Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 97 : Côn nặng như núi

Ngày đăng: 14:12 18/04/20


Trận chiến vẫn tiếp tục.



Côn nặng như núi, người lại nhẹ như én.



Bóng côn nặng nề, Quan Thất bị vây trong côn ảnh trùng trùng, chỉ có thể dịch chuyển, né tránh, nhảy lên, vùng vẫy.



Đánh đã lâu, Mễ Thương Khung khó tránh khỏi thở dốc.



“Mùi vị lão nhân” trên người hắn phát ra càng lúc càng đậm, bản thân hắn giống như một con thú giận dữ, đang ngửi, nghe, liếm, hôn, mang theo mùi hôi, gào thét muốn cắn, gặm, kéo, xé con mồi của hắn. Nhưng bóng ma của hắn lại giống như ruồi bu thi thể, tĩnh mà vô thanh, dán, dính, kề, dựa vào người hắn, đang lặng lẽ hút lấy thần chí và tinh túy của hắn.



Đừng tưởng rằng hắn già rồi, thở dốc rồi, không còn sức nữa. Trên thực tế, hắn càng thở dốc thì đấu chí càng cao, gió côn càng mạnh, côn pháp càng tuyệt diệu, mà sát khí do côn phát ra cũng càng không thể chống cự.



Côn vốn chỉ dài ba thước tám, sau đó dài đến một trượng hai, hiện giờ đã dài đến một trượng tám.



Côn dài trượng tám, từng côn hướng trời, từng chiêu chết người.



Xem ra Quan Thất đã không còn sức chống đỡ, chỉ có thể né tránh.



- Ngươi xem!



Nhưng Dương Vô Tà lại ưu tư nói với Tôn Ngư:



- Ngươi hãy chú ý biểu tình của Quan Thất.



Tôn Ngư lập tức lưu ý đến.



Quan Thất thân ở hiểm cảnh, đang trong khốn khó, y lại cắn răng, mái tóc tung bay, gương mặt phát sáng, trong mắt cũng phát ra ánh sáng, giống như một đứa trẻ nhìn thấy thứ gì thú vị (cho dù là một con con ếch, một con chuồn chuồn, thậm chí là một con ruồi), cần phải bắt nó vào tay.



Nếu như y thật sự thân ở tuyệt cảnh, sao lại có thần sắc như vậy?



Nếu như y thật sự sống chết khó lường, sao lại có vẻ không quan tâm như thế?



Tôn Ngư vốn định hỏi, nhưng hắn lập tức cảm thấy mình hỏi câu này là thừa.



Bởi vì Quan Thất đã phản kích.



Không, y không phải chỉ phản kích, mà là y vừa phản kích liền thoát khốn, trút giận, chuyển bại thành thắng, đổi thủ thành công.




(Mễ Thương Khung sao có thể không bại?)



Dương Vô Tà dường như nhìn ra nghi hoặc trong lòng hắn.



- Hắn chiêu đã bại, thế đã mất, lực đã tận, nhưng thần còn chưa diệt. Ngươi xem, côn của hắn vẫn có ánh sáng, đủ thấy một điểm nhân trong lòng còn chưa tắt chưa diệt. Hắn vẫn có thể đánh tiếp.



Đây là tổng kết của y.



Tổng kết chính là bản lĩnh của y, mặc dù y thường nhường việc này lại cho chủ nhân của mình. “Chủ nhân” của y bao gồm Tô Già Mạc, Tô Mộng Chẩm và Thích Thiếu Thương, nhưng không phải Vương Tiểu Thạch.



Vương Tiểu Thạch chỉ thích tham dự, không thích tổng kết, hắn luôn luôn “đẩy” chuyện này cho Dương Vô Tà.



Tổng kết thành công luôn đến từ phán đoán và suy lý rõ ràng.



Khả năng phán đoán của Dương Vô Tà luôn thanh thoát.



Lần này y cũng không đoán sai, bởi vì y còn chưa nói xong, tình hình giao chiến lại biến đổi.



Mễ Thương Khung quả nhiên đã “bỏ côn”.



Nhưng hắn vẫn không bại, ngược lại còn phản công.



Quan Thất hét lớn một tiếng:



- Nhanh!



Tất cả những người xem trận chiến đều cảm thấy trước mắt sáng lên, giống như trời đất đột nhiên “bừng sáng”.



Mễ Thương Khung giống như bị trúng đòn, là đòn nặng, nhưng hắn lại làm một chuyện.



Côn của hắn rời tay bay đi, xé gió tập kích.



Trong tay hắn đã không có côn, nhưng côn vẫn còn.



Côn vẫn đang ở trong tay hắn, tay của hắn chính là côn.