của hắn.



Hắn luôn luôn biết lắng nghe, hiện giờ nhìn thấy Chu Nguyệt Minh, mới biết là ngoài trời có trời, ngoài núi có núi, ngoài người có người.



Hắn tự cảm thấy không bằng.



Hóa ra một người vì an nguy của mình, lại có thể ủy khuất cầu sống như vậy, không biết xấu hổ như vậy, nhẫn nhục cầu xin như vậy.



Lần này hắn xem như là được mở rộng tầm mắt.