Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 91 : Thiên kiến khả liên

Ngày đăng: 14:12 18/04/20


Canh phu đang đánh canh.



Cộc cộc… cheng… cộc cộc… cheng!



Canh ba, hai giờ.



Sau khi đánh lần canh này, canh phu kia khẽ thở dài một tiếng, chiếc nón rộng hơi nghiêng lên phía trên, đèn lồng trên tay chiếu rọi ra mấy chùm râu tóc như bắp, có vẻ rất xanh xao.



- Không ngờ vẫn bị ngươi nhận ra.



Câu này là hắn nói với Chu Nguyệt Minh.



Chu Nguyệt Minh cười:



- Những ngày vừa qua, ta cũng muốn trước một bước tìm được Quan thánh chủ vô địch thiên hạ, cho nên cũng phái người theo dõi Thụ đại phu và Trương Hán, Trương Uy. Kết quả, huynh đệ họ Thích đã phát hiện Thiết Thụ Khai Hoa hành tung lén lút khả nghi, truy tung đến gần nhà lớn của Tư Mã Ôn Công này, lại phát hiện Kinh Đào Công Tử ẩn hiện ở đây, cho nên biết nhất định có chuyện đáng ngờ. Sau đó Thích Khốc, Thích Khấp lại phát hiện một vị canh phu thần bí gần đây thường quanh quẩn ở phụ cận, ta phái Diêm Bình điều tra, hắn suy đoán là ngươi. Ta nghĩ, ngay cả Mễ công công cũng phải kinh động đại giá, tự mình xuất thủ, chuyện này tất nhiên không thể xem thường, có lẽ là Quan thánh chủ đang ở trong nhà. Cho nên ta cũng không rút dây động rừng, chỉ để ý tất cả hoạt động ở nơi này, Kim Phong Tế Vũ lâu… Có Mễ công công ngươi chủ trì, đại sự cũng không có chỗ cho người ăn cơm công môn như ta nhúng tay nào, hà hà…



Mễ Thương Khung nói:



- Vì vậy, ngươi mới giao ta cho Quan Mộc Đán?



Chu Nguyệt Minh vẫn tươi cười đầy mặt, bởi vì hắn đã khẳng định Quan Thất sẽ không giết hắn.



Sát khí mạnh mẽ từ phía sau đột nhiên biến mất, không thấy nữa, thậm chí còn gần như có thể nghe được một tiếng “vù”, từ trên đầu hắn bay qua, lướt tới phía trên “canh phu” kia.



Hắn nở nụ cười như lượm lấy được, đáp:



- Ngươi vốn muốn tìm Quan thánh chủ, mà Quan thất thánh cũng đang muốn tìm ngươi.



Mễ Thương Khung nói:



- Ngươi quả nhiên là một kẻ giỏi nắm bắt thời cơ, biết nghe ý kiến. Ngươi lợi dụng chức vị của mình, biết được không ít bí mật, lại vận dụng những cơ mật này làm không ít chuyện. Ta bội phục ngươi.



Chu Nguyệt Minh vẫn cười giống như phật Di Lặc, chỉ nói:



- Cũng vậy, cũng vậy, không dám, không dám. Công công ngồi trên chức vị của ngài, cũng nắm giữ cơ hội như vậy, thúc đẩy không ít gió mây tụ tập. Những thứ này của ta đều là tiếp thu học tập từ tiền bối, cũng chỉ được một chút da lông mà thôi.



Mễ Thương Khung nói:



- Hay cho một chút da lông, ta thấy ngươi đúng là xanh bắt nguồn từ lam mà hơn hẳn lam (trò giỏi hơn thầy) rồi nhỉ.



Chu Nguyệt Minh cười bồi nói:



- Ta nhiều nhất cũng chỉ là lam, nhưng công công thì vẫn luôn xanh, còn tím còn hồng.



Lại nghe Quan Thất trầm giọng nói:



- Mễ Hữu Kiều?




Mễ Thương Khung cười thảm nói:



- Trời thấy đáng thương, ta chỉ muốn bình an sống qua những năm tháng tuổi già. Tiểu Bạch là sư muội của ta, ta tìm cô ấy chỉ vì muốn chấm dứt một đoạn nhân duyên năm đó, không có gì ý khác.



Quan Thất kiên quyết nói:



- Được, cho dù ta tin tưởng ngươi, ngươi cũng phải nói cho ta biết làm thế nào mới có thể tìm được Thuần nhi… không, là Tiểu Bạch.



Mễ Thương Khung bất đắc dĩ nói:



- Chẳng phải ta cũng không tìm được cô ấy sao. Nếu như biết tung tích của cô ấy, ta đã sớm tìm được rồi.



Quan Thất nói:



- Nhưng ngươi lại biết có người biết được nàng ở nơi nào.



Mễ Hữu Kiều hỏi:



- Ai?



Quan Thất nói:



- Phương…



Sau đó y dùng kiếm hơi đẩy về phía trước.



Chu Nguyệt Minh lập tức lên tiếng.



Hắn tiếp lời:



- Phương Ứng Khán.



Quan Thất hỏi:



- Phương Ứng Khán kia hiện giờ ở đâu? Ngươi dẫn ta đi tìm hắn, ta có thể miễn chiến đấu với ngươi.



Mễ Thương Khung chỉ có thể than thở, ngọn lửa vàng trong tay không ngừng lập lòe:



- Hắn à? Tiểu hầu gia hiện giờ không ở trong kinh.



- Hả?



Quan Thất như có tiếc nuối, cũng có phấn chấn:



- Vậy thì công công, trận chiến giữa ta và ngươi khó tránh khỏi rồi.