Quan Môn
Chương 1107 : Món tiền lớn khó có thể đánh giá
Ngày đăng: 12:55 18/04/20
“Ông giao vật này cho cháu, cụ thể làm sao bây giờ thì tự cháu suy nghĩ đi.” Nam Cung Kinh Hồng đem truyền quốc ngọc tỷ giao cho Diệp Khai, thở dài nhẹ nhõm một hơi, tựa hồ là yên tâm đã làm xong một đại sự.
Nói thật, Nam Cung Kinh Hồng cũng do dự thật lâu mới làm ra quyết định năm đó không đem truyền quốc ngọc tỷ ra nước ngoài.
Muốn mang bảo khí như truyền quốc ngọc tỷ, thậm chí có thể nói là Hoa Hạ thần khí, ra hải ngoại, đối với Nam Cung Kinh Hồng năm đó mà nói cũng là không phải việc khó. Tối mấu chốt chính là ngoại trừ Nam Cung thế gia gia chủ thì không ai biết về tin tức của truyền quốc ngọc tỷ.
Nhưng là một người thấm nhuần văn hóa truyền thống của Hoa Hạ, Nam Cung Kinh Hồng luôn cảm thấy nếu để cho truyền quốc ngọc tỷ rời đi Hoa Hạ không phải là chuyện tốt. Bởi vậy ông thà rằng mạo hiểm Nam Cung thế gia đoạn tuyệt truyền thừa , chôn dấu truyền quốc ngọc tỷ dưới hầm sâu không thấy ánh mặt trời nhưng vẫn thuộc về cố thổ.
Nay nhìn đến truyền quốc ngọc tỷ bình yên vô sự, bản thân lại đem nó ra dưới ánh mặt trời, trong lòng Nam Cung Kinh Hồng cảm thấy phi thường vui mừng, chỗ lo lắng nhất trong cuộc đời này rốt cục được giải khai .
Đem truyền quốc ngọc tỷ giao cho Diệp Khai, Nam Cung Kinh Hồng liền cảm thấy trong lòng thoải mái, thầm nghĩ còn có thể sống lâu vài năm.
“Đây chính là một củ khoai lang phỏng tay .....” Diệp Khai đang cầm truyền quốc ngọc tỷ, trong lòng trở nên trầm trọng.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Lời này nói chính là truyền quốc ngọc tỷ Hoà Thị Bích, ý tứ rất rõ ràng. Thứ này thuộc về người có thiên mệnh, chủ của chúng nhân, nếu chính mình không có năng lực giữ được thì vào tay là chuyện rất xấu, rất có thể dẫn tới họa sát thân.
Năm đó anh trai của Đông Ngô Tôn Quyền là Tôn Kiên, chiếm được truyền quốc ngọc tỷ, muốn làm của riêng, kết quả thứ này thành bùa đòi mạng của hắn.
Lúc này Diệp Khai cầm nó trong tay quả thật có chút áp lực.
“Quên đi, trước tiên cứ thu hồi đã.” Diệp Khai suy nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn nên thu hồi trước.
Vì thế hắn đem truyền quốc ngọc tỷ bỏ vào hộp tử đàn khóa lại, cầm lên suy nghĩ sau khi đem trở về sẽ cất vào đâu.
Hắn tính toán rõ ràng, nếu tương lai Diệp Tử Bình có thể thành công vấn đỉnh thì hắn sẽ lấy ra, dù để trong nhà bảo tàng hay xử lý như thế nào cũng không sao. Nhưng nếu hiện tại để cho truyền quốc ngọc tỷ sớm xuất thế vậy sẽ dẫn phát một loạt phiền toái.
Lấy năng lực Nam Cung Kinh Hồng năm đó cũng phải ẩn nhẫn, đem vật này chôn dấu thật sâu, lại càng đừng nói tới Diệp Khai hắn tài đức gì mà có thể giữ được bảo vật như vậy, điệu thấp mới là vương đạo a.
Nhưng là hiện tại cũng có một vấn đề, hắn còn quá trẻ, chủ tịch thành phố hai mươi tuổi thật sự là làm người ta giận sôi.
Theo ý nghĩa nào đó, tạm thời giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, nhận một chức nhàn quan hay chờ đợi một thời gian cũng là lựa chọn tất yếu.
“Cha con cũng thế thôi.” Mạnh Chiêu Hoa nói với Diệp Khai,“Tiến vào thành phố Minh Châu đầu tư hạng mục rất nhiều, ông ấy làm bí thư cũng không thể nhàn rỗi.”
“Nga, đó là chuyện tình tất nhiên.” Diệp Khai gật đầu đáp lại.
“Lần trước con bảo mẹ sắp xếp cho Từ Chỉ Đồng làm rất tốt.” Mạnh Chiêu Hoa nói tiếp với Diệp Khai,“Hiện tại cô ấy coi như có chút danh tiếng ở đài truyền hình. Mấy vị lãnh đạo trong đài đều coi trọng, tính để cô ấy nhận chức vị quan trọng hơn.”
Diệp Khai lúc ở Đông Sơn, xuất phát từ nguyên nhân bảo hộ, liền đem em chồng của Điền Thanh là Từ Chỉ Đồng tới đài truyền hình Minh Châu. Vốn hắn chỉ định cho cô mở rộng tầm mắt, không nghĩ tới Từ Chỉ Đồng sau khi đến Minh Châu lại phát triển rất nhanh.
Tình huống như vậy thật khiến Diệp Khai cảm thấy có chút kinh ngạc , thoạt nhìn Từ Chỉ Đồng tiến bộ rất vững chắc. Hơn nữa năng lực sáng tạo của cô rất mạnh, nếu không có như thế, cho dù là có Mạnh Chiêu Hoa giới thiệu thì cô cũng không thể có khả năng nhanh như vậy liền trổ hết tài năng.
“Nếu là nhân tài, như vậy phát triển ở nơi nào đều là giống nhau , cứ để cô ấy ở lại đài truyền hình thành phố Minh Châu cũng được.” Diệp Khai vuốt cằm nói.
“Này, về biên chế còn chút vấn đề, bất quá cũng không phải đại sự gì.” Mạnh Chiêu Hoa nói.
Từ thành phố Đông Sơn đến thành phố Minh Châu, tuy rằng đều là thành phố nhưng chênh lệch rất lớn. Chênh lệch giữa đài truyền hình Đông Sơn và Minh Châu lại càng khó có thể nói hết.
Bất quá, đối với Mạnh Chiêu Hoa mà nói, điều một người từ Đông Sơn đến thành phố Minh Châu thực không phải đại sự gì. Tuy rằng bà chỉ nhận một chức nhàn quan trong ban tuyên truyền của Minh Châu nhưng không ai dám từ chối yêu cầu gì.
“Xem ý tưởng của cô ấy thôi.” Diệp Khai nói.
“Mấy ngày nay con bận gì mà không gọi được điện thoại?” Mạnh Chiêu Hoa bỗng nhiên lại hỏi.
“Gần đây có được một món tiền cực lớn khó có thể đánh giái!” Diệp Khai thấy Mạnh Chiêu Hoa đã hỏi tới chuyện này, cũng không khỏi đắc ý.